Bán Kiếp Tiểu Tiên

chương 204: thuần vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thuần Vũ

Edit: Thảo Nguyễn + Tiểu Ngọc Nhi

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Tề Hoan nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định thăm dò một chút. Mặc dù hơn mười vạn năm không động đến lò luyện đan, nhưng những thủ pháp này học xong sẽ rất khó quên, hơn nữa năm đó khi nàng học, không biết đã phải chịu bao nhiêu hình phạt về thể xác.

Quá trình rất tốt đẹp nhưng kết quả vẫn tàn khốc như xưa. Rõ ràng trình tự, thủ pháp của nàng đều đúng và đẹp nhất, nhưng lò đan vẫn nổ. Hơn nữa, điều khiến nàng thất vọng nhất chính là lão đầu không có bất kỳ phản ứng gì. Giống như y không nhận ra thủ pháp luyện đan này.

Phá lò đan của người ta, cuối cùng Tề Hoan bị chủ lò đan ném ra ngoài. Ai, nàng quả thật không có thiên phú. Thở dài, Tề Hoan lau chỗ đen xám trên mặt, trừng mắt nhìn cái đuôi sau lưng rõ ràng vẻ mặt mang theo ý cười nhạo mình, khó chịu đi về phòng.

Trở lại Thiên viện, đúng lúc Hỏa Nha từ bên trong đi ra, Tề Hoan rất không cẩn thận trông thấy cánh cửa phòng đối diện không khóa, hai nữ nhân nửa thân trần đang đứng ở cửa ra vào nhìn sang phía nàng.

Trông thấy Tề Hoan, hai nữ nhân kia hơi kinh ngạc, vội vàng đóng cửa.

Tề Hoan bĩu môi, tuyên dâm giữa ban ngày, khinh bỉ!

“Ngươi lại đến nội thành?” Nhìn Tề Hoan đang đi về phía đối diện, Hỏa Nha hiếm khi dừng bước. Tề Hoan còn tưởng rằng hắn sẽ mặc kệ nàng như trước, nên căn bản không định dừng chân, đợi đến khi hắn nói chuyện, Tề Hoan đã đi qua hắn.

“Nhĩ Nhã!” Quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Tề Hoan ở phía sau, duỗi tay túm cổ áo nàng, kéo nàng trở về.

“A, có chuyện gì sao?” Hiện tại khi có người gọi nàng là Nhĩ Nhã, nàng đã có thể phản ứng bình thường rồi.

“Ta hỏi ngươi có phải lại đi nội thành hay không?” Giọng điệu của Hỏa Nha hơi bực bội.

“Ngươi không phải đã biết rồi à.” Tề Hoan có chút không kiên nhẫn, hỏi thừa.

“Sắp tới an phận một chút cho ta.”

“Bằng không thì ngươi nói cho ta biết: nếu không đi nội thành, ta có thể làm cái gì?” Đầu năm nay, nuôi chó còn phải dắt nó đi dạo mỗi ngày, nàng cũng chỉ đi một vòng trong thành mà thôi, cái này cũng không cho, thật quá không có nhân quyền!

“Ngươi an phận ở lại đó cho ta.” Đối với hành vi cãi lại của Tề Hoan, Hỏa Nha đã quen dần rồi, không giống lúc ban đầu, thường xuyên mặt đầy sát khí muốn vặn gãy cổ Tề Hoan.

“Cho ta dây thừng đi.” Tề Hoan liếc mắt trừng hắn một cái.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Thắt cổ chết là được rồi.” Hỏa Nha sẽ không giết nàng, ít nhất là trước khi Tiểu Ngân kết hôn, hắn sẽ không động đến Tề Hoan, điều này Tề Hoan rất tự tin. Sau khi Tề Hoan tới nơi này mười ngày, thủ hạ của Tiểu Ngân đến, chỉ truyền đạt đúng một câu, nếu Tề Hoan chết, Tiểu Ngân sẽ đích thân tới. Cho nên, Hỏa Nha mới có thể dung túng Tề Hoan như vậy, hơn nữa hắn cũng nhìn ra Tiểu Ngân dường như cũng không coi trọng Tề Hoan đến vậy, không uy hiếp đến địa vụ của muội muội mình, đương nhiên sát khí của hắn đối với Tề Hoan cũng giảm đi một chút.

