: Có Mơ Cũng Không Dám
Ấy vậy mà cái nhướng mày này của bà lại khiến Hạ Đình hiểu lầm.
Nhưng cô còn chưa kịp làm ra hành động lâm trận bỏ trốn nào thì đã nghe mẹ Lục nói: “Không phải rất khó nghe, cháu cứ nói chuyện thoải mái đi.”
“Được rồi a Chiêu, con đưa cô bé lên phòng tắm rửa thay đồ trước đi rồi xuống ăn cơm.”
Bà nói với Lục Chiêu xong thì đi vào phòng bếp.
Nhưng đi nữa đường thì bà lại ngừng, quay đầu nhìn Hạ Đình: “Cháu đừng ngại, cứ xem như nhà mình, có gì không biết cứ hỏi a Chiêu.”
“Cảm ơn dì đã chiếu cố.”
Hạ Đình biết lúc này chạy cũng không kịp nữa, chỉ đành phóng lao thì theo lao, cúi đầu lễ phép nói.
“Ừ.
A Chiêu!”
“Con biết rồi.”
Lục Chiêu đáp lại một tiếng, đặng đẩy vai Hạ Đình đi về phía cầu thang.
Mẹ Lục ở phía sau hình bóng lưng cao lớn chồng lên thấp nhỏ dần hướng lên lầu mà không nhịn được lắc đầu.
Càng ngày càng giống cha nó…
“Đứa nhỏ này…”
Mẹ Lục cũng không biết nói làm sao, chỉ đành trước để đó, đi vào bếp chuẩn bị cơm tối.
Hạ Đình bị động để cho người con trai đẩy lên lầu, một chút phản kháng đều không làm được.
Đến khi đứng trước cửa phòng hắn, không thể nhìn thấy được mẹ Lục ở dưới lầu nữa cô mới hạ thấp giọng oán giận nhìn hắn nói: “Cậu có thể không cần hành xử tùy ý thế không?”
Lục Chiêu không nói gì mà chỉ nhìn cô.
“…”
Hạ Đình nữa bất lực, nữa lại muốn đánh người.
“Không phải đã tốt rồi sao?”
Cuối cùng Lục Chiêu vẫn là lên tiếng.
“Nhưng mà…”
“Mẹ tôi là người hiểu lý lẽ, tôi cũng không phải trai hư.”
“Tôi không có ý đó!”
Hạ Đình la lên.
May mà cô vẫn nhớ mẹ Lục ở dưới mà hạ giọng, nhưng giọng điệu thì vẫn nghiến răng nghiến lợi như vậy.
“Không, cậu có hư hay không tôi không biết.”
Hạ Đình nghĩ gì đó, thế là lại sửa lời, chọc cho Lục Chiêu bật cười nhưng vẫn nói hết lời: “Tôi tự nhiên tới như vậy là không phải phép.”
“Hơn nữa cậu cũng không cần nhường phòng cho tôi.”
Cạch.
Đáp lại lời nói của cô là cánh cửa trước mặt bật mở, sau đó Hạ Đình bị người con trai bên cạnh đẩy vào phòng.
Hành động nhanh gọn chuẩn khiến người hận đến ngứa răng.
“Mau đi tắm.”
Lục Chiêu đưa cô vào phòng rồi thì không quan tâm cô nữa mà vừa nói vừa đi về phía giường ngủ.
Hắn động thủ lột khăn trải giường và chăn nệm trước đó hắn nằm cuốn lại đặt qua một bên, sau đó đi về phía tủ đồ lớn âm tường.
“Đồ trong nhà tắm đều là loại nam nữ dùng được tất.
Khăn tắm mới ở trong tủ bên trong phòng tắm, phía sau cánh cửa, đồ vệ sinh cá nhân mới cũng vậy.”
Hạ Đình vừa nghe hắn nói vừa nhìn hắn lấy từ trong tủ ra một bộ chăn nệm khác, cực nhanh mà trải lên nệm giường màu lông chuột nam tính… Mọi thứ đều mang màu sắc trầm lạnh nên có trong phòng một người đàn ông đích thực khiến Hạ Đình trong lòng không nhịn được rối bời.
Cô hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng bình ổn lại tâm tình.
Tại sao mọi chuyện lại thế này nhỉ…
“Sao cậu còn đứng đó? Mẹ tôi nấu cơm rất nhanh.”
Hạ Đình còn đang bần thần thì bị giọng nói trầm thấp của người con trai làm cho giật mình.
Cô nhấp nhấp môi mấy bận đều không thốt ra được câu nào, cuối cùng trong ánh mắt thúc giục của người con trai nhận mệnh đặt xuống cặp sách và balo.
Cô lại từ trong balo lấy ra một bộ đồ ngủ sạch sẽ hình những con chuột hamster màu trắng với nền màu xanh có chút đáng yêu rồi đi vào phòng tắm.
Cạch.
Âm thanh này vừa vang lên thì người con trai vẫn luôn trải chăn bên giường cũng cùng lúc ngẩng đầu nhìn về hướng phòng tắm.
Hắn đưa mắt nhìn cái giường trước mặt… Địa bàn của hắn, nơi tràn ngập sự riêng tư đều đã cho cô bước vào.
Lục Chiêu không khỏi nghĩ, liệu có sự thay đổi gì trong mối quan hệ của họ từ lúc này hay không? Lời Tống Lan nói lúc đó hắn đều nhớ rõ.
Nhưng cũng như lúc đó hắn không trả lời cô nàng, hiện tại hắn vẫn không rõ mình rốt cuộc có muốn im lặng để mặc cho mối quan hệ này chảy xuôi theo ý muốn của Hạ Đình hay không.
Thật lòng mà nói, ai sẽ cam tâm suốt đời làm bạn với cô gái mình thích chứ?
Nhưng nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ, hắn vẫn không thể hành động lỗ m ãng, sợ vô tình đẩy cô gái nhỏ ra xa.
Hắn muốn được nhìn thấy nhiều mặt khác của cô hơn nữa, tựa như hôm nay.
Thật ra hắn không cần nghĩ nhiều như vậy, hắn cứ thuận theo tự nhiên mà làm.
Thời gian của họ còn rất nhiều, hắn tin rằng mình có thể nắm bắt được những cảm xúc biến hóa dù là nhỏ nhất của cô gái nhỏ.
Dù có nôn nóng vẫn phải nén lại…
Lục Chiêu nghĩ vậy, không khỏi cười khổ hạ mắt xuống.
Lúc dời mắt về hắn vô tình nhìn đến con siêu anh hùng bị mất tấm khiên bên kệ sách, nhất thời khiến khựng hẳn lại động tác trải nệm.
Nếu Hạ Đình nhìn thấy…
Nếu cô nhìn thấy…
Hắn có nên mang nó đi?
…
Cạch.
Bóng dáng người con trai biến mất nơi phòng ngủ, nhưng con siêu anh hùng bị mất một tấm khiên vẫn còn ở đó.
Nếu có gì khác biệt thì chính là… Nó quay lưng lại với tất cả mọi thứ.
Lục Chiêu không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào được ở lại trong lòng cô gái nhỏ lâu hơn, nhiều hơn, nhưng cũng không muốn quá mức ép buộc cô.
Nếu lâu như vậy mà cô vẫn còn có thể nhận ra nó cho dù chỉ là một cái bóng lưng… Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi, cũng xem như cho hắn tận lực làm điều mình muốn.
Lòng người con gái nhất định có hắn, hắn biết.
Nhưng hắn muốn nhiều hơn nữa…
Mang chăn nệm của mình qua phòng cho khách.
Lục Chiêu không bận tâm giường nhỏ hay lớn, phòng có rộng có thoáng không, cứ thế phủ lên khăn trải giường cùng chăn nệm sau khi kéo xuống vải chống bụi trên giường.
Hắn lại lau sơ qua căn phòng, rốt cuộc vẫn có thể xem như tạm chấp nhận được.
Rời khỏi phòng khách, hắn cũng không có trở lại phòng ngủ của mình, nơi có cô gái nhỏ đang ngự trị bên trong mà đi xuống lầu.
Rõ ràng Hạ Đình không có khả năng tắm nhanh như vậy.
Hắn vẫn còn thời gian nói chuyện với mẹ mình.
“Cần con phụ gì không?”
Mẹ Lục đang loay hoay với nồi canh cá đang ninh trên bếp thì nghe tiếng hắn.
Bà không hề đặt muôi xuống mà chỉ nhìn hắn rồi lạnh nhạt nói: “Con chỉ cần nói cho mẹ rốt cuộc chuyện là sao?”
Lục Chiêu bị bà dùng giọng điệu châm chọc như vậy hỏi thì vô thức đưa tay sờ sờ sống mũi cao thẳng đặc trưng của người phương Tây.
Nhưng mà hắn vẫn chậm rãi nói: “Dì của cậu ấy không có nhà, để lại một ông chú đang nhậu nhẹt với bạn bè trong nhà.
Con thấy không an toàn cho lắm nên kêu cậu ấy tạm ra ngoài lánh một đêm, đợi dì cô ấy về rồi tính sau.”
Lời của hắn tràn ngập sơ hở mẹ Lục nghe một cái là biết.
Bà nghĩ gì hỏi nấy: “Không phải ruột thịt à?”
“Vâng.”
Lục Chiêu đáp ngay.
Sau lại nói: “Cậu ấy mồ côi từ nhỏ.”
Mẹ Lục im lặng một chút, sau thở dài một hơi.
“Là con ép buộc mang người về chứ gì?”
Bà không khách khí vạch trần tác phong không được quân tử của con trai.
Giống y như cha hắn, bà trong lòng còn nói thêm một câu.
“Cũng không thể để cậu ấy ở khách sạn.”
Lục Chiêu cho rằng cách làm của mình không hề sai.
“Chẳng… Mà thôi, con lên gọi đứa bé đó xuống ăn cơm đi.”
Mẹ Lục vốn muốn nói gì, sau bà lại thôi.
Lục Chiêu cũng không hỏi, nghe lời bà đi lên lầu.
Cốc cốc cốc!
Dù phòng là phòng của hắn, thế nhưng hiện tại nó không phải.
Vậy nên Lục Chiêu vẫn quyết định gõ cửa phòng.
Gõ xong hắn nói vọng vào: “Đình Đình?”
Chừng năm giây sau khi hắn gọi thì cửa phòng mới bật mở.
Đập vào mắt hắn là hình ảnh cô gái nhỏ một thân màu xanh trắng mềm mại đáng yêu.
Tiếp đó là khuôn mặt cảm xúc… Lo sợ ái ngại… Lục Chiêu khựng lại suy nghĩ trong lòng, ánh mắt không dễ phát hiện liếc nhanh về phía sau lưng cô gái.
Nhưng khuôn mặt hắn không chút thay đổi, biểu tình bình thường nhìn cô nói: “Xuống ăn cơm thôi.”
Giọng hắn rất nhẹ, tựa như nốt đồ trên cây đàn.
Âm thanh phát ra cũng nhỏ, cứ như sợ dọa đến người con gái bên trong cánh cửa.
Hạ Đình không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng cô vẫn là không có nói lời nào mà lẽo đẽo theo sau người con trai đi xuống lầu.
Thời điểm nhìn thấy mẹ Lục, Hạ Đình cố gắng dẹp đi mớ cảm xúc rối loạn trong lòng để không khiến mình thất thố trước mặt bà ấy.
Nhưng lần này Hạ Đình mang theo một cảm xúc khác nhìn mẹ Lục, cô trong lòng ngổn ngan.
Cô không còn nhớ rõ khuôn mặt của người phụ nữ năm xưa sau mười năm không thấy, nhưng lần nữa nhìn lại, bà vẫn mang sự dịu dàng tràn ngập tình mẫu tử cô mơ ước…
“Mau ngồi xuống đi.”
Mẹ Lục thái độ đối với cô vẫn rất tốt, cũng không có biểu hiện chút nào là tận lực hay cố gắng để tỏ ra gần gũi với cô.
Tất cả đều là tự nhiên mà phát ra, nhất thời khiến cảm xúc của cô được xoa dịu đi không ít.
Hạ Đình thầm nói trong lòng đừng hoảng…
“Cảm ơn dì.”
Hạ Đình lễ phép đáp lại rồi mới ngồi xuống ghế do người con trai thân sĩ kéo cho.
Lục Chiêu kéo ghế cho cô xong thì vào bếp giúp mẹ Lục bưng tô canh cá ra rồi bản thân mới ngồi xuống bên cạnh Hạ Đình.
Thành ra Hạ Đình lại ngồi ở giữa hai mẹ con nhà họ Lục.
“Được rồi, ăn cơm thôi.”.
: Hắn chính là...
Mẹ Lục sau khi ngồi xuống thì nói một tiếng, trước tiên động đũa gắp cho Hạ Đình một miếng cá phile trắng tinh từ trong tô canh giữa bàn nhưng rõ ràng nó đã được người con trai âm thầm an bài ở gần cô nhất. Cô chỉ cần vươn tay là có thể vớt tới… Mà không, những món ăn xung quanh, ba mặn một chay đều giống vậy. Săn sóc đến mức khiến lòng người thổn thức không nguôi.
“Ăn đi cháu. Nhìn cháu gầy lắm.”
Hạ Đình được bà đối đãi dịu dàng như vậy thì nhất thời có chút bối rối, sống mũi còn hơi lên men.
“Cháu cảm ơn dì.”
Cô nhẹ giọng đáp, trân trọng cúi đầu cắn nhẹ lên miếng cá, cẩn thận nhai nhai hòng che đi vành mắt hơi đỏ.
Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được không khí ấm áp từ gia đình như thế này nhỉ…?
Không, có lẽ là không, chưa từng có đi.
Hiện tại bởi vì chính bản thân được ngồi trong ấm áp mà mình hằng mơ ước, lúc còn nhỏ chỉ có thể ở đằng xa nhìn ngắm nên cảm xúc mới mất khống chế như thế này đi…
Cho dù là trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ…
Hai mẹ con nhà họ Lục âm thầm liếc mắt nhìn nhau một cái khi nhạy bén phát giác không khí xung quanh cô gái nhỏ trở nên thê lương. Lục Chiêu không nhìn ý hỏi trong mắt mẹ Lục, hắn lại nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô gái nhỏ, tâm tư không ngừng nhảy lên. Hắn quyết định, ngày mai phải gặp riêng Tống Lan. Chíh chủ, гủ bạ đọc chug ﹟ гUгuу ệ. ﹟
“Cháu học cùng lớp với con trai dì nhỉ?”
Mẹ Lục không tìm được nguyên do từ con trai nhưng ít nhiều có thể hiểu được cảm xúc của Hạ Đình từ những nguyên nhân trên người Hạ Đình. Bà tự nhiên hỏi.
“Dạ… Vâng ạ.”
Hạ Đình đang chìm đắm trong thương cảm bị hỏi thì vội vàng lấy lại tinh thần, giọng có phần nghẹn lại nhưng vẫn xem là bình thường mà đáp lời mẹ Lục.
“Nó ở trường thế nào vậy?”
Mẹ Lục giống như thật sự tò mò, hai mắt sáng rực nhìn Hạ Đình.
Hạ Đình theo bản năng nhìn qua người bên cạnh. Lúc chạm vào đôi mắt màu nâu đất kia thì cô hoảng hốt vội vàng dời mắt đi. Quay trở lại trên người mẹ Lục rồi thì cô mới cố tỏ ra tự nhiên nói: “Rất phong độ thân sĩ, đối với bạn học hòa đồng. Còn được bạn học gọi là nam thần nữa.”
“Nam thần? Thật á?”
Mẹ Lục trông có vẻ bất ngờ, sau đó là không tin tưởng mà hỏi lại.
Lục Chiêu đối với cái nhìn của mẹ Lục mới rồi làm như không để ý. Trái tim hắn vẫn còn bị vành mắt đo đỏ như con thỏ nhỏ của người con gái bám lấy, không sao vứt ra khỏi đầu được. Không phải hắn không thể giống như mẹ Lục đoán được nguyên nhân cô gái nhỏ trở nên như vậy, nhưng hắn vẫn còn suy nghĩ khác. Lục Chiêu còn chưa có quên tấm khiên đang treo trên cổ Hạ Đình. Nó nhất định mang ý nghĩa không đơn giản, sợ rằng có liên quan đến cuộc sống trước đây của cô. Thế nên hắn mới định sẽ đi tìm Tống Lan hỏi thử. Trước hắn đã có một chút chú ý đến chuyện này, nhưng lúc đó tình cảm của hắn chưa có như bây giờ…
Trong lúc hắn suy nghĩ thì bên kia hai người phụ nữ vẫn còn trò chuyện với nhau. Có vẻ càng rôn rã thân thiết hơn.
“Tuy ta rất không muốn tin nhưng mà nó thật giống cha nó trước đây. Đúng thật là đối tượng người người săn đón.”
Mẹ Lục nữa chê cười nữa không cam lòng hưởng ứng những lời Hạ Đình kể về Lục Chiêu ở trường. Đương nhiên lời này là do bà nghe nói hắn được người khác tỏ tình lúc mới vào trường không được bao lâu. Còn tại sao không muốn tin… Lục Chiêu so với chồng bà lạnh lùng hơn rất nhiều, còn không thèm làm bộ. Chẳng lẽ đổi một môi trường nên nó trở nên khác đi rồi? Vì để hòa nhập được với bạn bè? Tự giác như vậy? Bà mới không tin!
“Nhưng mà mấy tháng chỉ có một người thì thua kém cha nó rồi.”
Vậy mà tuy khen thì khen, trong lòng còn không ngừng ngờ vực về con trai thì bà vẫn không buông tha cho chê bai con trai mình. Hạ Đình nhìn trong mắt, tự biết cảm xúc thật của bà khi nói những lời này. Nhưng cô vẫn bất giác thốt lên bào chữa thay hắn: “Khó nói cậu ấy vẫn được người ta tỏ tình mà giữ kín như bưng dì ạ…”
Hạ Đình nói giữa chừng cũng tự thấy lời mình rất có khả năng mà không khỏi quay đầu lại nhìn người con trai. Nhưng lần nữa bất ngờ lọt vào đôi mắt kia cô vẫn không khỏi giật mình vội vàng cúi đầu. Hành động này vô tình khiến cho cô nhìn thấy vật hình tròn mình đeo trên cổ… Bởi vì áo ngủ là cổ thuyền nên chẳng thể che đậy tầm mắt của chính cô… Lúc này Hạ Đình mới nhận ra bản thân đã quên cái gì. Cô nhất thời bị mẹ Lục dời đi hướng chú ý nên quên mất, người bên cạnh chính là… Dù bất giác quên mất nhưng cô vẫn theo bản năng bối rối khi đối mặt với hắn… Hiện tại nhớ ra, cô lại càng thêm cảm thấy không xong mà chẳng kịp nghỉ ngợi đã lựa chọn vùi đầu vào ăn cơm để che giấu.
Lục Chiêu không hiểu mà thuận theo tầm mắt của mình khi đeo đuổi khuôn mặt bối rối của cô gái nhỏ bị mình bắt gặp khi nhìn lén. Hắn không bất ngờ lập tức nhìn thấy… Dù chỉ là một sợi chỉ đỏ luôn treo trên cổ cô gái cũng khiến ánh mắt Lục Chiêu khựng lại hẳn. Suy nghĩ không biết bay về phương nào.
Đối với hai người đang chìm trong thế giới của riêng mình, mẹ Lục bày tỏ thái độ chê cười. Nữa là tò mò khi trong mắt bà, cô gái nhỏ là ngại ngùng cuối đầu không dám ngước lên, con bà lại không biết kiềm chế mà nhìn chằm chằm mặt người ta một cách thiếu lịch sự. Sau đó bà tự nói với mình bà đã lớn tuổi rồi, không muốn ăn cơm chó của đám nhỏ mà vô tình cắt ngang không khí ám muội của hai người trẻ tuổi: “A Chiêu, cơm ngon chứ?”
Bà tuy chỉ nhắc một người nhưng lại đồng thời đánh động cả hai.
Hạ Đình hoảng hốt rồi tự mình bối rối vì bản thân đã thất thần trong bữa cơm của nhà người khác. Cô chột dạ không dám nhìn mẹ Lục mà vội vàng vùi đầu vào ăn cơm, bởi vì vốn dĩ nãy giờ cô chưa hề cho vào bụng thứ gì… Chính vì vậy mà cô không biết hai mẹ con nhà họ Lục đang âm thầm đấu mắt với nhau.
Lục Chiêu không biết cái dây thần kinh EQ của mình có bị vào hay không mà nghe ra được ẩn ý trong lời nói của mẹ Lục. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bà, không bất ngờ nhìn thấy ánh mắt chê cười của mẹ mình. Mẹ Lục thấy hắn nhìn mình thì đá mắt qua bên cạnh hắn vừa nhếch cằm nhướng mày đánh ý. Lục Chiêu không cảm thấy kinh ngạc khi bà chưa gì đã nhận ra cảm tình của con trai mình với cô gái nhỏ bên cạnh. Hắn không hề có ý muốn giấu bà nên thản nhiên đón nhận ánh mắt của bà. Mẹ Lục lập tức cười mỉa mai nhìn hắn.
Lục Chiêu cười khổ. Sao hắn không biết tại sao bà lại như vậy chứ. Mệt cho hắn dù không thể hiện ra nhưng vẫn rất tự tin về bản thân, vậy mà mãi chưa theo đuổi được người ta, quá thất bại. Hắn nhớ mẹ hắn từng nói, năm xưa cha hắn chỉ dùng một tháng đã cưa đổ được bà. Không chỉ vậy, ông còn rất bá đạo mà hốt mẹ Lục về Pháp ngay khi bà vừa học xong năm một đại học. Năm đó cha hắn là trao đổi sinh trong trường của mẹ hắn. Ông rõ ràng chỉ còn ba tháng là kết thúc chương trình trao đổi sinh, thế mà còn có thể hành động nhanh gọn như vậy hốt bà đi mặc cho sự phản đối của nhà họ Lục và chính bà… Đương nhiên, mẹ Lục chỉ là cảm thấy tiếc cho một năm đại học vừa qua thôi chứ thực chất trái tim đã che mờ lý trí bởi tình yêu đầu đời bởi một người đàn ông phong độ thâm tình từ lâu rồi. Gia đình mẹ hắn không bằng cha hắn, bà được xem là gả cao rồi nên ông bà ngoại hắn chẳng nói được lời nào đã phải mĩm cười đưa tiễn bà đến Pháp, làm dâu xứ lạ. Cha hắn dù bị nhà họ Lục phản đối nhưng vẫn nói được làm được, thành công sắp xếp cho mẹ Lục vào học một ngôi trường danh tiếng, có bằng ngoại ngữ quốc tế của ba thứ tiếng: Anh, Pháp, Ý.
Hắn so với cha hắn thật sự là không bằng.
Nhưng hắn có cách nào đâu. Cô gái nhỏ này không hề giống mẹ hắn năm đó, hắn cũng so với cha nhỏ hơn gần mười tuổi. Nhưng nếu cô giống, hắn vẫn có thể có cách làm y như cách cha hắn đã làm để chứng minh đàn ông họ Lục luôn quyết đoán và đủ năng lực làm tất cả mọi việc.
Mẹ Lục tuy là biểu hiện vậy thôi chứ không phải thật sự cho rằng con bà không có năng lực. Có chăng là do cô gái nhỏ trước mặt này không giống bình thường. Nhưng bà vẫn không có lo lắng con bà sẽ không làm nên chuyện. Mà đối với việc Lục Chiêu thích một cô gái Hoa quốc, so với bà còn có khả năng bị phản đối kịch liệt hơn từ nhà họ Lục, mẹ Lục một chút đều không để ý, càng không có ý soi mói Hạ Đình có xứng với con bà không. Tuy hiện tại nói việc này có phần hơi quá sớm nhưng trước là nói bà khi xưa hoàn cảnh không khác lắm Hạ Đình bây giờ, chỉ nói bà tư tưởng rộng thoáng. Miễn là con bà thích, người con gái này cũng tốt thì bà không có lý do gì để phản đối cả.
Quan trọng là Lục Chiêu có thể giống cha hắn ngày xưa, thủy chung như một, không vui đùa tình cảm của người khác thì mọi thứ đều tốt.
Lục Chiêu không biết suy nghĩ của bà, nhưng việc bà không tỏ thái độ phản đối gì vẫn là trong dự liệu của hắn. Để tránh cho không khí tiếp tục trở nên khó xử hơn, hai mẹ con bắt đầu câu có câu không mà nói chuyện với nhau. Trong lúc đó Hạ Đình vẫn không nói tiếng nào cô đều im lặng lắng nghe. Không khí thật sự đã trở nên hài hòa như ban đầu nhưng lại không có cái sự bi thương từ người con gái. Có thể xem là hoàn mỹ.