"Mộc Tùng chị kể cho tôi vài chuyện gì đó có liên quan đến bộ lạc đi."
Diêu Bân ngồi bẻ gỗ cây để nhóm lửa, Mộc Tùng ngồi kế bên phụ một tay.
"Hôm nay nghe cái gì?" Nàng hỏi.
"Chẳng hạn như trong bộc lạc có cần tránh làm cái gì hay không? Có cần tránh tiếp xúc với ai không? Hay là bộ lạc có quy tắc gì không?" Diêu Bân liên miên đưa ra thật nhiều cái chủ đề.
"Quy tắc là cái gì?" Nàng không thể hiểu nổi mấy cái từ ngữ lạ lùng mà Diêu Bân thường nói.
Diêu Bân gãi gãi đầu, ở đây ngôn ngữ vẫn chưa có khai phá hết nên nó dừng lại ở một mức độ nhất định, nếu từ ngữ quá nâng cao và phức tạp họ sẽ không hiểu được bạn đang nói cái gì.
"Thì là, để xem nào... nó có nghĩ là một dãy các điều lệnh bắt buộc phải làm theo không thể phạm phải nếu không sẽ bị trừng phạt gì gì đó"
"A! Ý cậu là điều cấm?" Mộc Tùng không hiểu điều lệnh là cái gì nhưng cô vẫn đại khái hiểu được ý của Diêu Bân.
"A! Đúng đúng, chị kể tôi nghe đi"
"Diêu Bân mấy từ ngữ lạ quá, cậu từ đâu đến vậy?" Mộ Tùng nhìn chằm chằm vào Diêu Bân hỏi.
Diêu Bân đổ mồ hôi hột, hai mắt đảo qua nhanh chóng bịa đại một lí do
"Tôi là người của một bộ tộc nhỏ bé à, nên cách nói chuyện và ý ngôn ngữ có hơi khác nhưng trên căn bản thì nghĩa cũng giống nhau, nó như là người ở tỉnh lên nói chuyện người thành phố vậy đó"
"Tỉnh là cái gì? Thành phố là gì?" Mộc Tùng khó hiểu.
"Nơi kém hơn nơi này là tỉnh... còn nơi này là thành phố."
Diêu Bân nói dối không chớp mắt, nhưng trong lòng lại cực kì khẩn trương, hắn sợ mình bị nghi ngờ rồi bị người khác xem là gian tế gì gì đó mà cắt cổ treo trước làng. Chuyện này hắn đã chứng kiến một lần, tình cảnh khi đó thực sự dã man và tàn nhẫn.
Cũng may cho hắn Mộc Tùng là một người nhẹ dạ dễ tin, nàng cười một tiếng khô khan: "Ha ha... tôi không muốn nghi ngờ cậu, chỉ là.. cậu biết đó tội phản bội lại với bộ lạc không thể tha thứ... tôi không muốn cậu chết, tôi rất thích cậu. Bộ lạc mấy hôm nay không yên ổn cho lắm, đại tư tế đang nghi ngờ trong làng có kẻ phản bội nữa.. những nô lệ mới từ bên ngoài vào đây đều không có kết cục tốt... cậu là người tốt, ba hôm nay trò chuyện với cậu tôi biết cậu là người tốt..." nàng lúng túng giải thích.
Cổ họng Diêu Bân nghẹn lại, hắn không dám nói tiếng nào vì hắn sợ một khi hắn lên tiếng cô nàng này sẽ nghe thấy tiếng nghẹn ngào ngay cổ họng của hắn. Vành mắt Diêu Bân hơi hơi đỏ.
Cảm giác khi bạn đến một nơi xa lạ không hề quen biết ai, còn bị người khác khinh thường thì bỗng nhiên một hôm nọ, bạn gặp được một nguời, người đó đến trò chuyện với bạn, thực sự quan tâm bạn thì sẽ như thế nào?
Hắn nghĩ hắn đã tìm được câu trả lời!
"Mộc Tùng, đừng lo tôi sẽ không sao đâu!"
Diêu Bân không chắc mọi chuyện sẽ ổn nhưng hắn không muốn kết thúc ở một nơi như vậy.
Hắn tự hỏi.
Tại sao một người như hắn, đáng lẽ ra phải có một kết cục viễn mãn. Không quá đặc biệt cũng không quá giàu quyền giàu tài, cũng chỉ là một con người quá đỗi nhỏ bé trong cái thế giới rộng lớn này, dù là vậy thì hắn vẫn sẽ có một tuổi đời thật hạnh phúc bên gia đình, hắn sẽ có vợ rồi cũng sẽ có con cái.
Vì sao hắn lại vướng phải chuyện khó tin này?
Diêu Bân có bà ngoại, bà ngoại hắn mất khi nào hắn không nhớ, có lẽ là từ khi rất nhỏ.
Nhưng hắn từng được ngoại ôm vào lòng, ngoại hát cho hắn nghe. Hắn không biết tên bài hát, vì bài bà hát không có trên tivi.
Trong kí ức của hắn luôn tồn tại một đoạn đối thoại.
Khi ấy, gió trời mùa hạ ấm áp, mùi nắng ngoài khung cửa nhà thoang thoảng, mùa lá xanh thơm bao phủ một bức tranh yên bình.
"Tiểu Bân, bà đã gặp ông con ở đâu con có biết không?"
Bà ngoại hắn ôm hắn phơi nắng trong sân nhà, hắn nghe tiếng dế thân quen mà nghe bà nói chuyện.
Hắn không trả lời lại bà, vì lúc đó hắn vẫn chưa nói được. Nhưng thực sự là hắn đã có khả năng ghi nhớ được vài từ khi cò rất bé.
"Bà kể con nghe nhé."
"Là vận mệnh đấy, Tiểu Bân của bà."
"Chà, vận mệnh đã giúp bà gặp được ông đấy. Ông con a, ở một nơi rất xa rất xa..."
Hắn thấy gương mặt của ngoại mang theo một nét u buồn như tưởng nhớ về một câu chuyện.
"Bân của bà, trên thế gian này ai cũng có vận mệnh của họ, Tiểu Bân của bà cũng thế đấy."
A...
Vận mệnh?
Vậy ra đây là vận mệnh của hắn, nếu thế đi ngược với vận mệnh là đúng hay sai?
Không biết.
"Diêu Bân, củi bẻ xong rồi ta nên làm gì tiếp đây?"
Dòng suy nghĩ của Diêu Bân bị đứt đoạn.
"À lát nữa sẽ nhóm lửa còn bây giờ ngồi đây chơi một tí thôi, Mộc Tùng chị vẫn chưa kể gì cho tôi đấy!"
Mộc Tùng mở miệngg định kể cho Diêu Bân nghe thì sắc mặt nàng bỗng dưng xanh mét. Diêu Bân không hiểu đang định hỏi sao vậy thì thấy Mộc Tùng quỳ rạp xuống nền đất.
Nàng với tay kéo lấy Diêu Bân bắt hắn quỳ xuống theo. Dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Diêu Bân cũng làm theo Mộc Tùng.
"Đừng ngước đầu lên, Đại Tư Tế đến!" Mộc Tùng dặn dò xong liền im lặng.
Một câu làm cho Diêu Bân sửng sốt một hồi, ngay sau đó hắn cảm thấy tim mình đập nhanh liên hồi.
Hắn hơi ngước mắt nhìn nhìn, Đại Tư Tế đúng thật là đi hướng lại đây.
Ông ta mặc trang phục chứng minh cho thân phận tư tế, không phức tạp như trong phim nhưng hình xăm quái dị trên mặt ông ta khiến ông ta trông thật quỷ dị.
"Đại Tư Tế" Là Mộc Tùng lễ phép lên tiếng.
Mắt ông ta liếc nhìn hai tên nô lệ đang hèn mọn quỳ rạp dưới đất, trong mắt không che dấu mà lóe lên sự chán ghét.
"Lạc Tu đâu?" Giọng ông ta the thé lên như mấy tên thái giám trong phim vậy.
"Ngài Lạc Tu đi săn rồi thưa ngài!" Mộc Tùng lo sợ trả lời
Ông ta nghe thấy thế thì hừ lạnh.
"Ta nghe nói hắn mới lụm được một tên nô lệ ở ngoài về?" Sau đó đôi mắt âm độc như một con xà mà quét ngang Diêu Bân.
"Từ khi nào mà Tháp Nhĩ lại chứa chấp kẻ không rõ lai lịch từ bên ngoài vào thế?"
Tháp Nhĩ là tên của bộ lạc, tất cả chiến binh trong Tháp Nhĩ đều mang họ Tháp chỉ trừ nô lệ và một vài người từ Bộ Lạc khác quy thuận và xác nhập vào Tháp Nhĩ. Chẳng hạn như Tháp Na và chẳng hạn như Lạc Tu. Lạc Tu là người từ bộ lạc khác bị Tháp Nhĩ cưỡng ép xác nhập, Mộc Tùng là người của một bộ tộc nhỏ bị Tháp Nhĩ diệt cả tộc. Phụ nữ con gái như cô thì bị bắt lại đem đi bán vào chợ nô lệ hoặc bị đem đi giao dịch sang các nơi khác.
Thế giới này có hai vai trò chủ chốt trong mỗi bộ lạc. Một là Tộc Trưởng hai là Tư Tế hay là đại vu.
Tộc trưởng là người đầu đàn, điều khiển đàn đi đánh trận hoặc bày mưu tính kế các thứ còn tư tế là người có thể giao lưu với thần linh, là người phục vụ cho thần linh và tuân theo mọi chỉ thị của thần linh. Là thần uy của cả một bộ lạc.
Tư Tế là những người tạo ra mọi phép màu, họ là con bài chủ chốt trong một bộ lạc. Họ có thể nguyền rủa, sức mạnh của Tư Tế có thể cứu người nhưng cũng có thể giết một người bằng cách tàn nhẫn nhất.
Những người này không nên gây thù gây hận cho họ, bạn sẽ không thể tưởng tượng ra được họ sẽ làm gì đối với bạn đâu.
Tộc Trưởng và Tư Tế đứng đầu, tiếp theo là những chiến sĩ đi săn thú cho cả làng, kế là dân thường, cuối cùng thấp hèn nhất chính là nô lệ.
Nhưng chẳng may sao, trong Tháp Nhĩ người gây hấn hung hăng với Đại Tư Tế nhất lại là chủ nhân của hắn, Lạc Tu.
Bây giờ thì hay rồi...
Lão ta hình như đã nhắm vào Diêu Bân, mấy năm nay lão không tài nào gây sức ép lớn đến Lạc Tu được vì Tộc trưởng của Tháp Nhĩ từng có ân với Lạc Tu nhờ thế Lạc Tu đã có Tộc Trưởng chống lưng cho mấy năm này.
Nhưng Diêu Bân thì sẽ có ai chống lưng?
Đại Tư Tế âm ngoan nhìn Diêu Bân, Lão hận Lạc Tu ghê gớm, chuyện tốt của lão toàn bị tên đó cản trở suốt, lão muốn diệt gọn nhưng không được, bây giờ tên đó có nô lệ lão cũng không khách sáo nữa!
"Chỉ là một tên nô lệ, cò dám khinh thường ta, người đâu mau đem nó lôi ra đánh năm mươi roi rồi treo lên trước đình làng cho ta!"
Hết chương bảy.