“… Đi cũng được, nhưng chỉ cho phép đến chỗ của Luyện Đan Sư.” Hai người trừng mắt một lúc lâu, cuối cùng Hỏa Nha thỏa hiệp. Mặc dù ghét Tề Hoan, nhưng nếu nàng chết thì quả là phiền toái.

“Thật phiền phức mà.” Từ xa khinh bỉ Hỏa Nha một cái, Tề Hoan đi vào trong phòng mình, dù sao hiện tại nàng cũng chỉ có hứng thú với Luyện Đan Sư mà thôi.

Trên đường nàng cẩn thận suy nghĩ, trong Tàng Thư Các của sư môn chỉ có đan phương, thủ pháp luyện đan đều do tự tay sư phụ dạy, ngoại trừ người của phái Thanh Vân, người bên ngoài tuyệt đối không thể học được.

Hơn nữa, thuật luyện đan này có rất ít người được truyền thụ, bình thường chỉ có đệ tử tâm đắc nhất mới được.

Đối với điểm này, Tề Hoan vẫn rất tự hào, bản thân mình cũng có thể xem như đệ tử tâm đắc của sư phụ. Trên thực tế, nếu Hư Không Tử có đồ đệ khác, lão tuyệt đối sẽ không để Tề Hoan học thủ pháp luyện đan kia, thật sự quá xấu mặt, lại bị sự đệ mình khinh bỉ đến mức thương tích đầy người, trong lòng Hư Không Tử cũng rất bực bội.

Sau khi Tề Hoan về phòng, nàng hơi mệt mỏi ngã xuống chăn đệm mềm mại trên giường, cả người thả lỏng. Cuối cùng cũng không phải thấy cái tên theo đuôi nữa rồi, bị người ta nhìn chằm chằm cả ngày, còn không thể lộ ra sơ hở, thật sự là một chuyện vô cùng thống khổ.

Tiểu hồ ly bò từ dưới gối thò đầu ra, duỗi tay bố trí một đạo kết giới, phòng ngừa nghe lén, “Tiểu Hoan, ta nghe nói sắp có Thiên Tướng tới.” Bây giờ tiểu hồ ly đã biến thành cái máy nghe trộm tiên tiến nhất.

Mỗi ngày đều ở bên ngoài phòng ba nữ nhân kia nghe lén.

Mặc dù ba nữ nhân kia không hay ra khỏi phòng, nhưng các nàng tự do hơn Tề Hoan nhiều, ít nhất lúc đi ra ngoài không có người giám thị, hơn nữa, có một số việc Hỏa Nha còn nói cho các nàng.

Nên nói là ba nữ nhân này rất được Hỏa Nha sủng hạnh, mà các nàng còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của Tề Hoan. Đương nhiên, điều Tề Hoan ám chỉ chính là đầu óc của các nàng .

“Biết là Thiên Tướng nào không?”

“Nghe nói là thủ hạ của Minh Hỏa, cụ thể là ai ta cũng không biết. Ngươi nói Minh Hỏa có biết ngươi ở chỗ này hay không?” Tiểu hồ ly hơi lo lắng hỏi.

“Ngươi thật sự coi hắn là thần chắc.” Tề Hoan khinh thường bĩu môi, không muốn nhắc lại cái tên khiến nàng mất hứng này. Cũng không biết vì sao chỉ cần nhắc tới cái tên kia, ngực sẽ hơi khó chịu.

“Được rồi, đúng rồi, hôm nay có thu hoạch gì không?” So với việc tiểu hồ ly cả ngày chỉ có thể ngồi xổm ở góc tường nhà người ta nghe lén, thì thời gian của Tề Hoan rất khiến người ta hâm mộ. Không có biện pháp, Tề Hoan cũng không thể mang tiểu hồ ly theo bên người, một khi bị phát hiện, sẽ rất phiền.

“Hình như ta đã tìm được một đệ tử của phái Thanh Vân…”

Đối với Tề Hoan mà nói, chuyện quan trọng nhất khi lên Tiên giới chính là đi tìm người phái Thanh Vân nhà mình, nhưng sau đó lại gặp không ít phiền toái nên vẫn chưa tìm ra đầu mối gì. Tiểu Ngân dường như biết chút gì đó, song hắn lại không chịu nói. Mà ngay cả tiểu hồ ly cũng không thể moi ra được chút tin tức gì từ miệng hắn.

Người này, trước mắt hẳn là đầu mối duy nhất của nàng, hi vọng y sẽ không làm ình thất vọng.

Ở Quan Vân Giản rất ít khi mưa, nhưng mỗi lần trời mưa tất nhiên là một trận đại chiến bắt đầu. Tề Hoan cuối cùng chờ được đến khi trời mưa, nàng không có hứng thú với chiến tranh, nhưng chỉ khi ít người nàng mới có cơ hội nói chuyện phiếm với luyện đan sư, đương nhiên, cái kẻ theo đuôi kia cũng là một phiền toái. Lần này thời gian mưa kéo dài liên tục, nghe nói, bên phía Ma giới xuất động không ít cao thủ áp trận, vì phòng ngừa vạn nhất mà Hoả Nha cũng phải ra chiến trường.

Chỉ cần Hoả Nha không ở đây, hết thảy liền dễ thực hiện rồi. Tự nàng có thể gạt được cái đuôi kia, có thể tìm luyện đan sư trò truyện một mình. Nhưng chuyện này không có đơn giản như trong tưởng tượng.

Khi Hoả Nha không ở đây, ba nữ nhân trong viện kia liền vô cùng nhiệt tình với nàng, rảnh rỗi liền tìm nàng tụ tập. Nữ nhân nói chuyện phiếm, chủ đề cũng không có gì ngoài nam nhân, huống chi ba nữ nhân này còn chung một chồng, chuyện các nàng có thể tán gẫu ngoại trừ Hoả Nha ra không có người nào khác.

Mặc Dạ nói, việc phái Thanh Vân biến mất có liên quan đến đệ nhất Thần Tướng, như vậy, có phải là nàng sẽ tra ra được gì đó từ Hoả Nha hay không? Trong lòng Tề Hoan đột nhiên nảy lên một ý tưởng như vậy.

“Nhĩ Nhã muội muội không có người yêu mến sao?” Đột nhiên một câu hỏi kéo thần trí Tề Hoan trở về.

“Ta à. . .” Tề Hoan hé miệng cười cười, đột nhiên hiểu ra vì sao ba nữ nhân này lại nhiệt tình với mình như vậy, cũng chỉ muốn dò xét tình cảm của mình mà thôi, “Ta đương nhiên là có người yêu mến.”

“A? Nghe phu quân nói, Nhĩ Nhã muội muội có quan hệ rất thân thiết với Ngân đại nhân, người đó chính là Ngân đại nhân sao?”

Tề Hoan lắc đầu, “Đương nhiên không phải, ta có thể quen Ngân đại nhân, chẳng qua là gián tiếp qua loa thôi, nào dám trèo cao chứ.”

Ba nữ nhân kia tỏ vẻ như trút được gánh nặng, Tề Hoan cúi đầu nhấp một ngụm trà, nói cho cùng, Hoả Nha vẫn lo lắng muội muội mình có uy hiếp sao? Ba nữ nhân này trò chuyện với nàng gần mười ngày mới nhắc tới chuyện này, các nàng thế mà lại rất có kiên nhẫn đấy.

Đại khái đã xác định mình vô hại, nên những ngày sau đó, cái đuôi thường theo sau nàng cũng không xuất hiện nữa. Nghe nói, với tư cách là thị vệ bên cạnh Hoả Nha, hắn đã ra khỏi Quan Vân Giản để tiếp đón một đại nhân vật.

Tề Hoan trái lại có chút thủ sủng nhược kinh, Hoả Nha thế mà lại để thị vệ thiếp thân ở bên cạnh mình lâu như vậy, thật đúng là đủ coi trọng nàng.

Nhưng vì sao Hoả Nha lại để tâm đến hôn sự của muội muội mình như vậy? Thật sự như bên ngoài đồn đại, nói hắn hết mực thương yêu muội muội mình sao? Hay là còn nguyên nhân nào khác nữa, khiến hắn tuyệt đối không thể để tuột mất vị muội phu như Tiểu Ngân? Những ngày này, nàng vậy mà đã nghe không ít các loại phiên bản đồn đại.

Tuy gã thị vệ thiếp thân kia đã rời đi, nhưng thời gian Tề Hoan nhẹ nhõm cũng không được bao lâu, ba nữ nhân kia mỗi sáng sớm đều mời nàng đi dạo, đến tối khuya mới chịu thả nàng về.

Cho dù nàng cố tình đi khắp nơi một chút, nhưng vẫn không có bao nhiêu thời gian. Mắt thấy mưa đã sắp tạnh, mà nàng mới chỉ gặp luyện đan sư được đúng một lần, khi còn có nhiều người nên căn bản nàng không có cơ hội mở miệng.

Cuối cùng, thật sự không tìm được biện pháp nào ổn thoả, Tề Hoan cáo ốm không ra, lại để tiểu hồ ly biến thành mình nằm trên giường, bản thân nàng lại vụng trộm chạy ra ngoài.

Ban ngày Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều, Tề Hoan chọn buổi tối để đi vào thành, trước kia, nàng chưa bao giờ ra ngoài vào ban đêm, bởi vì mỗi đêm đều có người canh ở cửa, tuyệt đối không để nàng bước chân ra ngoài một bước.

Đợi đến khi thật sự vào thành, Tề Hoan cuối cùng cũng hiểu vì sao họ nhất quyết không ình đến đây rồi, ở đây đúng là vô cùng khác với ban ngày. Thì ra, không phải ở đây không có nữ tiên, mà là các nàng chưa bao giờ qua lại vào ban ngày mà thôi.

Xung quanh thân thể Tề Hoan được bảo vệ bằng một tầng lôi võng mỏng, màu sắc của lôi võng không ngừng thay đổi theo cảnh sắc bên ngoài, xem như một loại pháp thuật đánh lừa ánh mắt, đoạn đường này Tề Hoan quang minh chính đại đi qua nhưng không có bất kì ai chú ý đến nàng.

Đại khái, tầm mắt những người kia toàn bộ đều đã bị số nữ tiên ăn mặc hở hang hấp dẫn rồi.

Trong thành có một sân bãi rộng lớn, rất nhiều nữ tiên khiêu vũ xung quanh đống lửa, xiêm y trên người các nàng ngoại trừ che khuất mấy điểm trọng yếu ra thì không có bất kì hiệu quả chống lạnh nào.

Mưa bị kết giới ngăn trở, bất kể trên trời sấm sét vang dội bao nhiêu dường như bọn họ đều không thấy được. Cũng đúng thôi, nếu không tận tình ca múa, ai biết ngày mai bọn họ còn có cơ hội hay không.

Tề Hoan theo đường quen tìm được phòng luyện đan sư, nàng không trực tiếp đi tới mà đứng ở ngoài phòng quan sát một lát, cửa sổ giấy đã bị thủng rất nhiều chỗ nhưng không có ai để ý, nàng theo những khe hở kia nhìn vào trong phòng, bên trong vẫn là ánh lửa lượn lờ như trước.

Luyện đan sư vẫn ngồi trên đệm cói không nhúc nhích, một ngón tay cong lên, dược liệu phía sau y giống như mọc cánh tự động bay vào lò dược. Thủ pháp của y dường như nhanh hơn ban ngày không ít, hơn nữa những thứ thuốc phối liệu kia Tề Hoan chưa bao giờ nhìn thấy.

Khoảng một phút đồng hồ trôi qua, luyện đan sư dường như phát hiện ra điều gì, trong mắt y hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, đồng thời, một mũi nhọn đỏ sậm lớn bằng ngón tay cái từ trong cửa số bắn ra, khi đến trước mặt Tề Hoan, nó thế nhưng phân làm hai nửa, bắn về phía hai mắt nàng.

Cũng may, Tề Hoan vô thức loé lên một cái bằng không mắt của nàng đã khó giữ được rồi, màn lôi điện vừa ngăn cản mũi nhọn kia thế mà bị phá vỡ. Phải biết rằng, lôi điện của nàng cũng không phải người bình thường có thể đánh tan được.

Thấy một kích không thành, luyện đan sư đưa tay thu hồi mũi nhọn kia, giọng nói có thêm vài phần lạnh lẽo: “Khách từ phương nào đến?”

Thu hồi lôi võng trên người, Tề Hoan do dự vài giây, cuối cùng đẩy cửa đi vào.

“Là ngươi?” Luyện đan sư dường như cũng không kinh ngạc khi thấy người đến là Tề Hoan, trên mặt lộ ra vẻ ‘quả nhiên là thế’.

“Làm sao ngươi biết là ta?” Trong nháy mắt vừa rồi, Tề Hoan thực sự cảm thấy sát khí rõ ràng, nhưng sau khi nàng lộ diện, sát khí trên người luyện đan sư lại tán đi.

“Ta không biết, ta chỉ là ra vẻ trấn định mà thôi.” Luyện đan sư có chút tò mò nhìn Tề Hoan, “Ngươi đến tìm ta là muốn hỏi ta sư thừa ở đâu sao?”

“Ngươi không phải đệ tử phái Thanh Vân sao?” Tề Hoan kéo một cái đệm cói khác tới, không hề cố kỵ ngồi xuống.

“Ngươi cũng là đệ tử phái Thanh Vân?” Im lặng một lúc, khoé miệng luyện đan sư hiện lên một nụ cười đau khổ, “Không thể tưởng tượng được ngoại trừ ta ra, còn có một con cá khác lọt lưới.”

“Cá lọt lưới. . .” Cách hình dung này khiến cho trong lòng Tề Hoan đau nhói, nàng chưa từng nghĩ đến, có một ngày, đệ tử phái Thanh Vân sẽ bị hình dung như vậy. Bọn họ, rốt cuộc cũng có khi mặc người ta chém giết rồi sao?

“Ngươi không biết?” Trông thấy biểu lộ kinh ngạc của Tề Hoan, luyện đan sư hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu, “Ngươi mới phi thăng Tiên giới gần đây sao?”

“Xem như thế đi.” Nếu nói mình là lão ngoan đồng mười mấy vạn năm trước, không biết có thể hù chết y hay không.

“Trách không được, có lẽ cũng là thiên tư hơn người a, có thể giấu diếm được những người kia phi thăng Tiên giới, cũng không dễ dàng gì.”

“Ngươi một chút cũng không hoài nghi thân phận của ta?” Tề Hoan khá kỳ quái trước phản ứng của luyện đan sư, ít nhất hắn cũng nên hỏi một chút mình là ai đã chứ?

“Thủ pháp luyện đan của phái Thanh Vân ta, nếu như không phải chính tay chưởng môn dạy, thì ai có thể học được?” Cúi đầu nhìn đôi tay đã sớm che kín vết chai của mình, luyện đan sư trầm thấp thở dài, “Cha ta từng nói, khả năng lĩnh ngộ của ta gần như đã có thể đạt đến vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên trong phái Thanh Vân rồi, còn cái người trên ta, so với ta còn đần độn hơn chính là sư thúc tổ.”

“. . . Ngươi tên là gì?” Tề Hoan có một cảm giác rất kì lạ, tại sao nàng lại cảm thấy vị sư thúc tổ trong miệng y chính là mình đây này?

“Nói thì e là ngươi cũng chưa từng nghe qua, ta tên Thuần Vũ.”

“Ngươi tên Thuần Vũ?” Tề Hoan cảm thấy da đầu run lên, Thuần Vũ, cái tên này nàng nhớ, nàng đương nhiên nhớ rõ. Thằng nhóc lúc trước ăn nói lỗ mãng với nàng còn bị nàng cạo đầu chính là con trai của nhị sư điệt Linh Vân Tử, gọi là Thuần Vũ.

Thế nhưng, đã nhiều năm như vậy, nàng cũng đã dạo qua một vòng sinh tử, Thuần Vũ này sẽ là cái người mà nàng quen biết kia sao?

“Sao, sư phụ ngươi có đề cập qua tên của lão bất tử này?” Khoé miệng Thuần Vũ hơi giương lên, phái Thanh Vân dưới nhân gian có lẽ vẫn là bộ dạng kia a, tuy nói trên Tiên giới đã không còn bóng dáng phái Thanh Vân, nhưng người kia vẫn còn, phái Thanh Vân chắc sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng.

Đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian khó khăn trước kia, trời chưa sáng người cha mặt lạnh đã bắt hắn sang núi bên cạnh đốn củi gánh nước. Nhớ tới khi mình tu luyện không chăm chỉ, bị đại sư bá xoắn lỗ tai nói tương lai hắn sẽ trở thành đệ tử ngu nhất phái Thanh Vân. Nhớ khi xuống núi rèn luyện bị thương trở về, đêm khuya tưởng mẫu thân ôn nhu sẽ mang đan dược vất vả luyện thành cho hắn, ngẩng đầu, lại phát hiện phụ thân nghiêm khắc đang đứng ở ngoài cửa.

Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, hắn tình nguyện đời này không bao giờ thành tiên, cứ như vậy ngốc ở nhân gian, sống ở phái Thanh Vân.

Như vậy, hắn sẽ không phải nhìn tận mắt cảnh phụ thân, sư bá, sư tổ toàn thân đầy máu nhưng vẫn như cũ bảo vệ phái Thanh Vân, hắn cũng không phải tận mắt nhìn thấy phái Thanh Vân biến mất trên Tiên giới.

Vẻ bi thống trên mặt Thuần Vũ lại khiến trong lòng Tề Hoan chấn động, lời muốn nói ra cứ như bị nghẹn trong cổ.

Cảm giác trên mặt ẩm ướt, Thuần Vũ sờ lên mặt mình, thở dài một tiếng, “Thì ra, ta vẫn biết thương tâm cơ đấy. Phái Thanh Vân vẫn ổn chứ?”

“Cũng may, đều rất tốt.” Trước ánh mắt trông mong hi vọng của Thuần Vũ, Tề Hoan thật sự nói không nên lời, sự thật phái Thanh Vân dưới nhân gian đã hoàn toàn biến mất.

Nàng muốn nói cho Thuần Vũ biết tên của mình là Tề Hoan, tính theo bối phận, nàng vậy mà lại là sư thúc tổ của Thuần Vũ. Thế nhưng, nhìn gương mặt bi thống kia, cái gì nàng cũng không nói nổi. Nàng là thứ trưởng bối vô dụng, đời này vẫn luôn chịu sự che chở của phái Thanh Vân, của sư thúc, sư bá, nhưng hôm nay khi sư môn gặp nạn, nàng lại vô kế khả thi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio