Lục Ngô vốn tưởng rằng cậu sẽ xấu hổ hoặc bối rối, ai ngờ cậu chỉ im lặng, vô cùng bình tĩnh mở miệng một lần nữa: “Cháu chào ông nội, bà nội, bà ngoại.”
Bà nội cười đến mức không thấy mắt đâu: “Ôi, bé ngoan.”
Điện thoại bị bà nội cầm đi, Lục Ngô vô vị ngồi nhìn ở bên cạnh, bà ngoại vỗ vỗ cô: “Cây Nhỏ, con về phòng trước đi.”
Mông Lục Ngô hơi dịch, vẫn dính vào ghế sô pha.
Bà ngoại lại nói: “Đi đi, ông bà đâu có ăn thịt người, chỉ tâm sự với Tiêu Lăng thôi.”
Lục Ngô vùng vẫy: “Con không thể nghe ạ?”
Bà ngoại không nói gì nữa, lặng lẽ nhìn cô, cười ôn hoà.
Cô nản lòng: “Vâng ạ.”
Lục Ngô chậm rãi đi về phòng, sau khi đi vào bà ngoại lại hô một tiếng: “Đóng cửa lại.”
Cô bất đắc dĩ đóng cửa lại, mọi âm thanh ngay lập tức bị ngăn cách bên ngoài cửa.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, dán tai vào khe cửa để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Nhưng mà mấy ông bà tựa như thần thông hiển linh vậy, giọng nói cũng nhỏ đi, mặc cho Lục Ngô có tập trung lắng nghe như thế nào cũng không thể nghe rõ họ đang nói gì bên ngoài.
Cô buồn bực, độ cách âm của cửa tốt thật đấy.
Tâm trạng không yên chờ đợi khoảng mười phút, Lục Ngô cuối cùng cũng được đi ra.
Mấy ông bà đã cúp điện thoại, ngồi trên sô pha vừa xem tivi vừa tán gẫu, Lục Ngô lo sợ đi qua: “Bà nội, mọi người nói xong…”
Bà nội chuyển đề tài: “Cây Nhỏ, đến đây ăn chút trái cây đi.”
Cô nghi ngờ ngồi xuống, nhận lấy miếng lê mà ông nội đã gọt cho cô, cắn một miếng.
Nước lê trong veo tràn ngập khắp miệng, Lục Ngô thoải mái hít một tiếng, nhỏ giọng nũng nịu với bà ngoại: “Bà ngoại, có thể nói cho cháu biết mọi người đã nói gì không?”
Bà ngoại mỉm cười thần bí: “Đến lúc đó cháu sẽ biết.”
Hai ngày sau, lúc Lục Ngô mở cửa, quả thực đã biết.
Có hai người đứng ngoài cửa, một trước một sau. Phía trước là một người phụ nữ trung niên, tóc ngắn đơn giản, khoé mắt có vài nếp nhăn, sắc mặt ôn hòa, nhìn qua là một người có tính tình tốt, mà người phía sau bà chính là Tiêu Lăng đang đứng thẳng như cây tùng.
Lục Ngô chợt ngây người.
Người phụ nữ mỉm cười hỏi: “Cháu là Lục Ngô sao?”
Lục Ngô gật gật đầu, giọng nói vô cùng căng thẳng: “Vâng. Chào cô ạ.”
“Chào cháu, cô là mẹ Tiêu Lăng.” Người phụ nữ nói.
Lục Ngô cảm thấy hơi ngạt thở, ngước mắt nhìn Tiêu Lăng.
Đối phương mỉm cười trấn an cô.
Trong phòng, bà nội đứng dậy khỏi ghế sô pha, mỉm cười chào đón: “Mau vào đây ngồi.” Sau đó hô lớn vào trong nhà: “Ông già, mau ra đây.”
Lục Ngô như lọt vào trong sương mù, tiếp đón mẹ Tiêu và Tiêu Lăng vào cửa. Mẹ Tiêu và bà nội ngồi trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, bên cạnh lần lượt là Tiêu Lăng và ông nội. Mà cô ngồi kế ông nội, cách vài vị gia trưởng nhìn Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng mỉm cười khiêm tốn, thỉnh thoảng trả lời ông bà nội. Thấy Lục Ngô đứng ngồi không yên nhìn mình, cậu mỉm cười, nhỏ giọng làm khẩu hình “yên tâm”.
Lúc đầu Lục Ngô cho rằng đây đã là nỗi hoảng sợ lớn nhất ngày hôm nay.
Nhưng cô không ngờ rằng, không bao lâu sau, Lục Thành và Dương Ngọc San cũng đến.
Lông tơ của cô dựng thẳng lên.
Lục Thành và Dương Ngọc San còn chưa hết giận, nghiêm mặt, cứng rắn hỏi Lục Ngô: “Còn sốt không?”
Lục Ngô lắc đầu, bất giác cụp mắt: “Khỏi rồi ạ.”
Bà nội kéo cô ra sau: “Nhìn xem, con gái bị hai đứa nuôi thành thế nào rồi, con ở à? Hôm nay hai đứa vẫn muốn như vậy thì lập tức đi đi, bình tĩnh xong, hết giận rồi lại đến.”
Lục Ngô giật giật góc áo của bà: “Bà nội…”
Dương Ngọc San mệt mỏi nói: “Mẹ, lời mẹ nói… Con biết mẹ đang bảo vệ cháu, nhưng việc này sai chính là sai.”
“Hai đứa các con.” Bà nội tức giận không ngừng lắc đầu: “Thật sự là tư tưởng còn không bằng một bà lão sắp vào quan tài như mẹ.”
Lục Thành nhíu mày: “Mẹ.”
Lục Ngô vuốt lưng giúp bà nội thuận khí, im lặng không nói.
Hai gia đình cứ như vậy ngồi trong phòng khách.
Bầu không khí vốn hài hoà nhưng vì bố mẹ Lục Ngô đến mà trở nên ngột ngạt rất nhiều, mẹ Tiêu dẫn đầu tỏ vẻ áy náy, Tiêu Lăng cũng chân thành nói xin lỗi.
Ấn tượng của Dương Ngọc San với Tiêu Lăng thực ra cũng không tồi, nhưng vừa nghĩ đến đó là đối tượng mà con gái giấu mình lén lút yêu sớm, cơn tức giận liền ập đến, nhưng thấy thái độ của cậu rất tốt, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Cuộc đối thoại giữa hai nhà chỉ xoay quanh việc xử lý mối quan hệ giữa Lục Ngô và Tiêu Lăng, Lục Thành rất kiên quyết yêu cầu hai người nhanh chóng cắt đứt, mẹ Tiêu lại cảm thấy con trai mình không tệ, ấn tượng Lục Ngô cho mình cũng rất tốt, uyển chuyển tỏ vẻ hai người ở bên nhau có thể giúp đỡ nhau trong học tập, cũng không phải là chuyện xấu.
Trong quá trình này cũng không thể thiếu sự trợ giúp của bà nội và sự điều hòa của ông nội.
Lục Ngô ở bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thỉnh thoảng lén lút trao đổi ánh mắt với Tiêu Lăng.
Cuộc nói chuyện vẫn căng thẳng đến giữa trưa, Lục Ngô cảm giác mình giống như một phạm nhân chờ bị tuyên án, trái tim lúc nào cũng lơ lửng giữa không trung.
Cuối cùng cũng có kết quả xét xử: Mọi chuyện chờ đến sau kì thi tuyển sinh đại học rồi lại nói.
Trước đó, hai người nhất định phải cắt đứt, quan hệ chỉ có thể dừng lại ở mức “bạn cùng lớp”, không thể tiến thêm một bước.
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Lục Thành và Dương Ngọc San.
Nhưng đối với Lục Ngô mà nói, điều này không thể nghi ngờ chính là cầu vồng sau mưa.
Lúc đầu cô và Tiêu Lăng không nói chuyện, rất nhiều chuyện nằm trong quy định mà bọn họ đã âm thầm thỏa thuận. Lục Ngô nhẹ nhàng thở ra.
Trận sóng gió trắc trở này xem như đã đi qua, Lục Ngô ở lại nhà bà nội một ngày, cảm cúm đã khỏi bảy tám phần, học kỳ cuối cũng sắp khai giảng, cô nhanh chóng thu dọn trở về nhà.
Trong lòng bố mẹ từ đầu đến cuối vẫn còn tức giận, quan hệ giữa Lục Ngô và họ chỉ có thể chậm rãi xoa dịu. Điện thoại di động của cô lần này hoàn toàn bị tịch thu, Lục Thành nói sau kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ trả lại cho cô.
Lục Ngô không dám có ý kiến.
Vì thế học kỳ cuối cùng, sau khi mọi người bận rộn hơn nhiều, phát hiện giữa Tiêu Lăng và Lục Ngô dường như trở nên không bình thường. Cậu lớp trưởng ngày thường không chút kiêng dè lại đối xử nho nhã lễ độ, vô cùng khách khí với bạn gái tin đồn mà mình cưng chiều. Mà cô bạn gái tin đồn cũng giống vậy.
Giữa hai người giống như bạn học bình thường vậy.
Quần chúng không rõ quan sát một hồi lâu, cũng không cảm thấy giữa hai người có mùi thuốc súng, nhất là lớp trường, thỉnh thoảng còn nhìn bạn gái tin đồn đang chiến tranh lạnh rồi nở nụ cười vừa dịu dàng lại bất đắc dĩ.
Mọi người tắm tắc lấy làm lạ, cũng không hóng tìm ra được lý do, tất cả nhất trí cho rằng có lẽ là đang chơi trò tình thú.
Phương Quyền đã biết được sự thật, mở ra góc nhìn của Thượng Đế, nở nụ cười bí hiểm.
Nhưng đừng tình thú nữa.
Hai người kìm nén đến sắp chết rồi nhỉ.
Thời gian ở một mình trong trường hầu như không có, kể từ học kỳ này, sau khi kết thúc buổi tự học tối, bố Lục Thành sẽ tự mình đến đón con gái, khiến ngay cả cơ hội cùng cô đi đến cổng trường Tiêu Lăng cũng không có.
Phương Quyền may mắn trông thấy bộ dáng nhẫn nhịn mà không thể nói của Tiêu Lăng, không nhịn được mà tặc lưỡi.
Thảm, quá là thảm rồi.
Cứ kìm nén như vậy, sau ba kỳ thi thử ngày càng căng thẳng, tháng sáu, kỳ thi đại học chớp mắt đã đến.
Trong hai ngày thi đại học, bầu không khí căng thẳng bao trùm cả nước, Dương Ngọc San đưa con gái đến trước cửa địa điểm thi, thay cô vén tóc bên tai: “Những gì cần mang theo đã mang hết chưa?”
Lục Ngô xác nhận các vật dụng đi thi, gật đầu: “Mang rồi ạ.”
“Thi cho thật tốt, tâm trạng thoải mái một chút.” Mấy lần trước thành thích thi thử của con gái đều rất tốt, tuy rằng Dương Ngọc San cũng căng thẳng, nhưng vẫn yên tâm, dừng lại một chút, bà tiếp tục nói: “Lát nữa nếu con gặp Tiêu Lăng, nói với nó là mẹ chúc nó thi tốt.”
Lục Ngô trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn mẹ.
Dương Ngọc San bất đắc dĩ: “Mau đi đi, dù sao cũng là một đứa trẻ tốt, mẹ rất biết ơn cậu ta đã giúp đỡ con trong học kỳ này.”
“Cảm ơn mẹ.” Ánh mắt Lục Ngô long lanh ánh nước.
Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng biến mất, tâm trạng Lục Ngô vô cùng nhẹ nhàng bước vào trường thi. Hai ngày nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm, thi xong môn cuối cùng, ra khỏi trường thi, các thí sinh đã nhẫn nhịn ba năm như trút được gánh nặng mà bắt đầu đùa nghịch.
Lục Ngô chen chúc trong đám đông, theo dòng người chậm rãi đi ra ngoài, sau lưng bỗng có người nắm lấy ngón út của cô.
Cô quay đầu lại, hai má Tiêu Lăng lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển, chắc là cậu chạy đến. Đôi mắt đen trong suốt của cậu đầy ý cười, lẳng lặng nhìn cô.
Lục Ngô ngạc nhiên mỉm cười, cũng mặc kệ nóng hay không, vô cùng chủ động nắm lấy bàn tay to lớn của cậu.
Bọn họ đã rất lâu rồi không tiếp xúc thân thể, lúc trước ngay cả nắm tay cũng là hy vọng xa vời. Lúc này bàn tay nhỏ bé mềm mại, trắng nõn đang ở trong lòng bàn tay cậu, cổ họng Tiêu Lăng không khỏi siết chặt, nắm tay lại, vững vàng khóa chặt bàn tay cô.
“Không sợ mẹ cậu trông thấy sao?” Tiêu Lăng hỏi.
Lục Ngô cất giọng thở ra: “Đã thi đại học xong rồi. Với lại không phải lát nữa muốn ra ngoài chơi sao? Mẹ tớ sẽ không đến.”
Ban đầu trong lớp đã bàn bạc tối nay sẽ ra ngoài liên hoan, nhưng thi xong đã nhá nhem tối, tinh thần một vài bạn học luôn căng thẳng suốt hai ngày, thi xong đều cảm thấy mệt mỏi nên kế hoạch này đã bị huỷ, đổi sang buổi lễ tốt nghiệp.
Buổi liên hoan lớp bị hủy, vẫn có không ít buổi liên hoan nhỏ giữa các nhóm bạn.
Phương Quyền liền suy tư lôi kéo bọn họ, nhóm nhỏ bốn người đi ăn xiên nướng.
Đến quầy đồ nướng, vừa hay gặp một nhóm khác trong lớp, mấy người hợp lại, dứt khoát ghép thành một bàn.
Buổi tối, quầy nướng ngoài trời có gió mát, mang theo mùi xiên nướng bay đi xa.
Mấy nữ sinh ngồi cùng một chỗ, thấy Lục Ngô và Tiêu Lăng dính vào nhau, vội vàng nhân cơ hội nghe ngóng hóng chuyện.
Lục Ngô không tiện nói chuyện xảy ra trong nhà, chỉ nói là do bận rộn thi đại học. Không nhận được đáp án bùng nổ như trong tưởng tượng, các cô gái có chút thất vọng, nhưng đề tài tới rồi lại đi, sau mấy vòng đã bị lãng quên.
Giọng nói nam sinh lớn, khí thế trò chuyện ngất trời, lúc này phần lớn đã trưởng thành, cũng đã thi đại học xong, vừa bắt đầu đã gọi bia, nhưng mà cũng không nhiều, thỏa mãn là đủ rồi.
Tiêu Lăng cũng cầm một lon bia, “cạch” một tiếng, thành thạo mở nắp lon.
Lục Ngô nháy mắt mấy cái: “Không phải cậu chê vị bia khó ngửi à?”
“Uống cùng bọn họ một chút.” Hiển nhiên tâm trạng Tiêu Lăng không tệ, trên môi nở một nụ cười.
“Ồ.” Cô gật đầu, nói với vẻ quan tâm: “Đừng uống nhiều là được.”
Các nam sinh đồng thanh ồ lên, kéo dài đến nỗi sắp hết hơi mới dừng lại.
Hai má Lục Ngô ửng hồng, may mà ánh sáng trong quầy nướng lờ mờ nên không thấy rõ.
“Lục đại biểu, cậu uống bia với lớp trưởng đi.” Một học sinh nam cười đùa nói.
“Tớ không biết uống.” Lục Ngô còn nhớ ít cồn trong rượu trái cây lần trước đã khiến đầu óc cô choáng váng.
Tiêu Lăng nói: “Được rồi, cậu ấy không thể uống, đừng ép cậu ấy.”
Một đám người lại bắt đầu cười.
Phương Quyền nói: “Em gái Ngô, cậu yên tâm, lão Tiêu uống không say, tửu lượng của cậu ấy tốt lắm.”
Lục Ngô quay đầu nhìn Tiêu Lăng, nghi ngờ: “Chẳng phải cậu nói cậu chỉ biết uống một chút thôi sao?”
“Là biết một chút.” Cậu gật đầu.
Phương Quyền mắng: “Thôi đi, một chút của cậu ấy khác một chút mà chúng ta biết lắm. Trước khi chia lớp năm lớp mười một, chúng tớ liên hoan với lớp cũ, một đám người tụi tớ đều say đến ngu ngốc, chỉ có mình cậu ấy còn tỉnh táo như một vị thần bất tử vậy.”
Lục Ngô bị hình dung của cậu ta chọc cười.
“Cậu nói nhiều thế?” Tiêu Lăng nhíu mày.
Phương Quyền vô cùng kiêu ngạo: “Sao, phá huỷ hình tượng không uống rượu của cậu?” Cậu ta ranh mãnh giơ bia lên: “Uống hay không, thần tiên sống?”
Tiêu Lăng nhướng mày, không nói nhảm với cậu ta, trực tiếp nâng cái lon trong tay lên.
Phương Quyền huýt sáo, không chịu yếu thế cũng ngửa đầu uống.
Đây là lần đầu tiên Lục Ngô nhìn thấy Tiêu Lăng uống bia, còn uống phóng khoáng như vậy.
Cậu ngửa đầu, nuốt từng ngụm lớn, bia chảy qua cổ họng, làm yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Hương vị thiếu niên vô cùng gợi cảm, Lục Ngô nhìn đến ngây ngốc.
Tiêu Lăng dẫn đầu uống xong, đặt chiếc lon rỗng trên bàn, mặt không đổi sắc.
Các nam sinh ồn ào cổ vũ, sau đó bắt đầu đi trêu Phương Quyền.
Ánh mắt cô dán trên người cậu quá thẳng thừng, Tiêu Lăng thoải mái thở ra một hơi, tựa vào lưng ghế nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt mang ý cười: “Sợ hả?”
Lục Ngô lắc đầu: “Không có.”
Cô nuốt nước miếng một cái, thì thầm: “Dáng vẻ cậu uống bia, nhìn rất đẹp.”
Tiêu Lăng: “…”
Cậu đưa tay, nắm lấy ngón tay cô, mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ hưởng thụ hơi nheo lại.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung về phía Phương Quyền, không ai nhìn thấy động tác nhỏ của họ.
Lục Ngô cũng nắm lấy ngón tay cậu: “Nhưng cũng không thể uống nhiều.”
“Được.”
“Tớ phải về sớm một chút, bố tớ không cho tớ về nhà muộn.”
“Được.”
“Ừm… Cậu đưa tớ về nhà được không?”
“Được.”
Giọng nói của Lục Ngô rất nhẹ, âm lượng chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy: “Làm bạn trai em được không?”
Hơi thở của cậu chậm lại một giây.
Bàn tay to lớn v.uốt ve từng ngón tay cô, sau đó nắm chặt tay cô, mười ngón siết chặt.
“Được.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ tôi tuyên bố, hai người họ kết hôn. Hết truyện.
Đùa thôi _(:з」∠)_