Bạn Học, Xin Nói Nhỏ Chút

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi theo tôi

Trần Chi đến văn phòng, lấy quần áo của mình từ trong ngăn tủ đi tắm rồi đi đến phòng làm hiệu trưởng. Mỗi ngày đến sớm như vậy, tắm rửa một cái, hiệu trưởng hẳn cũng phải đồng ý chứ.

“Mời vào.” Thanh âm uy nghiêm truyền ra từ bên trong.

Trần Chi đẩy cửa ra đi vào, thuận tiện đóng cửa lại, xoay người, lộ ra nụ cười không giống bình thường.

“Ông nội, cháu đến mượn phòng tắm một chút.” Bây giờ chỉ khi ở trước mặt ông nội, anh mới lộ ra nụ cười nhu thuận thế này.

“Cháu a, trước kia không phải đều đến đây trước tự giác mở cửa cho ông a, hôm nay sao vậy?” Ông nội đối với đứa cháu ngoan ngoãn này vốn không có cách, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi.

“A, hôm nay vì lấy việc giúp người làm vui nên cháu đến chậm một chút.” Quả thật là giúp một cậu nhóc ngốc nghếch chiếm chỗ ngồi mà.

“Đi đi đi đi, thằng nhóc này.” Ông nội bất đắc dĩ.

“Tuân mệnh!” Nói xong vội vàng chạy vào phòng nghỉ trong văn phòng.

Vòi hoa sen mở ra, tiếng nước vang lên, hơi nước mù mịt, trong màn hơi nước lờ mờ là thân hình Trần Chi. Nước chảy xuống từ đỉnh đầu, trượt dài theo hai má xương xương, lượn theo cần cổ tuyệt đẹp tràn xuống g ngực rắn chắc. Dòng nước ấm áp chảy xuống làn da sáng bóng, anh xoay người, để dòng nước thấm ướt phần ngực, lộ ra bở vai dày rộng cùng phần eo vô cùng gợi cảm, nối giữa hai chân là hai gò mông cong cong rắn chắc.

Trần Chi sảng khoái tắm rửa, đi ra phòng nghỉ, nhớ tới Tô Đường hẳn là đang ngây ngốc chờ mình tới, liền chào ông nội, trở về văn phòng của mình, định làm xong công việc hôm nay rồi sẽ đi tìm cậu.

Ông cụ nhìn thấy đứa cháu hiểu chuyện của mình giờ đã trưởng thành, rất là bất đắc dĩ. Tuy anh không nói ra no trong lòng ông biết rõ, Trần Chi không phải không có khát vọng ngồi ngốc ở đây để làm một người quản lý nho nhỏ trong cái thư viện này. Đại học bốn năm, anh đã đạt được giải thưởng thiết kế quảng cáo, sau đó ranc ngoài du học thêm hai năm về kinh doanh. Vốn tưởng rằng sau khi về nước, mượn lực trong nhà thành lập công ty quảng cáo, kết quả lại rúc vào trường học, làm chức vụ quản lý thư viện nho nhỏ.

Ba mẹ Trần Chi mất sớm, từ nhỏ đã đã hiểu chuyện hơn hẳn đám bạn đồng trang lứa, cũng rất biết cách bảo vệ mình. Ngoại trừ thân cận với ông nội ra, đối với những người khác đều là thái độ không nóng không lạnh, giống như xây nên một bức tường cao cao canh giữa mình với những người khác.

Nghĩ đến đây, ông cụ bỗng thấy lòng chua xót, nhưng sức mình có hạn, không thể cho thằng cháu này một điều kiện tốt.

Thật ra ông cụ đã quá lo lắng, sở dĩ Trần Chi ra nước ngoài du học, thuần túy là vì lúc ấy trường học đề ra một cơ hội rất tốt, không những được học miễn phí mà còn có học bổng. Anh vốn cũng không phải là không có ý tưởng xây dựng sự nghiệp, chỉ là không muốn làm sớm mà thôi, bởi anh tự nhận anh còn thiếu kinh nghiệm nhiều lắm. Bởi vậy, về nước rồi cũng không vất vả gây dựng sự nghiệp mà là đến đây với ông nội một thời gian, ở cùng với người nhà. Dù sao đi ra ngoài hai năm không về, anh đúng là rất lo lắng cho ông nội.

Lúc Trần Chi còn nhỏ, ba mẹ anh mất vì sự cố giao thông, cho nên anh do một tay ông bà nội nuôi lớn, tình cảm của anh đối với hai người cũng giống như con đối với cha mẹ Hơn nữa, ông nội của anh lại vì ở đại học mà tiếp xúc với những thông tin vô cùng phong phú, cũng gây ảnh hưởng lớn với Trần Chi. Bởi vậy khi anh ý thức được tính hướng của mình khác với những người khác, liền tâm sự với ông nội. Ông nội có lẽ không thể hiểu được những gì anh nói, nhưng có thể bao dung Trần Chi, hơn nữa còn tìm được giáo viên tư vấn tâm lý cho anh. Vì thế mà thời kì thanh xuân của Trần Chi cũng không xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì không thể vãn hồi.

Bởi vậy, người quản lý thư viện chính là nơi dừng chân tạm thời của anh, Đối với Trần Chi mà nói, chờ đến khi anh chuẩn bị thật tốt, anh sẽ mở rộng đôi cánh của mình, bắt đầu bay cao.

=..=

Tô Đường một mực chờ Trần Chi.

Vốn tưởng rằng Trần Chi sẽ tới nhanh thôi, định xem trước ít sách, chờ Trần Chi đến đây còn có thể cùng nhau ăn điểm tâm.

Kết quả… Cậu đã quên nói cho Trần Chi vị trí cụ thể. Thần kinh thô đến thế này thật sự không sao đấy chứ?

Đợi đến khi Tô Đường ý thức được điều này, đã sớm quá giờ cơ trưa, cậu lại đói muốn chết.

“Chẳng lẽ cậu ta tùy tiện tìm một chỗ bên ngoài ngồi rồi?” Tô Đường nghĩ thầm, “Kháo, chẳng lẽ không biết gọi cho mình mà hỏi à?”

Tô Đường cầm ly nước, định ra ngoài lấy của, tiện thể xem Trần Chi có phải ở ngoài đó không. Mới vừa đến cửa, liền nhìn thấy Trần Chi mặc đồng phục làm việc màu lam, đẩy một xe đầy sách ngay ở thang máy. Trần Chi hiển nhiên cũng thấy cậu, cười cười với cậu; sau đó cửa thang máy đóng lại, dừng trên lầu bốn.

Tô Đường đứng ở cửa ngẩn người một lúc, xoay người trở về, đi được nửa đường mới nhớ ra là mình đi rót của, lại quay ngược lại.

“Hóa ra cậu ấy là vừa học vừa làm a, hèn gì ngày nào cũng đến sớm như vậy, đến giờ này còn chưa đến học nữa.” Tô Đường thì thào tự nói, nháy mắt đã tha thứ Trần Chi, lại còn dùng thái độ sùng kính thêm vài phần đồng cảm quay lại chỗ ngồi. Quyết tâm nghiêm túc đọc sách, người ta vượt qua bao hó khăn còn muốn tới ôn tập, điều kiện của mình tốt đến thế này thì càng phải cố gắng, quyết không có thể lơi lỏng. o( ̄ヘ ̄o) [ nắm tay!], vùi đầu đọc sách.

Nhưng mà đồng phục màu lam chính là của nhân viên thư viện nha! Người vừa học vừa làm sẽ mặc đồ màu hồng a! Bạn học Tô Đường nghĩ đi đâu thế hả! Thần kinh thô cũng có thể nguy hiểm lắm đó nha!

=..=

Trần Chi phụ trách sắp xếp sách báo trên lầu bốn thư viện, bởi vậy bạn Tô Đường chưa hề đặt chân lên tầng bốn đương nhiên chưa bao giờ gặp Trần Chi mặc đồng phục lao động, hôm qua chính là chuyện ngoài ý muốn bất ngờ. Trần Chi hứng khởi nhất thời muốn thể nghiệm cuộc sống sinh viên một lần, không ngờ lại đụng phải cậu Tô Đường ngốc ngốc này.

Thật ra lầu bốn là địa bàn mà rất nhiều nhóm nữ sinh đến tranh đoạt, bởi vì ở đây xuất hiện một quản lý mới tuấn tú, tuy anh luôn mang bộ mặt lạnh lùng như hàn băng giá rét, nhưng khi làm việc thì thật sự rất nghiêm túc, rất ấm áp. Huống hồ chỉ cần đẹp trai là được, anh chàng đẹp trai băng giá cũng rất tốt nha.

Trần Chi rất thích công việc này, trong lúc sắp xếp một loạt giá sách tìm được vị trí độc nhất vô nhị, từng quyển từng quyển sách báo được nhét vào, rồi lại thấy chúng quay về trên tay mình, Trần Chi cảm thấy thực bình yên, hẵn cũng hưởng thụ quá trình này. Nhưng hôm nay anh lại hơi nôn nóng, giống như có gì đó thúc gicuj anh nhanh lên chút, nhanh hơn nữa nào; giống như có cái gì đó đang đợi anh.

Quả thật còn có một người đang giữ chỗ cho anh.

Trần Chi hoàn thành công việc, thay đồng phục làm việc, đi xuống phòng tự học dưới lầu ba, rốt cuộc cũng tìm thấy Tô Đường ngồi trong đó. Anh đi qua, ngồi xuống, phát hiện ánh mắt Tô Đường đang nhìn mình có gì đó là lạ.

“Khụ, làm sao vậy?” Trần Chi nhịn không được hỏi.

“Công việc vất vả lắm à?” Tô Đường chớp chớp đôi mắt to thuàn khiết hỏi.

“Không có gì, tôi rất thích công việc này.”

“Cậu thần kì quá nhỉ!” Vừa đọc sách nghiên cứu, còn muốn dành thời gian vừa học vừa làm, không ngờ còn thích công việc này nữa.

“…” Hình như có chỗ bất thường a… Ánh mắt trong sáng đầy sùng kính kia là sao thế này?

“Cậu làm việc lâu như vậy, thời gian học có đủ không? Mỗi ngày phải rời giường từ sớm à? Vây mỗi ngày đến khi nào cậu mới trở về? Phải ở lại đến tận lúc đóng cửa thư viện à? Vậy thời gian thì cậu sắp xếp thế nào? Ban ngày đọc sách có mệt không a? Cậu…”

“Bạn à, xin nhỏ tiếng chút được không?” Phía sau có người đang học ngắt lời cậu, Tô Đường rụt rụt cổ, tự biết mình quá kích động rồi. Cậu trưng ra vẻ mặt ‘mau trả lời tôi đi’ ngẩng lên nhìn Trần Chi.

Trần Chi biết Tô Đường hiểu lầm mình là sinh viên vừa học vừa làm, nhìn bộ dáng ngây thơ vô tội kia, anh chỉ muốn trêu đùa cậu tí chút. Vì thế, giả bộ như bí mật của mình đã bị người ta chọc trúng, che che giấu giấu, “Cậu theo tôi đến đây, nơi này không tiện nói.” Dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Đường bị vẻ mặt Trần Chi làm cho khiếp sợ. ‘Hình như cậu ấy rất khó xử a, không phải là chọc trúng quá khứ bí mật đau khổ rồi chứ?!’ Cảm thấy cực kì áy náy với hành vi tò mò việc tư của người khác, Tô Đường đã muốn bỏ qua luôn, nhưng Trần Chi đã ra ngoài trước, cậu cũng đành phải đứng dậy đi theo.

Chú thích

[]Liễu chanh: một loại cam của TQ, quả mọng nước, ngọt, là cái loại cam vàng bên VN ấy. Em nó đây

[]Chữ ‘chi’ (之) nếu viết ẩu thì nét nối xiên giữa phần trên và dưới của chữ gần như nằm ngang, giống chữ ‘tam’ (三)

[]Chữ ‘vân’: 云. Đấy nhé, giống chữ ‘chi’ hơn đúng không? ^_^

[]Tên bé thụ là Tô Đường (苏棠), ‘tô’ (苏) trong ‘cây tô’, hoặc ‘vật có dạng rủ xuống giống râu’, ‘đường’(棠) trong ‘cây hải đường’. Anh Nước Chanh lưu tên em vẫn là ‘tô đường’(酥糖) nhưng là tô (酥) trong ‘bơ/món điểm tâm xốp giòn’, và ‘đường’(糖) trong ‘kẹo, chất đường ngọt’.

[]Bánh xốp tùng tháp đây

[]Thường thì từ này mang nghĩa chửi bậy trong cộng đồng mạng TQ, dưng mờ để vào câu này hình như không hợp nghĩa lắm. Nếu nó là một loài động vật thì lạc đà nhà Nam Mỹ bị dân TQ đồng hóa thành em nó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio