Nếu đã biết được đoạn kết sẽ chẳng đi tới đâu mà sao vẫn cố, ngay từ? đầu bản thân anh đã đoán ra được hồi kết nhưng bản thân cứ cố chấp làm? Rồi bây giờ thì sao đây hậu quả kia là do ai nhận lấy?
Hứa Tịnh Vy ngu ngốc cho rằng duyên mệnh sẽ tự khắc tìm đến, bản thân không cần đi đơn phương một ai cả, không cần ngược đãi bản thân mình như thế. Nhưng giờ thì sao đây? Chính bản thân bị cuốn vào một cái tình yêu không có lối ra.
Tống Thiên Ân vẫn như hằng ngày, vẫn ghé bệnh viện rồi trở về nhà, hình như con đường từ nhà đến bệnh viện anh đã nhớ đến mức mà giờ nói nhũng quán xá bên đường anh cũng nhớ.
Mãi đến sau này, chắc anh chính bản thân anh không quên cái ngày định mệnh đấy.
Thiên Ân đang trở về nhà sau ca trực đêm trông cô ở bệnh viện, ngày ngày anh đếm ngược chờ ngày cô tỉnh dậy, nhưng có lẽ sao quá xa vời. Ngày nào anh cũng nắm tay cô, nhìn chằm chằm vào cô, rồi ngu ngốc ao ước rằng đôi mắt kia có thể mở ra một lần.
Anh rời khỏi nhà có lẽ trời đã gần xế chiều, đường thì đông nghẹt, anh vô lực tựa đầu lên vô lăng. Anh tính ghé qua nhà sách rồi trung tâm thương mại để mua vài món đồ, nón len Tịnh Vy đội cũng đã lâu rồi. Với lại, cô rất ghét một món đồ mà xài đi xài lại nhiều lần. Anh cũng đã tưởng tượng rằng khi cô ta biết mái tóc mà được cho là đẹp nhất thời đại bị cạo đi, cô ấy sẽ hốt hoảng cỡ nào nhỉ? Khoảnh khắc chắc trời rung đất chuyển.
Anh đậu xe xong thì đi thẳng lên tầng mua sắm, đông sang rồi, những món hàng được đan bằng lên được bày bán rất nhiều, hôm nay anh ăn mặc giản dị để cánh nhà báo khỏi để ý, anh tỉ mỉ lựa từng cái nón len. Cô rất thích màu xanh nước biển, vì cô cho rằng màu đó rất dễ chịu và thoáng mát. Anh còn mua cho cô vài cái khăn choàng và bao tay, có lẽ đây là lần đầu tiên anh tự mình đi mua đồ cho cô.
Mệt mỏi di chuyển trong những còn đường nghẹt xe, anh bật radio, ánh mắt nhìn chăm chú vào giỏ đồ ở ghế cạnh mình mới mua.
Vừa tấp xe vào lề để vào nhà sách thì anh nhận được điện thoại, giọng nói của Tô Như Ý dường như làm hư cả bộ âm thanh của chiếc điện thoại.
Chỉ bốn chữ thôi, dường như cả thế giới anh vực dậy sau tháng này u tối.
“ Tịnh Vy tỉnh rồi “
Thiên Ân cứng người, anh phải làm thế nào đây? Lao xuống xe bỏ chạy tới bệnh viện? Nhưng anh còn đủ tỉnh táo để cố gắng chạy cho tới bãi đổ xe. Bước chân sải dài đi vội vã lên phòng bệnh.
Hình ảnh Tịnh Vy trong bộ đồ bệnh nhân, trong chiếc nón len trắng viền đỏ, đôi mắt to kia mở ra nhìn thẳng về phía trước. Lúc đấy, Thiên Ân như được sống lại, anh đi tới cạnh cô. Nhìn cô, nhìn đôi mắt kia.
Cô di chuyển ánh mắt sang người đàn ông to cao đứng bên cạnh, miệng không thể nói, chỉ biết nhìn người đàn ông đấy.
Anh tự hỏi khi cô tỉnh dậy liệu còn nhớ ra mình hay không? Vì bác sĩ nói rằng, việc cô sẽ bị mất trí nhớ là %.
Lúc đấy, mẹ cô chạy ùa vào, khóc nức nở nhìn con gái, bà chạy tới ôm lấy tay cô, mặt đẫm lệ nhìn cô, còn anh chỉ đứng im lặng bên cạnh, chỉ biết nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đó.
Bỗng dưng ngay khóe đuôi mắt chảy ra một giọt nước mắt, lăn dài xuống rồi rất nhanh thấm vào gối, lúc đó anh nhận ra, cô không hề bị mất trí, cô nhận ra anh, cô nhận ra mọi người, cô nhận ra những sự việc đau lòng kia đã ở lại cùng cô, chưa thể biến mất được.
Một lát sau đôi mắt ấy lại khép lại, bác sĩ nói rằng cô đã tỉnh lại, nhưng ý thức còn chưa phục hồi. Cần có thời gian cố gắng.
Vài ngày sau, khoảng thời gian cô mở mắt dần dần kéo dài hơn, nhưng cô chưa thể nói, chỉ nghe và hiểu. Thiên Ân luôn túc trực bên cô, nhìn cô để bù lại khoảng thời gian dài kia. Hứa Tịnh Vy có thể sẽ quên đi mình từng làm gì, có thể sẽ quên đi những hành động mà anh đã đối xử với cô, nhưng chẳng thể quên được tình cảm mình giành cho anh.
Cô biết là mình yêu anh, cô biết mình bị tai nạn trong cái đêm đó, khoảnh khắc xe lào vào nhau, hình ảnh cuối cùng xuất hiện là anh, rồi dần dần lịm đi.
Thiên Ân dạo này rất hay cười, lần đầu cô thấy anh cười nhiều đến như vậy, thật sự thì anh cười không đẹp bằng khi lạnh lùng nhưng nụ cười anh ấm áp và hiền từ, không giống như tính cách của anh.
Anh cầm tay cô, đeo lại chiếc nhẫn cưới, rồi giơ tay lên khoe. Anh cắm hoa păng xê ngay đầu giường, anh đọc cho cô nghe những lời hỏi thăm, hay những câu chuyện thú vị nhỏ nhặt nào đấy, cô có cảm giác rằng khoảnh khắc anh làm những việc đó sao quá mờ ảo.
Rồi một ngày, cô khàn nhẹ gọi hai tiêng Thiên Ân. Không to, không rõ nhưng đủ để anh hiểu. Anh rơi luôn bó hoa mình đang cầm ngay tay, lúc đấy cô thấy khóe mắt anh hoen đỏ.
Mặc dù nói Tống Thiên Ân là một người lạnh lùng vô cảm, nhưng đó chỉ là vỏ bọc của bề ngoài. Ai cũng có cảm xúc, nhưng có thổ lộ ra hay không là còn do vỏ bọc bên ngoài của mỗi con người. Thiên Ân đã khóc vì cô, không những một lần mà còn rất nhiều lần. Thiên Ân đã từng mệt mỏi và yếu đuối. Thiên Ân đã từng tuyệt vọng, anh đã từng gục ngã, nhưng không bày tỏ ra bên ngoài, mà cẩn thận cất nó đi.
Tịnh Vy không biết khoảnh khắc này sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng cô đang cẩn thận giữ nó từng giây phút, thời gian cô và anh bên cạnh nhau cũng chẳng còn bao lâu.
Cô hứa rằng khi cô và anh ly hôn, cô sẽ đi nước ngoài, coi như để chấm hết tất cả, coi như quên đi nơi này. Mặc dù biết kết quả sẽ chẳng tới đâu, nhưng yêu được cứ yêu, hãy yêu những khi mình còn yêu được.