Vừa mới qua năm mới, Lí Quốc Xuân mặt đầy cảnh xuân hôm nay lại tới mua hoa quả, hắn hoàn toàn không nhìn đến giấy đỏ bên ngoài cửa hàng hoa quả Quách thị.
Đã vậy, trong cửa hàng hoa quả Quách thị chỉ còn Tiểu Quách cùng một nhân viên, tất cả nhân viên khác đều đã về quê nghỉ Tết.
“Lại là anh! Anh không thấy cáo thị ở bên ngoài sao?” Tiểu Quách lớn tiếng nói.
“Cái tờ kia?” Lí Quốc Xuân nhìn nhìn ngoài cửa, lại nói, “Đây không phải là câu đối xuân sao?”
“Là cáo thị! Lí Quốc Xuân không được vào bên trong!” Tiểu Quách đọc rõ, còn nhấn mạnh ba chữ “Lí Quốc Xuân.”
“Nhưng tôi đã vào mất rồi. Làm thế nào?” Lí Quốc Xuân mở to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi nói.
Tiểu Quách không chút nghĩ ngợi trả lời, “Vậy ra về theo đường cũ.”
Lí Quốc Xuân cũng thật sự đi về hướng cửa, nhưng khi còn cách cửa vài bước, hắn lại xoay người quay ngược vào trong, “Này không được, cũng đã vào rồi, phải làm được đại sự cho tốt.”
“Đây chỉ là một cửa hàng hoa quả nhỏ, không có đại sự để làm. Cút!” Tiểu Quách cuối cùng thừa dịp người khách duy nhất trong cửa hàng ra về, liền đem chữ đã nhịn vài lần lớn tiếng hét lên.
“… Không được, tôi chính là muốn làm đại sự, mượn buồng vệ sinh dùng một chút.” Dứt lại, Lí Quốc Xuân voth vào kho hàng như một mũi tên.
“Này! Anh…” Tiểu Quách nhìn bộ dáng người kia lại thật sự hình như rất cần nhà vệ sinh, nhưng lại cẩn thận, làm sao người kia lại vọt vào kho hàng, anh ta soa lại biết buồng vệ sinh ở trong đó! Khả nghi!
“… Ai a…” Những tiếng rên rỉ trong phòng vệ sinh truyền tới liên tiếp.
Tiểu Quách đang chờ đợi ở bên kia kho hàng, nghe được mà sởn gai ốc, năm mới mà… nghe âm thanh kia, hình như là đã nhịn rất lâu.
Đại khái là qua hơn mười phút, tiếng rên rỉ kia đột nhiên trở nên nặng nề hơn, sau đó là một trận yên tĩnh.
Tiểu Quách bất an quay đầu nhìn buồng vệ sinh. Chẳng lẽ bị hút vào rồi?
Tuy nhiên, thanh âm một vài vật nặng rơi xuống nước cùng với một tiếng thở dài (tởm – -|||), Tiểu Quách đột nhiên đỏ mặt, cậu cảm thấy chính mình cũng vừa như vừa đi địa ngục một chuyến.
“XXX, cái đồ củ chuối, mình căng thẳng cái gì chứ?” Tiểu Quách hung hăng đập đầu mình vài cái.
“Hô…” Lí Quốc Xuân như vừa ăn no (??), nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó rửa sách tay, từ trong túi áo tây trang lấy ra một cái khăn tay lau tay.
Cả một chuỗi động tác tao nhã đến cực điểm, trời ơi! Người kia rõ ràng vừa mới làm xong đại sự, tại sao mình lại bị vài cái động tác như thế này mê hoặc. Tiểu Quách cảm thấy đầu mình có điểm không bình thường.
Nhưng thật ra Lí Quốc Xuân sau khi làm xong đại sự, giải quyết khốn khổ suốt mấy ngày liên tiếp, tâm tình cực độ thoải mái, mấy phần tự nhiên tiêu sái khí chất mê người không vô thanh vô sắc toát ra. Hắn vừa lau tay, vừa chăm chú nhìn phản ứng của Quách Tiểu Song, thấy cậu thỉnh thoảng nhíu mày, lại một lát biểu hiện bối rối, trong lòng cảm thấy trêu đùa cậu nhóc này thật là vui.
“Nhìn kiểu gì đến ngây người thế, tôi rất đẹp trai sao?” Lí Quốc Xuân gạt một chút nước còn dính trên trán.
Nhưng Tiểu Quách cũng không phải ngốc nghếch, “Không, là mùi hương trên người anh rất nghẹn người.”
“…” Lí Quốc Xuân đực mặt ra, nhưng trong lòng âm thầm tán thưởng nói, đối thủ phải thông minh một chút mới có cảm giác thành tựu. Thế là hỏi tiếp, “Có hoa quả nào có thể làm đại sự dễ một chút?”
“Dễ một chút?” Nói tới chuyên ngành của Tiểu Quách, tự nhiên cậu còn thật sự suy nghĩ kĩ càng, thế là quên luôn đuổi Lí Quốc Xuân ra ngoài, “Đương nhiên là phải chọn hoa quả giàu chất xơ, ngoài ra phải uống nhiều nước ấm. Tiếc rằng bây giờ là mùa đông, nếu không nhất định phải ăn dưa hấu. Tuy rằng táo là một loại quả bình thường, nhưng thực ra lại là loại quả tốt nhất.”
“Xấu hổ quá, mùa đông tôi không ăn hoa quả.” Lí Quốc Xuân xấu hổ giải thích thói quen kén ăn của mình.
Tiểu Quách nghe xong chấn động, “Hoàn hảo, người giống anh không nhiều lắm, nhưng tôi nhớ rõ có một bà đã từng nói qua, cháu của bà mùa đông cũng không ăn hoa quả… Sợ lạnh a!” Nói tới nói lui, Tiểu Quách lại hồi phục bình thường, bắt đầu dọn hàng trong kho hàng.
“Anh cũng sợ lạnh sao?” Tiểu Quách từ trên cái giá lấy một cái thùng xuống, thuận tay đưa cho Lí Quốc Xuân.
“Ừ!” Lí Quốc Xuân vừa trả lời, vừa đỡ lấy cái thùng các tông, nhưng lập tức bị độ nặng trong tay làm hoảng sợ. Hắn nhìn chăm chú cái thùng được đóng gói một chút, “Cái thùng này viết, một thùng tám quả, nhưng vậy mà lại nặng thế này… Chẳng lẽ thực ra là đu đủ sao?”
“Giữ chắc lấy, còn có thùng này nữa. Cẩn thận một chút.” Tiểu Quách lại đặt lên bàn một thùng hàng khác, bên ngoài thùng ghi là Hồng Ngọc.
“Ừ!” Lí Quốc Xuân tuy vẫn đang mặc tây trang, nhưng hắn không ngại làm mấy cái việc nặng nhọc thế này, chỉ là hắn trong lòng đang thắc mắc, “Quả gì tên là Hồng Ngọc?”
Tiểu Quách từ trên thang leo xuống, một hơi nâng hai cái thùng trên tay Lí Quốc Xuân, sau đó đi đến bên ngoài cửa hàng.
“Có thể nhìn một chút không?” Lí Quốc Xuân tò mò đuổi theo.
“Đương nhiên có thể, dù sao chính là để lấy lãi thôi. Nhưng, anh vẫn là thích hợp ăn táo hơn, tự mình chọn hai quả cỡ vừa đi.” Tiểu Quách vừa mở thùng các tông, vừa chỉ mấy quả táo ở một bên.
“Đã nói mùa đông tôi không ăn hoa quả!” Lí Quốc Xuân nhấn mạnh lại.
“Tôi không có bảo anh lập tức ăn, tôi dạy anh dùng nước táo.” Tiểu Quách cao giọng trách móc, “Nóng. Đồ uống thích hợp nhất cho mùa đông.”
“Nước táo…” Lí Quốc Xuân đột nhiên cảm thấy thời gian như quay ngược lại.
Cảnh này, tất cả giống như từng xảy ra. Vào một ngày nào đó.
Nhận được điện thoại từ bệnh viện tới, Lí Quốc Xuân đã tức giận đến sắc mặt cũng biến đổi nhiều lần.
