Sáng hôm sau, Giản Nhu dậy rất sớm và phụ giúp Thu Nguyệt làm đồ ăn sáng cho gia đình, ăn sáng xong cô còn cùng mẹ cô đi tưới hoa ở sân vườn.
Đến buổi trưa thì cô được anh chở đi sắm đồ để đi cắm trại, nhưng không ngờ ở tại đây cô lại gặp Vũ Nghi và cùng Kiều Linh cũng đang lựa đồ.
Vũ Nghi:" Giản Nhu chào cậu nha!"
Giản Nhu:" Chào!"
Vũ Nghi:" Lục Hàn cậu cũng đi mua đồ ở đây sao! nếu cậu không ngại tớ có giới thiệu mấy mẫu sản phẩm mới ở đây! tớ là khách quen ở đây với lại tớ cũng có…!"
Lục Hàn:" Không cần! bạn gái tôi chọn cho tôi là được!"
Giản Nhu:" Phải đấy! cậu cứ lựa đồ của mình đi! hai người bọn tôi đi trước!"
Vũ Nghi:" Nhưng mà…Lục Hàn!"nghĩ: chết tiệt!
Nói rồi cô kéo anh đi một mạch luôn, sau những chuyện xảy ra cuối cùng cô cũng có thể chống trả được rồi, cô sẽ không cho cô ta có cơ hội tiếp cận Lục Hàn của cô thêm một lần nào nữa đâu.
Vũ Nghi thấy hai người tay trong tay liền không còn hứng để mua sắm nữa, đi đâu cũng cáo gắt với mọi người hết.
Còn Lục Hàn lần đầu thấy cô ghen như vậy thì vui mừng trong lòng, nhìn mặt cô khi ghen trong rất đáng yêu, anh nhịn cười không được nữa rồi.
Giản Nhu:" Anh cười cái gì?"
Lục Hàn:" Đây lần đầu thấy em ghen như vậy đấy!"
Giản Nhu:" Ai mà thèm ghen chứ! em không có nha!"
Lục Hàn:" Còn chối sao? nhìn điệu bộ này rất đáng yêu a!"
Giản Nhu:" Đã nói em không có ghen rồi mà!"
Lục Hàn:" Ừ không ghen!" mỉm cười
Giản Nhu:" Không cho anh cười nữa!"
Lục Hàn:" Được không cười nữa! đi thôi chúng ta còn sắm rất nhiều đồ lắm!"
Giản Nhu:" Òh! em nói rồi đấy em không có ghen đâu!"
Lục Hàn:" Anh biết rồi!"
Anh đưa cô đi sắm thêm vài dụng cụ nữa rồi chở cô về nhà, chiếc xe vừa đến cổng thì Thu Nguyệt ngồi trong nhà nhanh chóng chạy ra.
Thu Nguyệt:" Hai đứa về rồi sao?"
Lục Hàn:" Dạ con chào bác gái!"
Thu Nguyệt:" Khách sáo làm gì chứ! con đã ăn tối chưa! nếu chưa vào ăn cơm với gia đình bác luôn!"
Lục Hàn:" Dạ thôi không cần đâu ạ!"
Thu Nguyệt:" Không được! đã tới thì phải vô dùng bữa, nhanh lên! nếu con không đồng ý ta liền không cho con quen Giản Nhu đâu đấy!"
Giản Nhu:" Mẹ…!"
Lục Hàn:" Vậy con xin làm phiền gia đình bác đêm nay rồi!"
Thu Nguyệt:" Không phiền! bọn ta còn vui không hết í chứ!"
Bà nói xong liền hối thúc hai người nhanh vào nhà dùng bữa.
Trên bàn ăn Bà rất nhiệt giới thiệu cái này cái kia cho Lục Hàn đỡ phải ngại nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Anh quay sang nhìn liền đụng phải ánh mắt ấy của Trình Lâm khiến anh khẽ nuốt nước bọt một cái, đêm nay cũng vậy vẫn thiếu gương mặt của Trình Khải.
Trình Lâm nghĩ: tên tiểu tử này cũng được đấy chứ! mặt khôi ngô tuấn tú, còn chăm sóc tốt con gái mình, xem ra con gái mình cũng không thiệt thòi gì cả, mình phải xem xét lại chuyện này thôi!
Ánh mắt ông làm cho Lục Hàn cảm nhận được ông đang đánh giá về mình, trong lòng anh có chút hồi hộp nên bàn tay ở dưới bàn nhanh chóng tìm lấy bàn tay cô mà nắm chặt không buông.
Dùng bữa xong mọi người kéo nhau ra phòng khách để nói chuyện, mẹ cô thì không phải nói rồi rất niềm nở làm cho anh cũng bớt căng thẳng hơn.
Thu Nguyệt:" Lục Hàn con đừng để ý ông ấy! con cưa thoải mái đi!"
Lục Hàn:" Vâng!"
Trình Lâm:" Nè!"
Lục Hàn:" Dạ!"
Thu Nguyệt nói nhỏ vào tai ông:" Cái ông này thằng bé có tên mà!"
Trình Lâm nói nhỏ: tôi thích vậy đấy: “Cậu biết chơi cờ vây không?”
Lục Hàn:" Dạ con biết!"
Trình Lâm:" Vậy thì chơi cùng ta đi! ở đây ta đều đánh bại hết rồi không có ai thắng được ta cả! đấu với ta vài ván đi
! haha!"
Thu Nguyệt:" Chơi cái gì mà chơi sắp tối rồi để cho thằng bé về nhà nữa chứ!"
Lục Hàn:" Dạ không sao đâu ạ! chơi được vài ván!"
Trình Lâm:" Tốt lắm! tôi ưng cậu rồi đấy!"
Hai người nhanh chóng đánh cờ, bản thân Trình Lâm trong việc chơi cờ trước giờ không ngán một ai nhưng hiện tại ông đã gặp được đối thủ nặng kí rồi.
Thu Nguyệt:" Haha! ông xem ông thua thằng bé ván rồi đấy! còn khoe khoang nữa!"
Trình Lâm:" Tôi…!"
Lục Hàn:" Thật ra bác cũng chơi rất hay! những bước con đi đều bị bác trai nhanh trí chặn không cho con lối thoát!"
Trình Lâm:" Nghe nói gì chưa!"
Thu Nguyệt:" Được rồi chơi nhiêu đó thôi! ông mà còn chơi nữa sẽ thua cho mà xem!"
Lục Hàn:" Vậy con cũng xin phép ra về ạ!"
Thu Nguyệt:" Ừm đi đường nhớ cẩn thận đấy! Giản Nhu mau đi ra ngoài tiễn giùm mẹ!"
Giản Nhu:“Vâng ạ!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, đến khi gần anh ép cô lại rồi đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào và dừng lại hôn lên trán cô một cái nữa.
Lục Hàn:" Ngủ ngon!"
Giản Nhu:" Ngủ ngon!" chụt lên má anh
Lục Hàn mỉm cười:“Mau vào nhà đi!”
Giản Nhu gật đầu+ vẫy tay
Hai phụ huynh rình mò một bên cười tủm tỉm, thấy cô sắp bước vào họ cũng nhanh chân chạy về phòng của mình nghỉ ngơi.
.