Sáng hôm sau, Vệ Manh đang xối nước trong phòng tắm. Nước chạm mặt đất vang lên tiếng rào rào.
Dĩnh Thiên nằm trên giường, cậu khẽ cựa người, hai mắt híp lại không thể mở lên. Hôm qua làm nhiều như vậy, chỉ mỗi cái thắt lưng là phải hứng chịu tất cả.
Đau chết đi được!
Cậu khẽ nhíu mày, đưa tay ra sau xoa xoa vài cái. Ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào phòng qua cửa sổ, chiếu thẳng vào góc giường nơi Dĩnh Thiên nằm.
Vệ Manh bước ra khỏi phòng tắm với cái khăn lông quấn quanh hông, hắn khẽ khàng đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh Dĩnh Thiên.
Lướt bàn tay lành lạnh còn ướt của hắn lên khuôn mặt kia, " Chưa dậy nữa à?"
Dĩnh Thiên lười nhác không chịu nhúc nhích người, còn không thèm trả lời Vệ Manh một câu nào. Cậu giả vờ ngủ, hai mắt nhắm tịt lại.
Vì cậu mà cái thắt lưng của tôi mới ra như vậy, đồ đáng ghét, đừng mơ tôi sẽ trả lời một câu nào.
Vệ Manh thấy hàng mi dài đen kia khẽ run lên, hắn chỉ nhếch môi cười ranh mãnh, bàn tay tiếp tục tấn công khuôn mặt kia, véo hẳn vào hai cái má phúng phính.
" Còn giả vờ ngủ à? Cậu dám vờ ngủ với tôi hử? " Vệ Manh cúi thấp đầu, âm thanh ngày càng rõ hơn.
Dĩnh Thiên vẫn khá ngang bướng, cậu cố gắng nhắm chặt mắt hơn, lúc này trông gương mặt cậu có chút cứng ngắc, không được tự nhiên.
Vệ Manh nhìn cậu, hắn khẽ hừ lạnh rồi đứng dậy khỏi giường, vờ cầm điện thoại, " Alo, là anh đây, Á Thiên. "
Dĩnh Thiên vừa nghe được cái tên ấy vang lên, lập tức cả người bật dậy một góc độ, cậu khẽ nhíu mày ngẩng đầu nhìn Vệ Manh tay đang cầm điện thoại nhưng không hề áp vào tai.
" Cậu vừa gọi ai thế?" Dĩnh Thiên nhìn hắn hỏi thẳng thừng.
Vệ Manh nhếch môi cười cười, tay hạ xuống rồi ném điện thoại lên giường, sau đó cúi hẳn người xuống, áp sát mặt mình vào mặt Dĩnh Thiên, " Ghen à?"
"........ " Ai mà thèm chứ? Dĩnh Thiên mím môi nhìn hắn đầy hờn dỗi.
Vệ Manh nhìn biểu tình của cậu, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Tiểu Dĩnh của tôi cũng biết ghen cơ đấy.
" Dậy đi tắm đi, đừng bảo không đứng dậy nổi nhé?"
Dĩnh Thiên thở dài, cậu đưa tay ra sau lưng, " Còn đau lắm, tại cậu cả đấy."
" Haiz, được rồi, lại đây. " Hắn nói rồi dang hai tay ra, chuẩn bị tư thế bế Dĩnh Thiên lên tay.
Dĩnh Thiên bị nhấc bổng hoàn toàn lên trên không, cậu mở to mắt nhìn hắn, hai má bắt đầu ửng đỏ.
Ai...sáng sớm mà làm loại chuyện gì thế này?
" Bỏ tớ xuống đi, tớ tự đi được, đi được mà. " Dĩnh Thiên ngượng ngùng, cả người cựa quậy muốn trượt xuống.
" Yên nào, được người ta tắm còn lắm chuyện." Nói rồi Vệ Manh cứ thế tiến thẳng vào phòng tắm. Hắn nhẹ nhàng đặt Dĩnh Thiên nằm gọn vào bồn, sau đó xoay người vặn nước.
Bồn khá nhỏ, nhưng thật may cơ thể của Dĩnh Thiên cũng không phải dạng cao lớn, nam tính gì cho cam. Vệ Manh nhíu mày nhìn Dĩnh Thiên một chút rồi nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người cậu ném vào sọt.
Dĩnh Thiên chưa kịp phản ứng gì thì thấy mình đã thành một đứa nude %, hơi nóng từ vòi nước phả vào người khiến cậu thấy thoải mái.
Vệ Manh ngồi khụy xuống nền, hắn đưa vòi sen gần lại, " Nhắm mắt một chút, khó chịu thì nói."
Dứt lời Dĩnh Thiên ngoan ngoãn nhắm hai mắt, còn Vệ Manh thì đưa vòi sen rưới nước lên tóc cho ướt.
Bàn tay hắn len vào đám tóc kia vò vò qua lại, sau đó thì cho một ít dầu gọi lên đó, mùi thơm bắt đầu lan ra.
Dĩnh Thiên vẫn ngoan ngoãn nhắm hai mắt hưởng thụ, hai chân cậu duỗi thẳng, được Vệ Manh tắm cho, thích tuyệt luôn!
Vệ Manh thấy gương mặt người kia có vẻ quá thỏa mãn, hắn nhẹ nhếch môi cười dịu dàng. Thích thế cơ à?
Gội đầu xong, hắn đưa cho cậu một cái khăn khô để lau mặt, sau đó thì bắt đầu tắm táp thân thể. Bàn tay lành lạnh của hắn vừa chạm vào ngực Dĩnh Thiên thì hai má cậu đã nhanh phản chủ, đỏ ửng.
"..... " Dĩnh Thiên khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt không rời khỏi bàn tay hắn đang vuốt khắp cơ thể mình.
Vệ Manh khá là tập trung vào chuyên môn của hắn, nước rưới tới đâu tay hắn chạm đến đó, chà xát một chút rồi rời đi.
Hắn thì có vẻ bình thản, chỉ mỗi Dĩnh Thiên là cứ ngượng ngùng, cảm giác bàn tay hắn chạm đi đâu thì chỗ ấy đều phát ra dòng điện.
"....Ở dưới để tớ tự tắm." Dĩnh Thiên cuối cùng cũng lên tiếng. Cậu nhìn thấy bàn tay kia sắp di chuyển xuống dưới, không cam lòng mà phải ngăn lại.
Vệ Manh liếc nhẹ cậu, sau đó thì trực tiếp đi thẳng xuống dưới đó, nước âm ấm lướt qua gần khu vực bụng trở xuống, " Tôi thích tắm chỗ này, cậu không được phép giành, okay?"
"............ " Thích cơ á? Đừng nói chuyện cái kiểu biến thái đó nữa được không vậy?
Dĩnh Thiên bị hắn ngắt hứng thú, cậu đành im lặng không dám nói thêm câu nào.
Vệ Manh ngược lại đang dịu dàng rửa sạch chỗ nhạy cảm đó, Dĩnh Thiên biết ý bèn nâng người cao lên một chút cho hắn dễ dàng chà xát.
Cuối cùng cũng tắm xong, Vệ Manh để vòi sen ở trong bồn cho nước cứ thế chảy ra, không lâu sau thì gần ngập qua bụng Dĩnh Thiên.
Hắn đột nhiên tiến gần lại chỗ Dĩnh Thiên, nhướn người lên giữ chặt mặt cậu rồi áp môi mình lên hôn.
" A Vệ Manh..." Dĩnh Thiên vừa định đứng dậy thì lại bị bắt ngồi hụp xuống, nước bắn ra tung tóe.
Đôi môi cậu cũng rất nhanh đã bị hắn chiếm lấy, phía trong chiếc lưỡi kia đang làm càn làm trận.
" Ưm..." Dĩnh Thiên khẽ nhíu mày, cậu mất thế nên đành dựa lưng vào thành bồn, hai tay quàng quanh cổ hắn.
Từ lúc nãy tắm cho cậu, Vệ Manh vốn đã rất kiềm chế, hắn chỉ tập trung tắm mà không nói một lời nào, bất quá thì phản kháng lại chuyện lúc nãy Dĩnh Thiên giành tắm một mình thôi.
Nhưng rốt cuộc thì cái tính biến thái trong con người vẫn bộc phát, cơ thể Dĩnh Thiên không một mảnh vải che đi cứ hiện lồ lộ trước mặt hắn như vậy, lẽ nào mỡ đến miệng mèo mà hắn lại từ chối được?
À, là không bao giờ hắn từ chối điều đó đâu!!
Vệ Manh đưa tay trụ sau ót Dĩnh Thiên, tiếp tục khuấy đảo phía trong khoang miệng của cậu. Chiếc lưỡi kia hết lướt qua chỗ này thì lướt đến chỗ nọ, sau đó thì mút lấy lưỡi Dĩnh Thiên.
".......... " Gương mặt ai kia bắt đầu đỏ lựng vì gần hết sinh khí, Vệ Manh nhất quyết không chịu buông cậu ra.
Mấy phút trôi qua, Vệ Manh cuối cùng cũng chịu tha cho Dĩnh Thiên, hắn rời khỏi đôi môi đó mà lòng đầy tiếc nuối.
Hắn biết hôm nay lớp còn có tiết buổi chiều nữa, hiển nhiên không nên quá đà, kẻo tên nhóc kia chịu không nổi mà nghỉ phép thì khổ.
Vệ Manh đứng dậy, Dĩnh Thiên thì hít lấy một hơi thật sâu, cậu nhăn mặt như con khỉ con, " Sáng sớm mà cậu đã không nhịn được cơ à?"
" Nhịn rồi đấy chứ, nếu không nhịn thì cậu...đã sớm giống đêm qua rồi. " Hắn vừa nói vừa đi đến lấy bộ đồ đồng phục đưa đến cho cậu.
Dĩnh Thiên nhìn hắn, bĩu môi tức giận, sau đó nhận lấy đồ trên tay hắn nhanh chóng thay.
Thay đồ xong thì cả hai cùng bước ra khỏi phòng tắm, lúc này cũng vừa lúc bên ngoài cửa phòng có tiếng ồn ào chí chóe, cánh cửa đột nhiên mở ra, giọng Lữ Nhi vang lên, " Này, cái đồ bất lịch sự nhà cậu."
Lời nói lướt qua thì bốn cặp mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc, hai con người phía trong thì giật thót như làm chuyện xấu mà bị phát hiện, hai con người kia phía ngoài cũng chẳng khá gì mấy.
Vệ Manh nhìn Lữ Nhi cùng Phi Kiệt, " Hai đứa này không biết gõ cửa trước khi vào à?"
Lữ Nhi ra vẻ ấm ức, không phải cậu bất lịch sự mà chính cái tên bên cạnh này này, cậu nhanh tay chỉ qua người đứng kế, " Là cậu ta đó chứ."
Phi Kiệt nhìn Dĩnh Thiên với Vệ Manh, vò vò tóc cười xuề xòa, " À...xin lỗi, có phải đã làm phiền đến hai người rồi không?"
Dĩnh Thiên mỉm cười nhẹ nhàng, " Không đâu, hai người đến đây sớm thế?"
" Tớ định qua rủ cậu đi ăn sáng, nhưng tên kế bên cứ nằng nặc đòi theo." Lữ Nhi hướng mắt đến Dĩnh Thiên.
" Hai người tự xuống dưới trước đi, tụi này sẽ xuống sau. " Vệ Manh nhanh chóng cướp lời Dĩnh Thiên, hắn rõ ràng là muốn đuổi thẳng hai người phá đám kia mà.
Phi Kiệt chép chép miệng, hắn hiểu ý anh trai nên đành cười cười tạm biệt, đóng cửa lại giúp họ rồi nắm tay Lữ Nhi kéo đi.
" Hai người bọn họ...trông thân quá nhỉ? " Dĩnh Thiên vừa soạn cặp vừa hỏi.
" Cậu không biết gì à? "
" Biết gì? "
" Phi Kiệt thích Lữ Nhi đấy, hình như hôm qua cũng vừa tỏ tình. " Vệ Manh thản nhiên đáp.
Dĩnh Thiên ngược lại há hốc miệng, cậu không tin được Phi Kiệt kia lại nhanh chân như vậy.
Vệ Manh xếp đồ xong trước, hắn đi đến cửa rồi dừng lại chờ người kia. Thấy Dĩnh Thiên vừa xong, đang đi đến thì hắn vươn tay ra, cậu khó hiểu nhìn một chút rồi thản nhiên đi tiếp.
" Này, người ta đưa tay ra cho nắm mà đi một nước là thế nào? Cậu bị ngốc à?" Vệ Manh bị bơ một cách đáng thương, hắn giận dỗi hét to lên.
Dĩnh Thiên bây giờ mới hiểu ý đồ của hắn, cậu nhìn hắn chớp chớp mắt ra vẻ xin lỗi, sau đó thì quay lại nắm tay hắn. Cả hai cuối cùng cũng chịu rời khỏi phòng xuống canteen.
Cả hai sóng vai nhau đi xuống dưới, nếu không nhầm thì có khá nhiều ánh mắt đang len lén săm soi bọn họ. Trong đó có cả hai trong năm người bồ cũ của Vệ Manh.
Bọn họ nhìn hắn với ánh mắt đầy tức giận và đau buồn, chưa quen được hơn một tháng thì đã bị đá không thương tiếc.
Tại sao lúc quen họ, hắn không bao giờ đối xử dịu dàng. Vậy mà hôm nay nhìn xem, Vệ Manh đang cùng đi với Dĩnh Thiên, lúc nãy hắn còn chủ động kéo ghế giúp cậu nữa.
Đó có phải là Vệ Manh mà mọi người từng biết không thế?
Ở cái bàn tập trung bốn người Manh, Kiệt, Thiên, Nhi, bốn người bọn họ vừa ngồi vào liền nói chuyện rôm rả.
Dĩnh Thiên thì khui hộp sữa rồi tập trung uống, ba người còn lại thì mỗi người một món khác nhau.
Đang nói chuyện thì Lữ Nhi nhìn thấy Hứa Khê đang đi ngang qua, cậu vội gọi, " Tiểu Khê, cậu cũng ăn sáng đúng không? Cùng ngồi với bọn tớ này."
Hứa Khê vì mới chuyển vào lớp mà còn nhiều xa lạ, tính cách cậu lại khá hướng nội, không tiếp xúc với ai quá lâu. Lữ Nhi thấy rất thích Hứa Khê, tính cách cậu rất giống với lần đầu gặp mặt Dĩnh Thiên.
Hai người bọn họ đều như mấy tiểu thư được chăm sóc quá kỹ ấy.
Hứa Khê nhìn bốn người bọn họ, cậu khá ngượng ngùng, lắc lắc đầu, " Cảm ơn Tiểu Nhi, nhưng mà tớ có bàn rồi. "
" Cậu ngồi một mình sao?"
" À, mình vừa mới mua đồ ăn giúp Cẩn Siêu, cậu ấy ngồi bên kia, tớ cũng đang đi qua bên đó. " Hứa Khê thật thà nói.
Thật ra Cẩn Siêu và Hứa Khê không thân thiết gì cho cam, tính cách của hắn ai còn lạ nữa. Lưu manh, thích gây sự, hung dữ, luôn bắt nạt kẻ yếu hơn. Và dĩ nhiên sau khi chia tay Lữ Nhi thì tính cách đó ngày càng mạnh mẽ hơn.
Hứa Khê đáng thương đã bị hắn nhiều lần làm cho hoảng sợ, một lời cũng không nói được mà khóc thì cũng không xong.
Lữ Nhi khi vừa nghe đến tên Cẩn Siêu thì cậu lại không được tự nhiên như lúc nãy, gương mặt cứng lại, cúi thấp xuống.
Dĩnh Thiên thấy vậy vội chữa, " À, vậy ra cậu đã có bạn rồi. Thôi cậu mau đưa đồ ăn cho Cẩn Siêu đi."
Hứa Khê nghe Dĩnh Thiên nói xong thì nhanh gật đầu chào mọi người rồi đi mất.
Phi Kiệt từ nãy đã vô tình chứng kiến biểu hiện khó hiểu của Lữ Nhi, khi hết tiết học, hắn đã bảo Lữ Nhi ra một chỗ vắng để nói chuyện.
" Tiểu Nhi, có phải cậu với Cẩn Siêu gì đó...có quen biết không?" Phi Kiệt nhìn thẳng vào Lữ Nhi, tâm trạng hắn đột nhiên lại bất an.
Lữ Nhi nghe Phi Kiệt hỏi, tâm trí trống rỗng, cậu không biết phải nói từ đâu nữa, " Chuyện đó...."
Hai phút trôi qua, Lữ Nhi vẫn chưa nói được gì, Phi Kiệt vì mất kiên nhẫn mà định lên tiếng thì đã bị chăn lại bởi giọng nói phía sau lưng hắn, " Chúng tôi từng quan hệ với nhau đấy, có hài lòng không, Phi Kiệt?"