Chỉ một quả táo, lại bắt mình từ thành H rõ xa tới A thị, hơn nữa còn chỉ định không phải cửa hàng hoa quả này thì không được. Đối với một ông chủ siêu thị quy mô nhất cả nước mà nói, thật sự là một truyện hài.
“Táo ở siêu thị nhà cháu không ngon sao? Màu sắc sáng sủa, nhiều nước lại ngọt, da giòn, nhiều thịu, giá lại rẻ.” Lí Quốc Xuân lấy một quả táo nhà mình ra cắn thử sau đó đưa ra kết luận, “Ông bà sao có thể nhận ra!”
Tuy nhiên, sau khi tới bệnh viện, hắn bị bà đang truyền nước ở đó đuổi đánh.
Hắn đành phải theo lời bà nội đi đến cửa hàng hoa quả đó mua táo.
“Nhìn táo này này vừa không tươi, vừa nhiều đốm đen, quan trọng nhất là chỉ một quả táo cũng bán đắt như thế, bà nhất định là bị thằng nhóc tóc vàng kia lừa không tí tiền!” Lí Quốc Xuân vừa gọt quả táo nhìn không vừa mắt kia, vừa bình luận về nó.
“Tiểu tử thúi này! Táo này không cần gọt vỏ.” Bà nội cầm lấy đống tạp chí duy nhất bên giường bệnh, đánh lên đầu Lí Quốc Xuân.bg-ssp-{height:px}
“Vỏ xấu như thế này. Áiii uiiii!”
“Trong cái gói còn có cái gì nữa?” Bà nội cắn một miếng táo, sau đó nhìn thấy trong túi hình như còn thứ gì đó.
“Vải.” Lí Quốc Xuân đem quả vải vừa mua về đặt xuống bàn.
“Cũng chỉ một quả?”
“Vâng!”
“Ăn thật ngon a!” Lí Quốc Xuân đưa ánh mắt đang nhìn TV thu về, cũng chỉ còn nhìn thấy mấy miếng vỏ vải, cùng một cái hột dẹt rất nhỏ.
“Lần sau lại lại mua tới cho ta!”
“Hương vị thế nào ạ?” Rõ ràng nghe được lời bà nội nói là ăn thật ngon, nhưng thế nào cũng không tin được.
Bà nội tới gần nhìn chăm chú thằng cháu lớn, sau đó hơi hơi nói một câu, “Hương vị đã ăn khi còn nhỏ.”
“Hương vị gì?”
“Chua.”
“Chủ cửa hàng kia lừa người! Cháu muốn kiện cậu ta! Kiện cậu ta bán hàng giả!”
“Tiểu Xuân, cháu khi nào mới mang bạn gái cháu đến gặp ta?” Bà nội bỗng nhiên chuyển đề tài, ánh mắt từ nhu hòa chuyển thành sắc bén.
Quốc Xuân cuối cùng bình tĩnh lại, sau đó nói: “Bà nội, bà biết là cháu không thích con gái mà.”
“Ai goo!” Bà nội cười cười, như trẻ con ăn vụng được bánh, “Sớm biết cháu giỏi như thế này, lúc trước ta tuyệt đối không đồng ý cho cháu, chỉ cần làm cho công ty của ông gắng gượng được vươn tới vị trị trên thị trường, sẽ cho cháu làm chuyện cháu thích.”
“Nhưng bà nội hiện tại hối hận đã quá muộn.” Lí Quốc Xuân hai tay đặt hai bên, ngữ khí bất đắc dĩ.
“Ta hiện tại muốn ôm chắt cũng không có một đứa để ôm mà! Thật là hối hận chết mất thôi!”
“Nếu bà không để ý chuyện huyết thống, cháu sẽ nhận nuôi một đứa là được mà.”
“Ta mới không cần!” Bà nội trốn vào trong chăn.
“Bà! Bà đừng trốn vào trong chăn làm gì, sẽ bị y tá mắng đó.” Quốc Xuân vừa nói, vừa nghĩ hắn đường đường chủ tịch một công ty lớn, lại phải đe dọa, dỗ dành một bà lão giống trẻ con, bức tranh này thật bất bình thường.
“Tiểu Xuân,” Bỗng nhiên bà nội xõa tóc từ trong chăn chui ra.
“Lại chuyện gì nữa ạ?” Lí Quốc Xuân vừa nghe thấy cái tên ‘Tiểu Xuân’ đã cảm thấy nhức đầu.
“Cháu có uống nước táo không?” Nụ cười của bà nội giống như một đứa bé bắt được cái gì đó.
“Không!” Lí Quốc Xuân bình tĩnh trả lời.
“Ai duuu! Xú tiểu tử, nhất định đã quên hết chuyện trước đậy mà!” Bà nội khoa trương la lên.
“Cháu sẽ ăn rau.” Lí Quốc Xuân năm đó còn chưa hiểu chuyện dinh dưỡng cùng chất xơ là chuyện gì… Kết quả… Sai lầm!
Bà nội gõ đầu Quốc Xuân một cái rõ mạnh, mắng, “Rau với hoa quả không giống nhau!”
“Đều là chất xơ mà thôi!” Lí Quốc Xuân mang lí luận dinh dưỡng mà mình tự nghiên cứu ra, “Căn bản là giống nhau. Đều là vì vấn đề thể chất.”
“Cháu thằng nhóc thúi này từ nhỏ đã như vậy! Nói cái gì cũng cố chấp như thế!” Bà nội cuối cùng đem lõi táo vứt lên đầu hắn
“Này! Chọn có hai quả táo mà cũng lâu như thế à?” Tiểu Quách từng nhìn tốc độ khách chọn hoa quả, đây không phải là chuyện chỉ cần hai ba giây là xong sao? Vì sao đã hơn năm phút đồng hồ rồi.
“Nước táo có lợi không?” Lí Quốc Xuân lấy ra một quả táo không quá xinh đẹp.
“Anh nghi ngờ táo của tôi?” Ý của Tiểu Quách là: Anh có thể nghi ngờ tôi, nhưng không thể nghi ngờ quả táo.
“Không có…” Lí Quốc Xuân lấy thêm một quả táo cầm trên tay.
“Anh về nhà cắt quả táo làm bốn phần, không cần gọt vỏ, cho thêm nước nấu nửa giờ.” Tiểu Quách “cướp lấy” hai quả táo, bỏ vào trong một cái túi nilon, “Không cần cho thêm đường hay thứ gì khác, không được lập tức mở nắp, để nguyên nửa giờ, khi đó, tất cả mùi vị táo đều vào trong nước rồi, uống ngon nhất. Tất cả năm mươi đồng.”
Lí Quốc Xuân vừa nghe, vừa gật đầu, hình như đang nhớ kĩ phương pháp, đột nhiên nghe được năm mươi đồng, đầu của hắn đột nhiên trống rỗng, “Cái gì?”
“Năm mươi đồng. Cảm ơn.” Tiểu Quách lặp lại lần nữa.
Lí Quốc Xuân cười rộ lên, lộ ra hàm răng của hắn, răng nghiến vào nhau… Đương nhiên, hắn vẫn thanh toán tiền.
Trên đường về, hắn tiếp tục hướng về phía gió bắc mắng, “Với giá này cũng đủ mua rất nhiều táo ở nhà tôi!”
Càng không may chính là, về đến trướccửa công ty, bị quản lí bộ phận thị trường bắt gặp, y nhìn cái túi nilon rồi hỏi: “Ông chủ, anh đi điều tra thị trường sao?”
Lí Quốc Xuân đưa cái túi nilong đến trước mặt, nhìn thấy hình in nổi trên túi, “Hoa quả Quách thị tốt hơn siêu thị nhiều.”
_____
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hiện tại siêu thị ở khắp nơi đều đó, nhưng Xà cảm thấy cửa hàng trong chợ so với siêu thị có hương vị tình người hơn. Hôm nay nhà Xà mua một quả mãng cầu, thật sự rất nặng, rất to. Nhưng Xà không hay ăn, sợ nhổ hạt. Còn như nước táo, là thật sự có thể tự làm, mùa đông uống còn có thể làm dịu… Tuy nhiên Xà đã bị ho sắp chết rồi.