Bán Kiếp Tiểu Tiên

chương 250: nhập ma

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Nhập Ma

Edit: Gà Rù

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Đến khi lại nghe thấy tên của nàng, biết tin nàng vẫn còn sống, tâm trạng hắn lúc đó hiếm ai có thể hiểu được. Ngay cả bản thân Minh Hỏa cũng không hiểu được, tình cảm đối với Tề Hoan rốt cuộc là yêu, là áy náy, hay còn là thứ gì khác?

Bởi vì khi hai người gặp nhau chỉ là một cuộc giao dịch, cái tình cảm Tề Hoan từng trải qua mười tám năm trước đó đều do hắn dốc sức tạo ra, đem Tề Hoan ép buộc đi tới thế giới này, lúc ấy hắn căn bản không hề nghĩ tới điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì cho Tề Hoan.

Nhìn từ góc độ của thần tiên, Tề Hoan chỉ là một con kiến, hắn sao có thể nảy sinh tình cảm chân chính với con kiến này?

Hắn ở Tiên giới, mau chóng quên mất hạ giới còn có một Tề Hoan, chỉ là ngẫu nhiên trong lòng sẽ hiện lên một bóng dáng mơ hồ. Thời điểm Tề Hoan phi thăng đến Tiên giới, lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn rất kinh ngạc. Thật không ngờ nàng có thể nhanh chóng phi thăng như vậy, hơn nữa, tính cách so với nữ hài hắn từng biết khác biệt rất nhiều.

Tề Hoan đứng trước mặt hắn giống như một con thú nhỏ ngang ngược, đấu đá lung tung, lại khiến cho trong lòng người xem mềm mại. Hắn thích Tề Hoan xinh đẹp lại mang theo vài phần dã man này, thích nhìn dáng vẻ rõ ràng rất sợ hắn lại không thể không ngoan ngoãn nghe lời của nàng.

Hắn thích Tề Hoan, hơn nữa cho rằng Tề Hoan cũng sẽ thích hắn, dù sao, bọn họ cũng đã từng “yêu nhau”. Nhưng sau này hắn mới phát hiện bản thân sai rồi, sở dĩ Tề Hoan mà hắn thích thay đổi đều vì một nam nhân khác dung túng nuông chiều nàng.

Sự bá đạo tùy hứng, thích đấu đá lung tung của Tề Hoan đều do nam nhân này một tay bồi dưỡng, nàng gây phiền toái, nam nhân kia sẽ tìm đủ mọi cách để xử lý giúp nàng, tính tình ngang ngược của nàng là do nam nhân kia một mực chiều chuộng mà thành, vị trí trong lòng Tề Hoan cũng chỉ có duy nhất nam nhân kia.

Hắn đã chậm.

Tuy rằng cho đến nay hắn vẫn không muốn thừa nhận, thế nhưng, đây hoàn toàn là sự thật.

Cứ như vậy, Tề Hoan bắt đầu bị giam lỏng, kỳ thật ngoại trừ mỗi ngày phải gặp mặt Minh Hỏa ra, cuộc sống ở đây cũng coi như thoải mái. Nhưng Tề Hoan vẫn luôn lo lắng cho con trai bảo bối nhà mình, tiểu tử kia bị đệ nhất thần tướng mang đi, sống chết không rõ, người làm mẹ như nàng có thể ngồi yên mới là lạ.

Khiến Tề Hoan thấy kỳ quái nhất chính là Minh Hỏa, hiện tại Tiên giới gió nổi mây vần, vậy mà Minh Hỏa vẫn cứ thờ ơ. Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng đệ nhất thần tướng thành công rồi sẽ bỏ qua cho hắn sao? Hoặc là, hắn đang có âm mưu gì khác?

Thử qua mấy lần nhưng Tề Hoan vẫn không thể đột phá vô số liên hoàn trận pháp bên ngoài Minh Hỏa Thần Điện, mỗi lần rơi vào trận pháp đều bị Minh Hỏa mang ra ngoài, Tề Hoan hận đến nghiến răng.

“Tiểu Hoan, biết rõ ra không được, sao cứ còn muốn thử?” Lần thứ bảy rơi vào trong liên hoàn trận, bị Minh Hỏa phát hiện, Tề Hoan nhịn không được nghiến răng nghiến lợi. Nhưng tốt xấu cũng đã thử nhiều lần như vậy, đối với những trận pháp này nàng cũng đã hiểu được phần nào.

Đồng thời, nàng cũng hiểu rõ, muốn ra khỏi nơi này, nếu không có người cản trở thì ít nhất cũng phải mất một trăm tám mươi năm, cái này đòi hỏi lĩnh ngộ của nàng đối với trận pháp phải đạt đến một trình độ nhất định thì mới có thể làm được.

Khi đó, không biết cái mạng nhỏ của con trai bảo bối nhà nàng còn lại mấy phần đây.

“Minh Hỏa, rốt cuộc ngươi muốn gì?” Tề Hoan cố nén tâm trạng ngày càng trở nên nóng nảy của mình, kiên nhẫn nhìn hắn, ôn tồn nói chuyện.

“Sống ở đây với ta.” Minh Hỏa vẫn mỉm cười như cũ, trong mắt phượng hẹp dài lóe ra một chút ảm đạm không rõ ràng.

“Ngươi định giam ta bao lâu?”

“Tiểu Hoan, ta chỉ là mời nàng đến làm khách, chữ “giam” này ta đảm đương không nổi.”

“Ta muốn đánh ngươi.” Huơ huơ nắm đấm, cuối cùng vẫn không thể đánh vào khuôn mặt đang tươi cười khiến người ta khó chịu kia.

Trong những ngày Tề Hoan bị giam giữ, không riêng gì Tiên giới, ngay cả Lục Đạo cũng bắt đầu đại loạn. Ma Tôn Thiên Khuê từ Tiên giới chật vật trở về Ma giới, tập kết ma quân chuẩn bị tấn công Tiên giới, Minh Vương không biết từ lúc nào cũng liên thủ với Ma Tôn, tựa hồ có loại ý tứ nhất định phải tiêu diệt Tiên giới.

Quan trọng nhất là, đệ nhất thần tướng chưa ai từng gặp cuối cùng đã lộ diện ở Tiên giới, mang theo Tông Lão hội và Hắc Long tộc. Mấy ngàn tiên nhân vây quanh bờ Vô Nhai Hải, ngoại trừ đệ nhất thần tướng ra, bất luận người nào cũng không được đến gần đất Phong Thiện.

Trên dãy núi Tịch Diệt, vẫn là tuyết sơn trắng xóa không thấy điểm cuối, Mặc Dạ đứng giữa không trung, trong lòng tuy rất nôn nóng nhưng ngoài mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Hắn bị Thương giữ chân không cách nào thoát được, tuy Thương không phải đối thủ của hắn, nhưng trong lúc nhất thời hắn không thể làm gì Thương. Không biết vì sao, Thương tiêu hao nhiều linh lực như thế vậy mà không có chút mệt mỏi nào.

“Lòng ngươi đang rối loạn.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thương truyền đến từ phía đối diện Mặc Dạ, hắn nghiêm túc nhìn Mặc Dạ, máu tươi trên cánh tay phải theo ngón tay từng giọt từng giọt rơi trên nền tuyết, tuyết trắng rất nhanh đã bị nhuộm thành một mảnh đỏ tươi.

“Ngươi nói nhảm nhiều quá.” Sắc mặt Mặc Dạ có vài phần tái nhợt, vì đối phó với hắn, Thương đặc biệt dẫn hắn tới dãy núi Tịch Diệt, tại đây linh khí tinh thuần dị thường, không có chút oán khí nào để hắn hấp thu, đây là cách rất hay để đối phó hắn.

Đáng tiếc, Thương vẫn chưa thực sự hiểu rõ hắn, trên đời này, số người biết Quỷ Tiên thực ra có bản thể chỉ có mình Minh Vương và Tề Hoan. Thân thể kia là phụ thân lưu lại cho hắn, cương thi, bất tử bất diệt.

“Ta rất hâm mộ ngươi, ở cùng một chỗ với Tề Hoan thật sự rất vui.” Tuy chỉ ở cùng Tề Hoan một thời gian ngắn nhưng không thể phủ nhận, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên hắn nảy sinh hứng thú với một nữ nhân, nữ nhân đó chính là Tề Hoan.

Đáng tiếc, hắn chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nhớ mà cái gì cũng không thể làm.

Ở trên núi Tịch Diệt, hắn có thể biết được tất cả mọi chuyện xảy ra trong Tiên giới, hắn cũng biết thần tướng Minh Hỏa thích Tề Hoan, tuy hành động của Minh Hỏa rất ngu ngốc nhưng lại khiến hắn cực kì hâm mộ.

Trong đôi mắt đỏ của Mặc Dạ không có bất kỳ cảm xúc nào, lại có kẻ yêu mến nữ nhân của hắn, chuyện này chẳng có gì đáng kiêu ngạo cả. Tuy nhiên, đợi sau khi sự tình giải quyết xong xuôi, hắn nhất định phải bắt nương tử kiểm điểm một chút, vì cớ gì mà đột nhiên lại kéo thêm một tên tình địch cho hắn.

“Ta cũng không muốn đối địch với ngươi, đáng tiếc.” Đáng tiếc, có đôi khi hắn cũng thân bất do kỷ. Máu trên tay chậm rãi ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, mũi kiếm chỉ vào Mặc Dạ, “Ta rất muốn biết ngươi mạnh đến cỡ nào.”

Dần dần mất đi tính nhẫn nại, Mặc Dạ cũng không định lãng phí thêm thời gian với hắn, rốt cục không nương tay nữa. Cảm xúc tàn khốc bạo ngược lạnh như băng từ đồng tử màu đỏ từng chút lóe lên, sương mù bao quanh thân thể hắn cuồn cuộn dâng trào giống như nước sôi, tiếng kêu la bén nhọn chói tai giống như ma chướng không ngừng truyền đến.

Một thân thể từ trên không rơi bịch vào trong tuyết, tạo thành một hố tuyết sâu, đó là thân thể Mặc Dạ. Vốn sau khi thân thể hắn ngưng kết thì không cần dùng đến khối nhiễm thể này nữa.

Hắn lưu lại thân thể này không phải vì tưởng niệm phụ thân giống như Minh Vương suy đoán.

Trên thực tế, những năm nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới ông ta. Lý do thực sự là, hắn sợ nếu mình dùng bản thể xuất hiện, Tề Hoan sẽ chịu không nổi oán khí mạnh mẽ kia, hắn có thể để bản thân chịu Tề Hoan thương tổn, nhưng không thể chấp nhận việc Tề Hoan bị hắn làm lại, dù chỉ một chút cũng không được. Cho nên hắn tình nguyện dùng thân thể này giam hãm chính mình, không hơn.

Sau khi toàn bộ oán khí được phóng thích, bởi vì oán khí quá mức kinh khủng nên toàn bộ Tiên Giới đều chìm vào hỗn loạn, Lôi Thần tháp vốn đứng sừng sững bên bờ Vô Nhai Hải không ngừng lay động, giống như sắp bay mất.

Mảnh đất Phong Thiện vốn bị một khối Thiên Bi trấn trụ một góc nay đã bắt đầu “giãy dụa”.

Mà lúc này, người cảm thụ sâu sắc nhất chính là Thương. Hắn đã cố gắng đánh giá cao Mặc Dạ, nhưng giờ mới phát hiện bản thân mình vẫn đánh giá y quá thấp. Oán khí vừa ra, tiên khí toàn thân hắn đều bị áp chế chặt chẽ, vừa rồi ở trên núi Tịch Diệt hắn như cá gặp nước, nhưng giờ lại giống như bị quăng lên bờ.

Không riêng gì uy áp khủng bố kia, quỷ vụ bao phủ cả dãy núi cũng biến thành vô số tâm ma, chỉ cần sơ ý một chút thôi, hắn có thể sẽ vạn kiếp bất phục.

(quỷ vụ: có thể hiểu nôm na là sương mù ma quỷ màu đen)

Thương không bị ép nát nhưng lại bị rơi vào trong quỷ vụ. Oán khí hóa thành thân thể so với nguyên bản cũng không có gì khác biệt, chỉ là sắc mặt càng thêm tái nhợt. Mặc Dạ rất bình tĩnh nhìn Thương vẻ mặt không đổi đứng cách đó không xa, không hề có ý thừa cơ ra tay giết hắn.

Mặc Dạ không động thủ, Thương cũng không thể giãy giụa thoát khỏi quỷ vụ. Trong lòng hắn có ma, mà Mặc Dạ chẳng qua chỉ là biết thời biết thế (ý là chỉ tiện tay đẩy hắn nhập ma). Tâm ma kia vĩnh viễn không thể cắt đứt được, cho nên, dù tu vi hắn có cao đến đâu cũng không thể làm gì.

Là Thương, hay là đệ nhất thần tướng? Hai người bọn họ, một đen một trắng, vì cái gì hắn phải đứng trong bóng đêm, vì cái gì hắn vĩnh viễn chỉ có thể là một cái bóng?

Hắn không cam lòng, không cam lòng!!

Tiếng gào thét giống như dã thú từ trong miệng Thương truyền ra, bởi vì tâm ma xâm lấn, mặt của hắn trướng đến đỏ bừng, đôi mắt mở to cũng biến thành màu đỏ như máu. Từ tiên nhập ma, thật ra là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần có thời cơ mà thôi.

Mặc Dạ nhếch đôi môi mỏng, với pháp lực thông thiên của hắn đương nhiên có thể nhìn thấy chuyện phát sinh bên bờ Vô Nhai Hải ngày ấy. Bất luận là ai, chỉ cần gây hại cho hắn, hắn sẽ làm cho kẻ đó sống không dễ dàng.

Nếu như không có Thương, chắc Mặc Dạ sẽ phải hao tổn không ít công sức, nhưng hiện tại, liền xem dũng khí của đệ nhất thần tướng đi. Hắn có dám hợp thể cùng một con ma để biến thành đệ nhất thần tướng chân chính hay không.

Không buồn để ý tới Thương đang chìm vào tâm ma, Mặc Dạ cuốn lấy thân thể bị hắn ném xuống đất lên, bay về phía bờ Vô Nhai Hải, đi đến đâu ở đó vang lên tiếng kêu khóc hãi hùng, nhưng không có ai dám ra ngăn cản.

Thời điểm Mặc Dạ tới, đệ nhất thần tướng cũng không có mặt ở Vô Nhai Hải, chỉ có Hắc Long tộc và Long tộc đang đánh nhau ầm ĩ. Trên bầu trời mấy chục con rồng màu vàng và màu đen hòa lẫn vào nhau, đây đúng là kỳ quan. Tiên giới đã nhiều năm không xuất hiện nhiều rồng như vậy.

Thấy Mặc Dạ xuất hiện, một con tiểu hắc xà gầy yếu đang nằm rạp trên mặt đất từ bờ cát bò lại gần. Mặc Dạ thấy con rắn nhỏ kia, khóe miệng hơi run rẩy, đưa tay cầm nó lên “Mặc Mặc bị bắt đi rồi.” giọng nói non nớt trong trẻo truyền vào trong tai Mặc Dạ, mang theo nồng đậm bất mãn.

Vốn tưởng rằng mang Long tộc tới là có thể cứu được Mặc Mặc, ai ngờ họ vừa tới đây đã xảy ra đánh nhau, ngay đến bóng dáng Mặc Mặc cũng không nhìn thấy, thật quá đáng. Đúng là một đám rồng ngu ngốc, Mặc Mặc nói rất đúng, những con rồng ngu ngốc này không bằng nướng lên ăn, ít nhất còn có thể no bụng, coi như đã làm được một chuyện tốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio