Tuy chưa đủ tuổi nhưng Lục Hàn đã biết lái xe rồi mà còn lái rất giỏi nữa nên ba mẹ không ngăn cấm việc chạy xe của anh.
Anh lái xe đến trước cổng nhà cô rồi nhắn tin cho cô xuống, thấy cô bước vào xe, trái tim anh đã lỡ mất một nhịp rồi bởi vì cô quá xinh đẹp.
Giản Nhu ngại:" Mặt tớ dính gì sao?"
Lục Hàn bình tĩnh:" Không có!"
Giản Nhu:" Vậy chúng ta xuất phát thôi!"
Lục Hàn:" Được!"
Lúc đầu cô không tin tưởng việc anh lái xe dù gì anh chưa đủ tuổi nên cô sợ là đúng rồi, chỉ nghi trong lòng không dám nói cho anh nghe, nhưng khi anh lái chở cô đến một đoạn đường thì cô mới thở phào nhẹ nhõm yên tâm rồi.
Lục Hàn:" Trời lạnh như vậy cậu còn mặc váy ngắn như vậy! lỡ như bị cảm lạnh rồi sao?"
Giản Nhu:" Không sao đâu!"
Anh chở cô đến ăn một quán lẩu nổi tiếng ở thành phố này, bởi vì thời tiết lạnh rất thích hợp ăn lẩu.
Hai người ăn xong thì đến khu dành cho người đi bộ, ở đây người ta trang trí rất đẹp đâu đâu cũng có cây thông noel.
Lục Hàn:" Cậu muốn chụp hình không!"
Giản Nhu:" Có a!"
Lục Hàn:" Vậy cậu tạo dáng đi tớ chụp cho!"
Giản Nhu:" Được!"
Cô bắt đầu tạo dáng rất nhiều còn anh thì phải bấm máy liên tục, hai người cũng muốn chụp chung với nhau nên đã nhờ người đi đường chụp dùm một tấm.
Khi chụp hình đã thấm mệt anh và cô kiếm một quán nước gần đó để ngồi xem hình, máy chụp ảnh là máy của anh, cô lựa xong thì cho anh gửi qua cho cô bằng wechat.
Lục Hàn:" Giản Nhu cuối đầu xuống một chút!"
Giản Nhu:" Để làm gì?"
Lục Hàn:" Cúi xuống đi!"
Giản Nhu:" Được!"
Anh lấy kẹp con thỏ ra rồi kẹp lên tóc cho cô rồi còn lấy ra một cọng dây chuyền đeo cho cô.
Lục Hàn:" Xong rồi tặng cho cậu đấy!"
Giản Nhu:" Là mặt cỏ may mắn!"
Lục Hàn:" Phải tôi muốn lúc nào cậu cũng sẽ gặp may mắn cả!"
Giản Nhu:" Cảm ơn cậu, tớ rất thích hai món này!"
Lục Hàn:" Cậu thích là được!"
Giản Nhu:" A đúng rồi tớ cũng có một thứ đưa cho cậu!"
Lục Hàn:" Là gì vậy?"
Giản Nhu:" Đây! móc khoá tớ tự làm đấy!"
Lục Hàn:" Rất đẹp cảm ơn cậu!"
Giản Nhu:" Chúng ta đi thêm một dòng bên kia đi, tớ muốn đi tham quan!"
Lục Hàn:" Được!"
Hai người đi tản bộ tham quan bên kia người ta trang trí ra sao, bởi vì trong đây rất rộng đi mãi mà không hết, cô quan sát xung quanh mới thấy rằng ở đây đều dành cho những cặp đôi yêu nhau, thậm chí bọn họ còn không ngại thể hiện tình cảm ở chốn đông người.
Cô thấy họ hôn nhau liền đỏ mặt quay sang nơi khác, anh thấy hành động của cô liền mỉm cười thấy cô thật đáng yêu.
Đi được vài bước đột nhiên anh dừng lại.
Giản Nhu:" Có chuyện gì vậy?"
Lục Hàn:" Giản Nhu!"
Giản Nhu:" Hả tớ nghe!"
Lục Hàn:" Tôi thích cậu! hôm nay tôi chính thức theo đuổi cậu mong cậu cho tôi một cơ hội!"
Giản Nhu bất ngờ:" T.
.
tớ.
.
"
Lục Hàn:" Đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình một người đấy! lúc gặp cậu lần đầu tiên thì cậu đã gây cho tôi một ấn tượng khó quên, lúc trước vì được mọi người lúc nào cũng chú ý đến tôi nhưng khi cậu ngồi bên cạnh tôi và không để ý tôi làm cho tôi cảm thấy rất tò mò về con người của cậu! Khi cậu gặp chuyện tôi cũng rất sợ hãi, tôi rất lo lắng cậu sẽ bỏ tôi đi! từ ngày đó tôi cũng hiểu được yêu một người và muốn chăm sóc người mình yêu như thế nào? Tôi mong cậu sẽ cho tôi một cơ hội được không Giản Nhu!"
Giản Nhu:" T.
.
tớ không biết bản thân mình bị làm sao nữa! Lục Hàn sao tim mình lại đập nhanh như vậy chứ! có phải mình bị bệnh rồi không!"
Lục Hàn mỉm cười:" Không phải mà là vì tôi đấy đồ ngốc!"
Giản Nhu:" Tớ không có ngốc!"
Lục Hàn: " Vậy Bạn học Trình chúng ta hẹn hò với nhau được không?"
Giản Nhu:" Tớ đồng ý!"
Lục Hàn:" Cảm ơn em đã đồng ý!"
Anh nhịn không được lấy hai tay áp má cô lên rồi cúi xuống hôn môi cô một cách nhẹ nhàng.
Tuyết bắt đầu rơi xuống giữa màn đêm làm cho khung cảnh càng thêm lãng mạn hơn.
Sau khi trải qua nụ hôn của anh, mặt cô cũng đã đỏ lên hết rồi, cô cũng bắt đầu cảm giác được cái lạnh của mùa đông, anh thấy vậy liền chà xát bàn tay rồi áp lên mặt của cô.
Lục Hàn:" Đã ấm hơn chưa!"
Giản Nhu mỉm cười:" Rồi!"
Lục Hàn:" Từ nay em là của anh rồi đấy!"
Giản Nhu Gật đầu
Hai người đứng ôm nhau một lát rồi mới lên xe đi tìm quán ăn bánh ngọt, vì cô muốn ăn nên anh đành chìu theo thôi.
Quay lại bên Trình Khải, sau khi đi rước Khương Ngọc thì hai người bắt đầu đi đến những nơi đã bàn trước đây, Khương Ngọc cũng nhanh chóng tặng cho Trình Khải cái khăn mà mình cực khổ đan suốt mấy ngày liền.
Hai người cũng đến khu đi bộ để chơi có lẽ ở đây lớn quá nên không gặp Giản Nhu và Lục Hàn.
Cũng giống như cặp đó nhưng khác một chút người chủ động mở lời tỏ tình lại là Khương Ngọc.
Khương Ngọc:" Anh Trình Khải! em yêu anh! anh có đồng ý làm bạn trai của em không?"
Trình Khải:" Tôi không đồng ý!"
Khương Ngọc Rưng rưng:" Tại sao?"
Trình Khải quẹt nước mắt cho cô:" Bởi vì người chủ động tỏ tình phải là anh mới đúng! Khương Ngọc anh yêu em! em có đồng ý làm bạn gái anh không?"
Khương Ngọc:" Em đồng ý!"
Trình Khải nhanh chóng bế Khương Ngọc lên rồi quay một vòng, tâm trạng của hai người đều hạnh phúc như nhau, tuyết đã rơi xuống làm cho người khác có cảm giác lạnh thấu xương nhưng trong lòng của bốn người họ thì lại được sưởi ấm bởi một niềm hạnh phúc.
.