Đương nhiên, lão tộc trưởng sở dĩ thích cái phương thức họp này như vậy, còn có một nguyên nhân khác. Ông cảm thấy trước kia chưa từng được hưởng thụ qua cảm giác làm một người tộc trưởng được vạn người chú mục là như thế nào.
Kể từ mấy lần họp này, mỗi lần đứng ở trên đài, thấy tất cả thôn nhân đều dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn mình, khiến cả người ông đột nhiên sinh ra cảm giác ưu việt hơn người.
Còn nữa, thân phận tộc trưởng của ông không còn chỉ là một danh hiệu xưng hô trong lúc bái tế tổ tông thường dùng. Mà là thật sự, được người khác kính trọng, dựa dẫm.
Hắn ngượng ngùng đem loại lòng hư vinh này bày ra, nên chỉ có thể bịa ra một lý do đường hoàng cùng La Tố nói.
La Tố cũng mặc kệ lý do ông ta ủng hộ chuyện này là thật hay giả. Dù sao chỉ cần thôn này có cái hảo quy củ, có thể trợ giúp cho công cuộc xây dựng nông nghiệp về sau là được.
Mấy ngày sau, Triệu Đại Mộc đi mua cá bột.
Lượng mua lần này nhiều vô cùng, trong tộc còn tìm vài tráng hán lao động có kinh nghiệm đi theo hỗ trợ.
Cũng có vài người muốn tự mình đi mua cá bột, cũng đi theo. Thái độ La Tố đối với chuyện này hoàn toàn là buông lỏng tay. Nói thật, nàng đối với chuyện Triệu Đại Mộc từ trong vụ làm ăn kia kiếm được bao nhiêu, một chút suy nghĩ cũng không có. Nàng chỉ để ý hoàn thành việc bản thân cần làm mà thôi. Còn như Triệu Đại Mộc muốn kiếm chút chênh lệch giá, đó là do chính bản lãnh của người ta.
Triệu nhị nương thấy La Tố biểu hiện như vậy hết sức kinh ngạc. Nhà La Tố là gia đình đặt mua số lượng cá bột nhiều nhất. Thời điểm giao bạc còn lưu loát. Có thể thấy được người nhà này đối đãi người khác rất ư là chân thành.
Không giống với nhà khác, mặc dù đều cùng chung một dòng tộc, đến cùng còn là cách nhau mấy tầng trung gian. Trong lòng bà nghĩ phải đối xử với La Tố tốt hơn nữa. Người vừa biết làm ăn lại vừa là người thành thật như nàng, rất đang để dùng tấm lòng chân thật kết giao.
Trời sắp phủ một màu đen, một đám người mới tầng tầng lớp lớp kéo nhau trở về.
Lần này mang theo công cụ vô cùng dư dả, cá bột đều mang về. Sắc mặt người người đi theo đều rất cao hứng. Có vài người thì hơi sa sút tinh thần, dáng vẻ lúng túng không dám gặp mặt người khác.
La Tố còn nhớ những người này chính là ở trong nhóm người lúc trước không muốn mua cá qua tay Triệu Đại Mộc.
Sau khi phân chia cá bột, nhà nào nhà nấy mang theo cá bột trở về nhà mình.
Trong nhà La Tố không có tráng lao động, Triệu Đại Mộc sai hai đứa con trai Triệu Đại Hải cùng Triệu Tiểu Hải giúp bọn họ khiêng thùng cá về nhà.
Trở lại sân nhỏ La Tố gia, Triệu Đại Mộc mới cùng mấy người nhắc tới chuyện đi mua cá bột hôm nay.
Nguyên lai sau khi những người này tới nơi, liền đi mua cá bột. Kết quả người ta ra giá là một văn tiền hai con. Sống chết không chịu giảm giá, về sau lại nói rất lâu, mới là một văn tiền ba điều. Giống hệt giá tiền lúc trước Triệu Đại Mộc đã đưa ra. Chuyến đi này không những không tiết kiệm được văn tiền nào trái lại còn tốn sức. Còn không bằng giúp Triệu Đại Mộc làm ăn, cho hắn kiếm chút tiền chênh lệch giá, thể diện của cả thôn xóm cũng dễ nhìn hơn.
Cho nên trên đường về, mấy người đó đều có chút lúng túng, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
La Tố nói: “Đại Mộc thúc, ngươi cũng đừng nhớ vụ này. Sau lần này, bọn họ chắc chắn đã hiểu. Về sau gặp mặt, vẫn nên hòa hòa khí khí.”
Triệu Đại Mộc cười ha hả nói: “Đây là tự nhiên, mua bán không thành, vẫn phải giữ phong độ lúc gặp mặt nhau. Không cho ta kiếm, ta cũng không hiếm lạ.”
La Tố cười cười. Phu thê Triệu Đại Mộc đều là người hiểu chuyện, thời gian qua ở trong thôn quan hệ không sai.
Trước khi đi, La Tố lại nói với Triệu Đại Mộc, muốn mượn những thùng gỗ lớn này trang cá bột, để sau buổi trưa ngày mai đưa cá bột tới La gia thôn một chuyến.
Thời điểm La Lão Căn tới đón la tiểu Hổ lần trước, mang theo rất nhiều cá trở về, biết đám cá này do khuê nữ nhà mình dưỡng ra, trong lòng đối với biện pháp đối ruộng lúa nuôi cá cũng là hết sức hướng tới. La Tố đem biện pháp này giảng giải kỹ càng cho ông biết, lại đáp ứng giúp ông mua cá mầm.
Triệu Đại Mộc tự nhiên đều ứng.
Vào buổi tối, La Tố mới vừa đem cá bột trong nhà sắp xếp xong, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Trong lòng nàng cả kinh, thầm nói lúc này ai lại đến đây a.
Triệu mẫu cũng nghe được động tĩnh từ trong phòng đi ra, cùng La Tố đi ra mở cửa.
”Từ nhi?”
Thấy thư sinh mặc y bào màu lam đứng ngoài cửa chính là Triệu Từ, Triệu mẫu kinh ngạc kêu lên. La Tố cũng sững sờ một cái, nàng cũng không nghĩ tới Triệu Từ sẽ trở về vào lúc này. Chỉ còn ba ngày nữa, Triệu Từ sẽ phải đi thi Hương, đây chính là chuyện lớn động trời, thời điểm này, không bằng về nhà mấy hôm.
Triệu Từ từ ngoài cửa đi vào, bởi vì thời tiết nóng nực, trên mặt ra rất nhiều mồ hôi, đầu tóc đều bị ướt đẫm.
Triệu mẫu cực kỳ đau lòng, kéo hắn vào trong nhà.
”Ngày mai tiên sinh đi thăm lão hữu, thư viện nghỉ học một ngày, ta nghĩ mấy ngày này còn chưa về nhà lần nào, liền cả đêm chạy về.”
Triệu Từ uống hết một cốc nước đun sôi để nguội lớn, cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi nhiều.
La Tố cũng không nói nhiều, vội vàng đi đánh một chậu nước nóng cho hắn, thúc giục mau đi rửa mặt, có chuyện gì thì để ngày mai nói sau.
Triệu Từ thấy thùng lớn trong sân, nói: “Ngày mai sẽ phải thả cá mầm sao? Đúng rồi, năm nay cá trong nhà lớn lên như thế nào?”
”Khá tốt, ngươi đợi tí nữa đi phòng bếp xem một chút.” Nhắc tới chuyện này nét mặt Triệu mẫu vui mừng.
Triệu Từ nghe nói thành công, trên mặt cũng mang theo vài phần vui mừng. Đợi đi theo Triệu mẫu dạo một vòng phòng bếp, nhìn thấy cá muối đã phơi khô, lúc trở lại, thần sắc trên mặt cũng hết sức thoải mái.
”Tẩu tử, đợi lần này người trong thôn nuôi cá trong ruộng lúa thành công, có thể báo chuyện này lên trên được không? Bây giờ dân chúng thiên hạ thiếu nhất chính là lương thực, có vài địa phương còn đang chịu cảnh đói. Ta nghe nói, ở địa phương phía nam kia, người dân đều đang cắn lá cây mà sống.”
La Tố không nghĩ tới Triệu Từ đột nhiên sẽ cùng nàng nói chuyện này. Trên mặt sững sờ một cái, mới cười nói: “Ta nguyên bản cũng nghĩ như vậy. Giúp mọi người có thể ăn được lương thực là một chuyện tốt, chỉ là không biết có cơ hội này hay không mà thôi. Những vị đại quan kia, chưa chắc đã để ý tới mấy bình dân như chúng ta đâu.”
Triệu Từ nói: “Mấy ngày gần đây ta ở trong huyện có nghe người ta nhắc đến tân Huyện lệnh đại nhân, làm người thập phần chính trực, ắt hẳn là một vị quan tốt vì dân. Đến lúc đó tẩu tử nếu không ngại thì thử xem sao.”
La Tố gật đầu: “Nếu thật sự là như thế, thử xem cũng không sao. Đầu năm nay chỉ cần làm quan trong sạch, ngày tháng của dân chúng cũng sẽ không quá khổ sở.” Này vương triều phong kiến dân chúng là đáng thương nhất, vất vả trồng trọt, thu được lương thực lại phải nộp lên phần lớn đi dưỡng những tên quan kia, cuối cùng còn phải chịu đói.
Nên biết, ở xã hội mới, nông dân không chỉ được trực tiếp miễn thuế nông nghiệp, mà còn có trợ cấp nông nghiệp.
”Nhị đệ, ngươi về sau nếu là khảo được công danh, cần phải làm một vị quan tốt.”
Triệu Từ thấy sắc mặt nàng có chút hoảng hốt, đoán nàng lại đang nhớ tới cái thời đại kia. Lại nghe nàng dặn dò như thế, theo bản năng gật đầu, chân thành nói: “Nếu thật có ngày đó, ta nhất định sẽ.”
Lần này Triệu Từ chỉ có thể ở nhà một ngày, sớm tinh mơ ngày kia phải trở về thị trấn.
Triệu mẫu vốn là không cho hắn ra cửa, muốn hắn dưỡng dưỡng thân thể. Hắn lại không muốn ở nhà, ngược lại đi ra điền lý giúp La Tố thả cá mầm.
Con cá vào điền lý, rất nhanh liền chui xuống dưới khe nước sâu.
Thỉnh thoảng, mặt nước gợn sóng lăn tăn. Khiến con người vừa nhìn, như thể thấy được hy vọng.
Triệu Từ ở trên bờ nhìn rất lâu, thấy mỗi nhà mỗi hộ đang vội vàng thả cá mầm, nguyên bản ruộng lúa có chút hoang vu lúc này lại xanh mơn mởn một mảnh, bừng bừng sức sống, trên mặt hết sức là cảm khái.
Thấy bên cạnh không có người đi qua, hắn không nhịn được nói: “Tẩu tử, tại nơi bên ngoài bầu trời đó, cũng có người nông dân sao. Bọn họ là như thế nào sống qua ngày?”
Hắn nghĩ, có biện pháp loại hoa mầu thần hồ kỳ kỹ như vậy, người nơi đó tất nhiên vô cùng giàu có.
La Tố đứng bên cạnh hắn, nhìn mọi người vội vàng làm sống, vẻ mặt có chút hoài niệm: “Bọn họ giống như người bên này, thời điểm gấp rút ở dưới ruộng bận việc, thời điểm rảnh rỗi, liền đi vào thành làm công. Chỉ khác là bọn họ người người đều có cơm tẻ ăn, hàng năm cũng có thể xuyên một bộ quần áo mới. Có vài người còn có tiền đi gửi ngân hàng. Phàm là người chịu khó một chút, là có thể xây lên ngôi nhà ngói rộng rãi, còn giỏi giang một chút, thì có thể mua được xe. Bọn nhỏ cũng có thể đến trường, nếu như không cho con đi học, quốc gia sẽ xử phạt cha mẹ hài tử...”
”Ăn có cơm tẻ, xuyên có quần áo, trụ có phòng ở, đi lại có xe. Còn có thể đọc sách biết chữ... Tẩu tử, chỗ đó chắc là tiên cảnh đi.”
”Ta không chắc, cũng không biết nơi này và chỗ đó có cái gì khác nhau. Bất quá ta biết một điều, về sau một ngày nào đó chỗ này cũng sẽ phát triển thành cái dạng kia, chỉ là chúng ta nhìn không thấy mà thôi. Nhưng ít ra đời đời con cháu về sau sẽ thấy. Hơn nữa, chỉ cần người người đều cần cù, muốn cái dạng ngày gì cũng đều có khả năng. Ngươi xem người Triệu gia chúng ta, bây giờ không phải là sống càng ngày càng tốt sao? Ít nhất hiện tại mọi nhà cũng có thể ăn no cơm. Bọn nhỏ đôi khi cũng được ăn chút đồ ăn vặt. Đợi mọi nhà về sau đều nuôi cá, lương thực nhiều, lại dưỡng vài con lợn cùng ít gà vịt, không phải, giống nhóm người ở chỗ trước kia ta sống sao? Hơn nữa, ta còn định chờ về sau thôn ta ngày càng giàu có, thương lượng với mọi người, mỗi nhà một một tháng ra vài văn tiền, ta thỉnh vị tiên sinh đến, để hài tử trong thôn cũng được đọc sách biết chữ.”
Nghe La Tố ấm giọng kể về dự định của nàng, tim Triệu Từ như bị mê muội bắt đầu đập mạnh, có kích động cùng kỳ vọng, cũng có một loại linh hồn bị rung động.
Hắn kìm lòng không được quay đầu lại nhìn vào mắt La Tố, chỉ thấy trong mắt nàng phảng phất mang theo sắc thái kỳ dị, toàn thân giống như là tản ra một loại hào quang nhu hòa, giờ khắc này, Triệu Từ cảm thấy, đây là cảnh tượng đẹp nhất mà cả đời này hắn thấy được.
Hắn biết, người trước mắt này, tựa như một chùm ánh sáng, cấp cả thôn xóm, mang đến ánh sáng. Có lẽ, về sau sẽ là hy vọng của người khắp thiên hạ.
Ăn có lương thực, xuyên có quần áo. Thiên hạ sẽ không còn tiếng người rên rỉ vì đói quá và lạnh lẽo nữa...
Dùng xong cơm trưa, Triệu Từ cùng Triệu Lâm bồi La Tố đưa cá bột đến La gia thôn.
Triệu Từ chủ động nói ra, Triệu mẫu cũng không nói được cái gì. Cũng không thể để một mình đại tức phụ kéo đại thùng gỗ về bên kia như vậy.
Đặt thùng gỗ lên xe bò rồi cột chắc, ba người mới ra cửa. Triệu mẫu đứng ở cửa viện dặn bọn họ trở về sớm một chút, chớ để phải đi đường ban đêm.
Bởi vì lần này chở theo thùng gỗ, La Tố không thể ngồi trên xe bò, chỉ có Triệu Lâm ngồi ở phía trên.
Triệu Lâm không vui ý, ngược lại chạy lên phía trước. La Tố cực kỳ căng thẳng, lo lắng tiểu quỷ này bị đụng ngã ở đâu thì đều không hay.
Triệu Từ thấy La Tố lo lắng, dứt khoát gọi Triệu Lâm đến trước mặt, kiểm tra học vấn của hắn.
Vốn chỉ là vì quản chế người đệ đệ nghịch ngợm này mà thôi, không ngờ rằng hai quyển sách vỡ lòng ( đồng tử kinh) cùng ( trăm hiếu thư) mà đệ đệ hắn cũng đã đọc thuộc lòng. Hắn kiềm chế khiếp sợ, lại hỏi hắn ý nghĩa bên trong hai quyển sách này là gì.
Triệu Lâm lắc đầu ý nói không biết.
La Tố khó xử đạo: “Ta cũng chỉ nhận biết những chữ này, không hiểu ý nghĩa của bọn nó là gì. Lo lắng dạy sai, nên chỉ cho bọn họ học biết chữ trước mà thôi. Những thứ khác một mực đều không dạy.”
Không có cách nào, nàng cũng không phải là quốc văn lão sư chuyên nghiệp a. Mấy áng văn cổ đại kinh điển đó nàng thật sự không hiểu.
”Không có việc gì, đợi mấy ngày nữa ta rảnh rỗi sẽ dạy hắn. Hiện giờ hắn có thể nhận biết những chữ này đã là tương đối không dễ dàng.”
Triệu Từ dành tặng Triệu Lâm một ánh mắt khen ngợi.
Lần đầu tiên được Nhị ca ưu tú nhà mình khen ngợi như vậy, trong lòng Triệu Lâm cảm thấy mỹ mãn, khuôn mặt phúng phính thịt tươi cười đầy vẻ đắc ý, ngẩng cái đầu nhỏ lên nói: “Nhị ca Nhị ca, ta còn biết tính toán nữa.”
”Hử?” Ánh mắt Triệu Từ sáng lên, lại ra vài phép tính trừ, Triệu Lâm chỉ tính trong giây lát liền tính ra.
Triệu Từ thấy thế, lại ra vài phép tính nhân. Triệu Lâm vẫn nhanh chóng đưa ra kết quả.
Nhớ lúc trước vật nhỏ này còn không biết tính tính toán toán, hiện tại chỉ dùng một thoáng suy nghĩ đã tính ra kết quả, thật sự là rất giỏi.
Hắn nhìn La Tố đang yên lặng đi bên cạnh, hắn rất rõ đệ đệ mình có bao nhiêu phân lượng, đạt được thành tích như vậy, tất nhiên là nhờ công lao dạy dỗ của vị đại tẩu này.
La Tố cười nói: “Ngươi cũng đừng nhìn ta, là chính bản thân hắn học giỏi. Ta cũng mới phát hiện, dạy hắn một hai lần, hắn liền nhớ kỹ. Ta thấy hắn chỉ cần chịu khó học bài, thành tích về sau cũng sẽ không kém ngươi là bao.”
Triệu Từ nói: “Cũng là nhờ có tẩu tử dốc sức truyền dạy.”
La Tố thẹn thùng cười cười. Nghe Triệu Từ nói như vậy, trong lòng nàng thật sự nhịn không được đắc ý một chút. Bản thân nàng không phải lão sư chuyên nghiệp, có thể được tú tài cổ đại khen ngợi, so với giấy khen gì đó đều trâu bò hơn.
Bởi vì như vậy vừa ra, dọc theo đường đi tâm tình ba người đều thập phần không sai, giống như đang đi giao du vậy. Nếu không phải kéo cái thùng gỗ lớn, có lẽ bầu không khí sẽ càng thêm thoải mái.
Thời điểm đến La gia thôn, La gia vẫn như cũ không có người ở nhà. La Tố bảo hai người chờ một lát, nàng ra đầu thôn gọi người về.
Ruộng nhà nàng gần ngay đầu thôn, La Tố hô vài tiếng, La Lão Căn liền dẫn tức phụ cùng nhi tử nhà mình đi về.
Hiện ở trong ruộng tuy không có việc gì cần làm, bất quá bọn họ không yên lòng ruộng lúa kia, muốn đi dạo quanh coi sóc tứ phía.
Thấy khuê nữ quả thật mang theo cá bột đến, gương mặt rám nắng nghiêm nghị của La Lão Căn trở nên hết sức nhu hòa, ông cười híp mắt.
”Số cá mang về từ nhà các ngươi lần trước ta đã ăn qua, khả tươi béo. Đợi mẻ cá này nhà ta nuôi tốt, cũng đưa đến cho các ngươi nếm thử.”
”Ngài cũng không cần nhớ thương ta, nhà ta bên kia cũng nuôi không ít đâu. Bảo ngài đổi thêm vài mẫu ruộng lúa, ngài lại không muốn, thôi thì lần này cứ nuôi trước một ít.”
”Chao ôi, không phải là ta không muốn, là người ta căn bản không muốn đổi cho chúng ta.”
Nói đến chuyện này vẻ mặt La Lão Căn lại ân hận. Khuê nữ đã nhắc nhở ông từ trước, đổi thêm vài mẫu ruộng lúa, nuôi thêm chút cá, đến lúc lúa dài hảo, cũng thu hoạch được nhiều hơn. Lúc đó hắn không coi trọng chuyện này lắm. Đến khi thấy nhà khuê nữ thực sự nuôi được cá, muốn đổi, người ta đều đã nghe được tin tức, không đồng ý đổi.
La mẫu thở dài nói: “Này cũng không chết ai. Dù sao ta đây cũng chỉ là làm thử một chút. Loại trên đất nhà địa chủ, có thu được nhiều thì cũng chẳng giữ lại được bao nhiêu.”
”Nuôi mấy con cá mà cũng phải đưa cho người ta?” La Tố nghe vậy giật mình, nàng cho rằng nộp thuế, chính là lương thực. Con cá này thuộc về tá điền a. Lần này nàng nuôi cá, còn cố ý hỏi tộc trưởng. Tộc trưởng nói quan gia thu thuế đều là thu lương thực, những thứ khác đều không tính toán gì hết. Bằng không nàng đã không tích cực như vậy.
La Lão Căn nói: “Đây là đất nhà địa chủ, bên trong loại ra cái gì, tự nhiên cũng là muốn tính. Bằng không về sau không mướn được.”
”Đây thật là không có thiên lý.” Trong lòng La Tố nhất thời bốc hỏa bừng bừng. Khó trách sản lượng trồng trọt ở cổ đại thấp như thế. Này thành quả lao động đều bị tước đoạt, ai còn có lòng dạ thanh thản đi trồng trọt a. Dù sao không đói chết là được.
”Như vậy không thể được, các ngươi nhọc nhằn khổ sở trồng trọt, nộp lên bốn thành thuế rồi, còn phải đem cá đưa người ta, này thật sự là không có thiên lý. Sớm biết rằng như vậy, ta đã nuôi thêm một mẻ, quay đầu mang đến cho các ngươi ăn là được.”
”Ngươi đứa nhỏ này, sao lại nói càn như vậy.” La Lão Căn vội vàng quát nàng, rồi đánh mắt sang nhìn Triệu Từ đang ngồi.
Ở trước mặt tiểu thúc nhà chồng nói ra lời như vậy, chẳng phải là ngại cuộc sống quá dễ chịu sao.
La Tố hoàn toàn không đem Triệu Từ đặt ở trong phạm vi uy hiếp, một chút cố kỵ cũng không có. Dù sao bí mật lớn nhất của nàng hắn đã biết, mấy thứ như tiểu tính tình này cũng không cần giấu diếm.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần này coi như xong. Dù sao mạ cũng đã gieo xuống, ta thấy chờ sau vụ này, các ngài nên mua vài mẫu đất đai cho mình đi, đỡ phải bị nhà địa chủ bóc lột.”
Nói đến địa chủ, nàng liền nhớ tới Hoàng Thế Nhân. Nàng không muốn cha mẹ mình trở thành Dương Bạch Lao cùng Hỉ nhi thứ hai.
”Nói thì dễ, hiện tại một mẫu đất là tứ lượng bạc, còn phải nhờ quan hệ thì mới mua được.”
”Ta nhớ các ngài cũng có chút của để dành, hiện tại nhà ta lại chưa có chỗ cần dùng tới tiền, số tiền đó để ở một chỗ cũng không thể biến nhiều. Dứt khoát lấy ra một chút đặt mua đất đai, về sau tiểu Hổ trưởng thành cũng có thêm chỗ dựa. Hơn nữa, nếu về sau nhà ta trồng trọt dài hảo, nhà địa chủ kia xem quen mắt, nói không chừng sẽ tăng địa tô. Đến lúc đó bị người ta đắn đo, thì không bằng lúc này đi mua ruộng, ai cũng không sợ.”
Đối với người cả đời làm ruộng cùng nghiên cứu làm ruộng La Tố mà nói, nàng coi trọng nhất chính là đất đai. Nông dân không có đất đai của mình, vậy còn gọi là nông dân sao? Cấp nhà địa chủ trồng trọt, kia gọi tá điền.
La Lão Căn nghe nàng nói vậy cũng hơi động tâm. Hiện tại nhà bọn họ đã tồn được mười hai lượng bạc, cũng có thể mua được ba mẫu đất.
La Tố nói thẳng: “Ta bên này có chút tiền tiết kiệm, cho các ngài mượn tất đi mua đất đai. Chẳng lẽ các ngài muốn ta sống tốt mà lại nhìn các ngài bị đói sao.”
Nàng hiện tại thật sự coi người La gia làm thân nhân. Bản thân nàng sống những ngày tốt lành, lại mặc cho cha mẹ mình bị người khác bóc lột, mới nghĩ tới thôi đã cảm thấy thất vọng hổ thẹn.
Nàng nói một cách ngắn gọn dứt khoát, khiến La Lão Căn cùng La mẫu sợ ngây người, hướng La Tố nháy nháy mắt, bảo nàng chú ý tiểu thúc nhà chồng một chút. Ngang nhiên tiếp tế nhà mẹ đẻ như vậy, ngươi đây là không muốn lăn lộn ở nhà chồng nữa sao?
La Tố thấy hai người nháy mắt liên tục, biết bọn họ là thập phần cố kỵ Triệu Từ.
Nàng đang muốn nói chuyện, thì thấy Triệu Từ chủ động đứng dậy, khẽ mỉm cười, hiểu ý nói: “Ta đi xem tiểu Lâm cùng tiểu Hổ một chút, thúc thúc và thẩm thẩm cứ tự nhiên trò chuyện.”
Nói xong một mạch đi thẳng ra ngoài.
”Trời, ngươi cái đứa nhỏ ngốc này.” La mẫu lập tức đi lên nhéo lỗ tai răn dạy khuê nữ mình một cái. Cứ nghĩ rằng khuê nữ nhà mình là người thông minh khéo léo, thế nào lúc này lại không hiểu chuyện như vậy.
La Tố trốn sang một bên, nói vội: “Các ngài nghe ta giải thích đã, nghe ta giải thích đã.” Thấy sắc mặt La gia hai lão không tốt, nàng cười nói:“Chuyện này là bà bà ta giao phó. Các ngài cũng biết mấy mẫu đất đai ban đầu của Triệu gia bên kia, chính là do ta đặt mua. Bà bà tâm sự với ta, bảo ta giúp các ngài mua vài mẫu đất, về sau tự do trồng trọt, cũng có thể kiếm thêm chút tiền.”
La Lão Căn không tin: “Bà bà ngươi thực sự nói như vậy?”
”Ai nha cha, ngươi không nghĩ xem khuê nữ ngươi là ai. Bà bà ta rất yêu quý ta, bình thường chuyện gì cũng tìm ta thương lượng. Bà bà còn chia cho ta một nửa số tiền kiếm được, bảo ta cứ tùy tiện tiêu, ta còn mua thêm đất đai cho Triệu gia đấy. Hiện giờ giúp nhà mẹ đẻ mua đất, bà bà tự nhiên cũng là hết sức vui vẻ. Ngài xem số cá bột đưa đến lần này, bà bà còn hoan hoan hỉ hỉ đâu.”
La Lão Căn cùng La mẫu lúc này mới thả lỏng tâm tư
La mẫu lại nói: “Tuy vậy, ngươi cũng không thể quá mức dũng mãnh. Bà bà ngươi có khách khí đến mấy, thì ngươi vẫn phải giữ đúng bổn phận. Không nên lúc nào cũng nhớ thương nhà mẹ đẻ bên này.”
”Ta đây không phải là trong tay vừa vặn có tiền dư sao, bằng không, ta dù muốn giúp các ngài cũng không thể. Dù sao các ngươi vẫn nên sớm đi mua đất đi, ta nghĩ mua lấy mẫu ruộng lúa trước, hiện tại giá gạo cao, có thể kiếm không ít đâu. Chờ có thêm bạc, lại mua vài mẫu ruộng cạn. Chẳng bao lâu nữa, nhà ta cũng là có ruộng, có đất và có bạc.”
La Tố vẽ ra một viễn cảnh tốt đẹp, khiến La Lão Căn cùng La mẫu động tâm, trên mặt hai người ngập tràn hi vọng.
Có ruộng có đất, đây là ước nguyện cả đời của bọn họ a.