Bản Kí Sự Trúc Mã

quyển 2 chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe Cung Lâm giải thích xong, Lạc Tiểu Tịch xụt xịt, cảm thấy mình hình như không tức giận nữa.

Ai nha cáu giận nửa ngày nguyên lai là một hồi hiểu lầm!

“Trở về đi?” Cung Lâm ở trên cổ hắn cọ cọ,“Trở về thay quần áo tắm rửa, sau đó ta mang ngươi tới Động Mạn thành ngoạn được không?”

Động, Động Mạn thành?

Nga quá tuyệt, tiểu mập mạp hưng phấn xoay đến xoay đi, chỉ hận không thể bay lên.

“Ha ha, đi thôi.” Cung Lâm vuốt vuốt mũi bé.

“Ân.” Lạc Tiểu Tịch gật gật đầu, vừa định đi đổi giày, đột nhiên lại nhớ tới mình còn chưa tạm biệt đại thúc đẹp trai!

Gọi điện thoại? Ai nha mình đâu có số của hắn.

Lạc Tiểu Tịch thực khó xử, đại thúc đẹp trai đối mình tốt như vậy, mình không thể không từ mà biệt nha!

“Lâm Lâm.” Lạc Tiểu Tịch lại ngồi trở lại trên sô pha,“Nếu không ngươi về trước đi, tối ta sẽ về.”

“Vì cái gì?” Cung Lâm mạc danh kỳ diệu.

“Bởi vì ta còn chưa cùng thúc thúc tạm biệt, như vậy đi rồi thúc thúc sẽ lo lắng.” Lạc Tiểu Tịch nhu nhu cái mũi ăn ngay nói thật.

“Thúc thúc? Thúc thúc nào? Đúng rồi đây là nhà ai a?” Bị bé nhắc mới nhớ, Cung Lâm mới nhớ tới hỏi cái vấn đề này.

“Đây là nhà đại thúc đẹp trai.” Lạc Tiểu Tịch hí mắt cười,“Chính là thúc thúc gặp lúc ở KTV!”

“Cái gì?!” Cung Lâm trợn tròn mắt,“Nhà Mục Thanh?”

“Đúng rồi.” Lạc Tiểu Tịch gật đầu,“Làm sao vậy?”

“Ngươi như thế nào lại chạy đến nhà hắn!” Cung Lâm tức giận.

“Trên đường gặp được, liền cùng hắn đến nơi này .” Tiểu mập mạp ngẩng đầu vẻ mặt vô (số) tội.

“…… Ngoan, tối hôm qua…… Ngươi ngủ thế nào?” Cung Lâm tận lực châm chước một chút chính mình dùng từ.”

“Trên giường nha.” Lạc Tiểu Tịch thiên chân vô tà chỉ chỉ phòng ngủ.

“…… Hắn ngủ ở đâu?” Cung Lâm nghiến răng nghiến lợi.

“Cũng ngủ trên giường nha, ta ngủ cùng hắn.” Lạc Tiểu Tịch chớp chớp mắt.

“Tối hôm qua vì sao không nghe điện thoại của ta?” nắm tay Cung Lâm siết đến vang răng rắctừng tiếng.

Nếu mình biết sớm một chút, vô luận như thế nào cũng sẽ không để tiểu mập mạp này ở đây suốt đêm!

“Tối hôm qua ta say rượu .” Lạc Tiểu Tịch thực vô tội.

Say rượu ?!

Bác sĩ Cung hoàn toàn hỏng mất, đứng lên định đi tìm Mục Thanh.

“Lâm Lâm ngươi định làm gì.” May mà tiểu mập mạp còn không phải thực ngốc, đứng lên kéo Cung Lâm lại.

“Ta đi tìm hắn tính sổ!” Cung Lâm nghiến răng.

“Tính sổ?” Lạc Tiểu Tịch mạc danh kỳ diệu,“Tính cái gì sổ a, thúc thúc lại không có khi dễ ta!”

“Hắn tối hôm qua đối làm gì ngươi?” Cung Lâm không thể không bình tĩnh.

“A?” Lạc Tiểu Tịch dở khóc dở cười,“Đương nhiên không có, ngươi loạn tưởng cái gì đâu!”

“Ngươi say rượu , làm sao biết không có?” Cung Lâm đem tiểu mập mạp ôm vào lòng, “Ngoan, thí thí có đau hay không?”

“Cái gì a!” Lạc Tiểu Tịch khóc không ra nước mắt.

“Mau tới ta xem xem.” Cung Lâm dứt khoát, nắm lấy cạp quần Lạc Tiểu Tịch.

Tiểu mập mạp a a kêu, hai tay giữ quần chạy khắp phòng.

Lâm Lâm điên rồi!

Cung Lâm không từ bỏ, dùng sức đem Lạc Tiểu Tịch kéo về trong lòng mình.

“Ngoan, không được nháo.” Cung Lâm thực nghiêm túc.

“Ta không nháo a!” Lạc Tiểu Tịch hấp hấp mũi,“Mục thúc thúc là bằng hữu của ba ba ta.”

“A?” Cung Lâm nghe vậy thả tâm, đặt mông ngồi trở lại sô pha.

Bằng hữu a…… Thiếu chút nữa bị hù chết .

Lạc Tiểu Tịch hắc hắc cười, tiến vào lòng Cung Lâm cọ cọ.

“Lần sau còn như vậy, đánh mông ngươi a!” Cung Lâm nhu nhu đầu bé.

Lạc Tiểu Tịch ngoan ngoãn gật đầu, ôm mặt Cung Lâm hôn lên.

Lâm Lâm vẫn là thực yêu mình .

“Ta nhớ lần trước Mục Thanh đưa cho ngươi danh thiếp.” Cung Lâm xoa bóp cái mũi tiểu mập mạp,“Để về rồi gọi điện cho hắn? Ngày mai chúng ta mang bánh dâu tây đến cảm ơn hắn.”

“Ân, cũng được.” Lạc Tiểu Tịch gật đầu đáp ứng.

Phải làm bánh ngọt dâu tây, còn muốn làm bánh anh đào hạnh nhân nữa.

Lâm Lâm làm điểm tâm ngon lắm, Mục thúc thúc nhất định sẽ thích!

Sau khi hai người về đến nhà, Lạc Tiểu Tịch ôm quần áo sạch sẽ tính đi tắm rửa.

“Tiểu Tịch.” Cung Lâm từ phía sau ôm lấy bé, thanh âm từ tính lại dụ hoặc,“Cùng nhau, được không?”

Cùng, cùng, cùng nhau?

Lạc Tiểu Tịch nhất thời chột dạ.

Cái kia……

“Tối hôm qua ngươi nói muốn cùng nhau.” Cung Lâm một tay dùng sức kéo áo T – shirt của Lạc Tiểu Tịch, nhẹ nhàng nhu nhu cái bụng của bé,“Không được quỵt nợ.”

“Ta ta ta tối hôm qua…… Ta, mắc tiểu mắc tiểu!” Lạc Tiểu Tịch bắt đầu lắp bắp.

“Không phải vừa mới đi sao?” khóe miệng Cung Lâm gợi lên.

“Ngươi ngươi ngươi nói ta còn nhỏ, nói phải chờ ta lớn lên !” Lạc Tiểu Tịch liều mạng muốn chạy.

“Cùng nhau tắm rửa mà thôi, với ngươi lớn lên hay không có quan hệ gì?” Cung Lâm vẻ mặt nghi hoặc.

“Ngươi……” Lạc Tiểu Tịch cắn phải đầu lưỡi mình.

Cung Lâm cười xấu xa, chặn ngang ôm tiểu tử kia vào phòng tắm.

Thừa dịp Cung Lâm chuẩn bị nước, Lạc Tiểu Tịch lén lút trốn ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Bác sĩ Cung cười tủm tỉm quay đầu.

“Ách……” Lạc Tiểu Tịch nghiêng nghiêng khuôn mặt, ngoan ngoãn đứng lại.

Nước trong bồn tắm càng lúc càng nhiều, Lạc Tiểu Tịch khẩn trương đến hai hàm răng không ngừng va vào nhau, hai tay nắm chặt gấu áo.

“Đừng sợ.” Cung Lâm xoay người ôm lấy bé,“Tắm rửa mà thôi.”

Có quỷ mới tin chỉ là tắm rửa!

Lạc Tiểu Tịch run rẩy.

Cung Lâm cúi đầu ôn nhu hôn lên mũi bé, đưa tay giúp bé cởi quần áo.

“Ta tự mình làm!” Lạc Tiểu Tịch cầm lấy quần áo của mình quyết không buông tay.

“Được rồi.” Cung Lâm gật đầu đáp ứng.

“Ngươi ngươi không cho ngươi nhìn!” Lạc Tiểu Tịch mặt đỏ.

Xấu hổ quá đi……

“Ha ha.” Cung Lâm cười cười, xoay người đưa lưng về phía bé.

Lạc Tiểu Tịch trộm liếc mắt nhìn Cung Lâm, sau đó đưa tay thoát cái T – shirt nhỏ của mình.

Sờ sờ bụng có điểm ảo não, sớm biết vậy sẽ không ăn bữa sáng .

Tiểu mập mạp cởi sạch sẽ ôm thí thí bước vào bồn tắm lớn, dùng khăn mặt che khuất cái bụng mình.

“Xong chưa?” Cung Lâm xoay người gợi lên khóe miệng, vung tay cởi quần áo của mình.

Lạc Tiểu Tịch khẩn trương lại tò mò, vì thế ngắm liếc một cái lại liếc một cái ngoái lại xem.

Thân…hình…hảo…đẹp

Nuốt nước miếng.

Mắt thấy Cung Lâm thoát áo bắt đầu thoát quần, tiểu mập mạp có điểm ngượng ngùng , thế là lại ngưỡng đầu nhìn trần nhà.

Ai nha kỳ thật trong lòng hảo muốn nhìn.

Nếu không, trộm, vụng trộm nhìn xem?

Lạc Tiểu Tịch lặng lẽ di hạ tầm mắt một chút.

Ngô, thấy được……

Thật sự là…… Ngượng ngùng nha……

“Đến, ôm một cái.” Cung Lâm khóa tiến bồn tắm lớn, ngồi ở bên kia gọi bé.

Lạc Tiểu Tịch do dự một chút, ôm khăn tắm cọ đi qua.

Tiểu mập mạp trắng nõn mềm mại trong lòng, sờ lên giống như khối đậu hủ.

Cúi đầu cắn lên vai bé, sau đó dụng dùng sức mút một chút, in lên một cái dấu ấn của mình.

Lại như phát nghiện, mà ở trên lưng bé một đường hôn xuống.

Tay xoa nắn trước ngực bé, nhẹ nhàng làm thịt viên nho nhỏ đứng lên, liền cảm thấy Tiểu Tịch trong lòng run lên.

“A, không thích như vậy sao ?” Cung Lâm cười tà ác,“Kia, thế này được không?”

Tay phải một đường đi xuống, lướt qua cái bụng nhỏ trắng nõn thịt đô đô, đến hai giữa hai chân nhẹ nhàng cầm.

“Lâm Lâm.” Lạc Tiểu Tịch muốn khóc.

Cái kia cái kia, hảo dọa người.

“Ngoan, nhắm mắt lại.” Cung Lâm cúi đầu hàm trụ vành tai bé, trên tay cũng bắt đầu động tác.

Lạc Tiểu Tịch là tiểu hài tử ngốc, đối với chẳng khác nào tờ giấy trắng , bởi vậy không mất bao lâu, liền phóng thích trong tay Cung Lâm.

“Thoải mái không?” Cung Lâm hỏi bé.

Lạc Tiểu Tịch đem đầu chôn ở trong lòng Cung Lâm, quyết định giả chết.

Lại không đến ba giây, Tiểu Tịch liền mặt đỏ tai hồng đẩy Cung Lâm ra.

Cái kia, bị sờ .

Cung Lâm đem tiểu mập mạp đặt ở trên thành bồn tắm lớn, dùng tay xoa tiểu hai cánh mông mềm mại của bé (thực rat a thích gọi là thí thí hơn).

“Lâm Lâm ngươi ngươi ngươi ngươi bình tĩnh một chút.” Lạc Tiểu Tịch khẩn trương hoàn toàn không biết chính mình đang nói cái gì.

“Bình tĩnh sao được.” Cung Lâm giữ lấy hai chân bé, tay còn chưa động, lại bị Lạc Tiểu Tịch một cước đá bay.

Cung Lâm bất ngờ không kịp phòng, thiếu chút nữa cả người ghé vào bồn tắm.

“Ách……” Lạc Tiểu Tịch thu hồi chân.

Cái kia, thật khẩn trương, chưa suy nghĩ gì.

Cung Lâm dở khóc dở cười, tiểu ngốc tử cư nhiên đánh lén mình!

Đi trên giường quên đi.

Cung Lâm quyết định chủ ý, lấy khăn tắm đem tiểu mập mạp ôm ra ngoài.

“Đi đi đi đâu?” Lạc Tiểu Tịch lắp bắp.

“Ngươi nói đi đâu?” Cung Lâm đem Lạc Tiểu Tịch thả lên giường, ôm lấy hôn đến choáng váng.

Ở trên giường lăn hai vòng, Cung Lâm đang chuẩn bị tiến vào giai đoạn chính, đột nhiên chợt nghe chuông cửa dưới lầu vang.

“Lâm lâm có có có người.” Lạc Tiểu Tịch đẩy đẩy Cung Lâm.

“Mặc kệ hắn.” Cung Lâm cúi đầu ở trên bụng bé cắn cắn cắn.

Cắn không đến ba giây, chợt nghe đến dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa.

Lạc Tiểu Tịch quá sợ hãi.

Ai ai ai như thế nào lại có chìa khóa nhà mình?

“Tiểu bảo bối!” Dưới lầu truyền đến thanh âm quen thuộc.

A! Lạc Tiểu Tịch không tiếng động kêu thảm thiết.

Ba ba ba…… Ba ba?!

“Ngươi nhanh trốn đi!” Lạc Tiểu Tịch liều mạng đẩy Cung Lâm.

Bác sĩ Cung khóc không ra nước mắt, bọc khăn tắm vận tốc ánh sáng từ cửa sổ cửa sổ nhảy ra ban công.

Sau đó thật cẩn thận lướt qua rào chắn, rốt cục thuận lợi lẻn vào phòng tắm.

Lạc Tiểu Tịch mới từ ngăn tủ lấy quần áo, chợt nghe đã có người ở gõ cửa.

“Đến đây.” Lạc Tiểu Tịch mở cửa.

“Bảo bối!” Lạc Nguy khoa trương buông tay.

Lạc Tiểu Tịch nhấc tay hoan hô.

Ai nha kỳ thật trong lòng hảo lo lắng.

“Sao ban ngày ban mặt lại đi tắm rửa?” Lạc Nguy ôm con vuốt ve lại ngửi ngửi, đùa bé như đùa con cún con.

“Nghỉ sao, nhàm chán.” (ta chẳng hiểu em nó nói gì nữa) Lạc Tiểu Tịch túm túm quần.

Cũng không biết Lâm Lâm thế nào rồi.

“Ta ngồi đây ngươi cư ngoái cổ nhìn phía sau làm gì?” Lạc Nguy thực buồn bực quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Cung Lâm từ hành lang bên kia đi qua.

“Di, vị này là……?” Cung Lâm biểu tình bình tĩnh, một bên lau tóc một bên hỏi.

“Hắn là ba ba ta.” Lạc Tiểu Tịch nói xong lại chỉa chỉa Cung Lâm,“Ba, hắn là ca ca mẹ tìm tới chiếu cố của ta.”

Vù vù, hoàn hảo Lâm Lâm trốn thoát thành công!

“Thúc thúc hảo.” Cung Lâm cười vẻ mặt sáng lạn.

“Chào cháu.” Lạc Nguy đứng lên cùng hắn bắt tay,“Mấy ngày này phiền toái ngươi .”

“Thúc thúc khách khí , ta rất thích Tiểu Tịch .” Cung Lâm nhìn Lạc Tiểu Tịch liếc mắt một cái, cười tràn đầy thâm ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio