Thời gian mùa hè, khí trời nóng bức làm người khác không muốn ra ngoài.
Kỷ Vô Thanh từ trên giường đứng lên, nhịn không được hai chân mềm nhũng. Nhìn thoáng qua Lâm Thiên Tự vẫn còn nằm ngủ trên giường, nhịn không được đưa tay ra hung hăng bấm eo Lâm Thiên Tự.
Cho cậu đem qua đem tớ lăn qua lăn lại lâu như thế.
Cho cậu không biết tiết chế!
Cho cậu khi dễ tớ!
Tớ véo, véo, véo chết cậu!!!
Bấm vài cái, Kỷ Vô Thanh nhìn chỗ bị nhéo trên người Lâm Thiên Tự, lại có chút đau lòng. Ân... tuy rằng không biết tiết chế... Nhưng mà làm thế cũng có chút không tốt đi. Nghĩ như vậy, cô lại mềm lòng lấy tay nhu nhu chỗ bị nhéo. Nào đâu biết rằng, bản thân còn chưa nhu xong đã bị một người ôm vào trong lòng.
"Không tức giận sao?" Bên tai truyền đến thanh âm tiếu ý của Lâm Thiên Tự.
Kỷ Vô Thanh nhịn không được đỏ mặt: "Cho cậu khi dễ tớ!"
"Ai cho cậu không nghe lời." Lâm Thiên Tự ôm Kỷ Vô Thanh, nói: "Vị trí phó lái xe người khác có thể tùy ý ngồi sao?"
Kỷ Vô Thanh nghe những lời này, nhịn không được một trận đau đầu.
Lại nói tiếp chuyện chính, bất quá Kỷ Vô Thanh tại tòa soạn cùng biên tập thảo luận một số vấn đề gặp Trần Tử Hiên. Sau đó Trần Tử Hiên rất nhiệt tình muốn đưa Kỷ Vô Thanh về nhà. Bởi vì nguyên nhân là Lâm Thiên Tự, hiện tại đối với nhóm bằng hữu của Lâm Thiên Tự cũng rất quen thuộc, thái độ cũng không có quá bài xích như trước kia. Cho nên lúc trần Tử Hiên nói muốn đưa bản thân về, cô không suy nghĩ nhiều liền lên xe. Lên xe tự nhiên là không có vấn đề, vấn đề là... nàng ngồi ở vị trí phó lái.
Nhưng Kỷ Vô Thanh lại không cảm thấy mình ngồi ở vị trí phó lái có vấn đề gì, thế nhưng hết lần này tới lần khác bị Lâm Thiên Tự phát hiện. Lúc người này biết, cả người cũng không mấy bình thường.
Ở nhà làm ầm ĩ chuyện phó lái, vị trí phó lái nàng chỉ cấp cho Kỷ Vô Thanh ngồi, Kỷ Vô Thanh cũng chỉ có thể ngồi phó lái xe của nàng.
Ôi! Thật quá ấu trĩ.
Kỷ Vô Thanh thực sự là hết cách với Lâm Thiên Tự.
Vì vậy đêm qua trôi qua không hề thuần khiết. Làm ầm ĩ còn có chút ngoan, thế nên đến buổi trưa ngày hôm sau, Kỷ Vô Thanh mới rời giường.
Bụng thầm thì gọi, Kỷ Vô Thanh chuẩn bị đứng lên làm bữa trưa.
Lâm Thiên Tự từ trên giường đứng dậy, nhìn Kỷ Vô Thanh nói: "Bữa trưa hôm nay để tớ làm đi!"
"Ôi chao?" Kỷ Vô Thanh nhìn Lâm Thiên Tự xuống giường, hỏi: "Thiên Tự, cậu biết làm cơm sao?"
Lâm Thiên Tự quay đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn Kỷ Vô Thanh cười nói: "Tuy rằng làm không ngon bằng Vô Thanh, bất quá những món đơn giản vẫn là nấu được."
"Nga", Kỷ Vô Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì nấu mì đi, trong nhà hình như không còn nguyên liệu nấu ăn."
Lâm Thiên Tự "..." Nàng chỉ là khiêm tốn một chút, kỳ thực vẫn là biết làm cơm.
Lâm Thiên Tự mặc quần áo, tới nhà bếp mở cửa tủ lạnh, quả nhiên bên trong vắng vẻ, chỉ có một cái trứng gà.
Quả nhiên chỉ có thể nấu mì sao?
"Vậy tớ đi nấu mì." Nàng hướng về Kỷ Vô Thanh nói: "Vô Thanh, cậu muốn bỏ trứng vào mì không?"
Kỷ Vô Thanh suy nghĩ một chút nói: "Muốn, có thể bỏ vào hai trứng, chúng ta mỗi người một trứng."
"Sợ rằng không được..." Lâm Thiên Tự nhìn trứng gà bên trong nói "Chỉ còn có một trứng a."
"Ôi chao?" Kỷ Vô Thanh mang dép đi tới, nói "Còn có một trứng sao?"
"Đúng vậy." Lâm Thiên Tự cầm trứng gà lớn siêu cấp trong tay nói: "Bất quá còn một trứng lớn siêu cấp nha."
Kỷ Vô Thanh chớp chớp con mắt, nói: "Quả thật rất lớn. Nói như vậy, tớ ăn lòng trắng, Thiên Tự ăn lòng đỏ là được rồi."
Lâm Thiên Tự nhìn Kỷ Vô Thanh như vậy, nhịn không được nở nụ cười "Tốt, cứ quyết định vậy đi."
"Ân!" Kỷ Vô Thanh cười nói.
Lâm Thiên Tự bỏ dầu vào chảo, đợi dầu sôi, sau đó đem cái trứng lớn siêu cấp kia bỏ vào, trứng rơi vào, Lâm Thiên Tự nhịn không được "Ôi chao?" một tiếng, sau đó hướng về Kỷ Vô Thanh bên ngoài hô "Vô Thanh, chúng ta mỗi người có thể được một trứng a."
"Ân?" Kỷ Vô Thanh nghi hoặc ló đầu hỏi "Vì sao? Cậu lại tìm được một trứng sao?"
"Không phải" Lâm Thiên Tự cười nói "Bởi vì... bởi vì đây là trứng hai lòng nha."
Kỷ Vô Thanh chớp mắt to, thấu vào nhìn, cười nói "Ôi chao, thật là trứng hai lòng này."
"Đúng không!" Lâm Thiên Tự cười nói "Vừa lúc mỗi người một cái."
Kỷ Vô Thanh cười khúc khích một tiếng, cô đứng ở cửa nhìn Lâm Thiên Tự chiên trứng, chỉ cảm thấy Thiên Tự mặc kệ làm cái gì cũng đều tốt đẹp, chỉ chiên trứng thôi cũng rất đẹp a.
Lâm Thiên Tự đang chuẩn bị nấu mì, nhìn thoáng qua Kỷ Vô Thanh đang đứng ở cửa, cười đùa nói "Làm gì vẫn nhìn tớ? Có phải bị tớ mê đảo rồi hay không?"
"Phải nha phải nha" Kỷ Vô Thanh cũng cười. Cười xong lại nghĩ bản thân có chút ngốc.
Trứng chiên xong, hai người cũng ngồi trên ghế sô pha ăn mì, Lâm Thiên Tự nhìn Kỷ Vô Thanh nói: "Ngày hôm nay chúng ta ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn đi."
Kỷ Vô Thanh gật đầu, nói "Tốt... ách... vừa lúc tóc cũng dài... nhân tiện đi cắt một chút." Bây giờ là mùa hè, tóc dài dính lên mặt thật sự là khó chịu.
Lâm Thiên Tự gật đầu đồng ý, hai người ăn xong, thì lái xe rời đi. Lâm Thiên Tự mang Kỷ Vô Thanh đến cửa hàng cắt tóc quen thuộc để Kỷ Vô Thanh cắt.
Thợ cắt tóc là một người không chỉ có tay nghề tốt, nói chuyện cũng rất ngọt, thợ cắt tóc ở một bên cùng Kỷ Vô Thanh nói giỡn, một bên giúp Kỷ Vô Thanh thiết kế một kiểu tóc mới.
Kỷ Vô Thanh không quá thành thục giao tiếp, bất quá coi như vậy, cũng có thể cùng thợ cắt tóc bắt chuyện đơn giản vài câu. Tóc cắt xong, Kỷ Vô Thanh nhìn bản thân bên trong gương, có điểm xấu hổ. Cô vẫn đều là để tóc dài, rất ít khi cắt đến vai. Bất quá lần này thợ cắt tóc cũng chỉ cắt trên vai cô một chút.
"Tốt xem, kiểu tóc này rất thích hợp với cô." Thợ cắt tóc quay qua Kỷ Vô Thanh nói.
Kỷ Vô Thanh có chút xấu hổ quay đầu nhìn Lâm Thiên Tự nói: "Đẹp sao?"
Lâm Thiên Tự chớp chớp mắt, vừa nãy còn tức giận thợ cắt tóc đùa giỡn vợ mình, lúc này trong nháy mắt liền không tức giận.
"Đẹp." Nàng nhìn Kỷ Vô Thanh, khẳng định gật đầu nói.
Đích xác rất xinh đẹp, thợ cắt tóc tạo mẫu rất đẹp, kiểu tóc này tươi mát đơn giản, cũng có thể toát lên khí chất thanh nhã của Kỷ Vô Thanh.
Kỷ Vô Thanh vui vẻ nhìn Lâm Thiên Tự nở nụ cười.
"..." không biết vì sao, Lâm Thiên Tự trong nháy mắt đỏ mắt.
Vợ hảo khả ái, thật muốn quay về nhà lột sạch quần áo của cô a, là sao bây giờ? Thật cảm thấy thẹn a.
Kỷ Vô Thanh nhìn vẻ mặt đỏ hồng của Lâm Thiên Tự có chút khó hiểu.
Thiên Tự vì sao lại đỏ mặt.
Hai người cùng nhau đi dạo trên phố, đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, về nhà Lâm Thiên Tự liền vội vã lên lầu chuẩn bị nấu cơm, Kỷ Vô Thanh cùng trợ thủ ở dưới lầu vẽ tranh. Cô có chút không yên lòng, nói thật ra, đây là lần đầu tiên Lâm Thiên Tự nấu ăn cho mình, không biết sẽ làm thành bộ dáng gì nữa.
Có nên chuẩn bị một số thuốc cấp cứu hay không? Ăn xong uống liền còn kịp!
Kỷ Vô Thanh ngồi ở vị trí, miên man suy nghĩ cả người cũng đều khó chịu.
Buổi tối giờ, bởi vì còn có bữa cơm phong phú đang đợi mình, cho nên Kỷ Vô Thanh cho các trợ thủ về sớm. Thu dọn giản đơn liền lên lầu.
Lâm Thiên Tự đem cơm tối làm tốt, đang ngồi chờ Kỷ Vô Thanh.
Kỷ Vô Thanh có chút bất ngờ nhìn món ăn trên bàn, sau đó lại nhìn thoáng qua Lâm Thiên Tự bên cạnh, không chút nào keo kiệt khích lệ nói "Thiên Tự làm thơm quá nha!"
"Đương nhiên rồi." Lâm Thiên Tự đắc ý cười "Ai bảo tớ thông minh như thế đây."
Thật là không biết xấu hổ. Rõ ràng vừa cầm điện thoại di động nhìn theo làm.
Hai người ăn cơm, Lâm Thiên Tự nhìn Kỷ Vô Thanh nó: "Tớ đi chuẩn bị nước tắm cho Vô Thanh nha."
"Ôi chao?" Kỷ Vô Thanh chớp chớp con mắt nhìn Lâm Thiên Tự đặc biệt ân cần cảnh giác nói "Vì sao lại đột nhiên chịu khó như thế."
Lâm Thiên Tự cười nói "Tớ vẫn luôn rất chịu khó!"
"..." Không biết vì sao, Kỷ Vô Thanh thật muốn nghĩ cự tuyệt.
"Có muốn tớ đi xả nước hay không?" Lâm Thiên Tự lại lần nữa mê hoặc nói.
"Muốn" Bất quá... cô vẫn là không cự tuyệt nổi mê hoặc QAQ
Lâm Thiên Tự cười tủm tỉm đi phòng tắm chuẩn bị nước, qua nữa giờ, nàng lại cười tủm tỉm nói với Kỷ Vô Thanh "Nước đã chuẩn bị xong rồi, Vô Thanh đi tắm đi."
Kỷ Vô Thanh cảnh giác liếc mắt nhìn Lâm Thiên Tự, nói: ""Tớ đi tắm, cậu làm gì?"
Lâm Thiên Tự cười nói: "Tớ? đi xem tivi một chút, chờ cậu nha."
"Thực sự?"
"Thực sự."
"..." Kỷ Vô Thanh cẩn cẩn dực dực đi phòng tắm. Trong phòng tắm, nước ấm đã chuẩn bị tốt, một thân đầy mồ hôi được tắm một cái quả thật là chuyện rất thoải mái! Kỷ Vô Thanh một bên hát nhạc thiếu nhi, một bên nằm trong bồn tắm lớn.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Kỷ Vô Thanh lập tức cảnh giác ngồi xuống quay đầu nhìn ra bên ngoài, Lâm Thiên Tự cầm khăn tắm trong tay, cười tủm tỉm đi đến "Vô Thanh, cậu quên lấy khăn tắm."
"Nga" Kỷ Vô Thanh liếc mắt nhìn Lâm Thiên Tự nói "Vậy cậu đặt ở trên giá đi."
"Được" Lâm Thiên Tự cười nói, nàng đem khăn tắm treo lên, sau đó bước vào bồn tắm lớn.
"Ôi chao?" Kỷ Vô Thanh nhìn Lâm Thiên Tự, cẩn thận nói "Thiên Tự, cậu làm gì a?"
Lâm Thiên Tự cười nói "Bồn tắm lớn như vậy, chúng ta không nên lãng phí nước, cùng tắm đi."
Nguy cơ, cảm giác nguy cơ càng ngày càng cường liệt a~
Kỷ Vô Thanh vội vã nói: "thế nhưng..."
"Yên tâm, tớ cái gì cũng không làm." Hồ ly cười tủm tỉm nói xong liền bước vào bồn tắm lớn.
"Thực sự." Kỷ Vô Thanh nghe tiếng nước cẩn cẩn dực dực hỏi.
"Thực sự." Lâm Thiên Tự cười tủm tỉm trả lời.
Kỷ Vô Thanh yên tâm "Vậy được rồi!"
Bồn tắm cũng đủ lớn, cho nên mặc dù vào hai người, cũng không có chen bao nhiêu, Kỷ Vô Thanh thoải mái nhắm mắt lại tắm, đột nhiên cảm giác dưới nước có một tay sờ soạng đến, Kỷ Vô Thanh lập tức mở mắt, nhìn Lâm Thiên Tự đang dựa vào mình rất gần, nhíu mày nói: "Thiên Tự, cậu đang làm cái gì?"
Lâm Thiên Tự vẻ mặt vô tội nhìn Kỷ Vô Thanh "Cái gì?"
Kỷ Vô Thanh khẩn trương nói: "Tay cậu đang làm cái gì?"
"Ân?" Lâm Thiên Tự chớp chớp con mắt nói rằng "Cái gì? Tớ cái gì cũng không có làm nha."
"Gạt người." Kỷ Vô Thanh nói, cô bất an giật giật thân thể "Cậu mới nói cái gì cũng không làm nha."
Dáng tươi cười trên mặt Lâm Thiên Tự càng mở ra "Phải nha, cho nên tớ cái gì cũng không làm nha. Vô Thanh, đừng đa tâm."
Kỷ Vô Thanh đột nhiên giãy dụa muốn từ bồn tắm lớn đứng lên, vội vàng la lên "Tớ tớ tớ, tớ tắm xong rồi, tớ ra trước."
Lâm Thiên Tự kéo lại Kỷ Vô Thanh, đem nàng kéo vào trong lòng mình "Cậu đi đâu vậy? Trở về cho tớ."
Kỷ Vô Thanh hoảng loạn giãy dụa "Thiên Tự cậu gạt người."
Lâm Thiên Tự vẫn cười tủm tỉm lừa gạt nói "Không có.."
"Gạt người gạt người gạt người"
"Cậu suy nghĩ nhiều"
"Tớ muốn ra ngoài."
"Ngoan đừng nháo, tắm một lát nữa đi, tắm lâu một chút đối với thân thể rất tốt."
"Không cần ngô ngô ngô...."
(con cua.......)
Lâm Thiên Tự cười hướng về Kỷ Vô Thanh giở trò, ngoạn phòng tắm gì gì đó, nàng đã sớm muốn thử xem. Ngày hôm nay Kỷ Vô Thanh xinh đẹp như vậy, làm sao có thể không thử đây.
Hắc hắc hắc.
- ---------------------
Ed: khụ, coi như là xong nhá, cố sự về Thiên Tự và Vô Thanh từ đây kết thúc, c còn lại là chuyện mới về Tố Lâm tiểu thư cùng người mình thích.
Chậc Bổn đại gia không viết H, các đồng chí có muốn một chút không:))