Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

chương 349

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồ Đức thấy vậy, thì lập tức biến sắc, hắn ta nhìn về phía Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong, lạnh lùng nói: "Giang Tử Phong, mày thật thủ đoạn, giỏi lắm, trước đây tao quá xem thường mày rồi, mày đợi đấy, sau này tao sẽ bät mày phải trả giá”.

“Ông chủ Phương, toa thuốc này là do người của tôi mang tới kê đơn để điều trị cho ông, cho nên, ông phải đưa hai loại dược liệu đó cho tôi, nếu không, câu lạc bộ của ông e là không hoạt động được lâu đâu”, Hồ Đức không cách nào. nổi giận được với Tôn Vĩnh An, nhưng đối với Phương Minh, hắn ta lại không chút nể nang.

Nghe được những lời của Hồ Đức, sắc mặt của Phương Minh lập tức trở nên vô cùng khó coi, cho dù phần lớn toa thuốc này là do Tôn Vĩnh An kê đơn, nhưng đó lại là một toa thuốc vô dụng, chỉ sau khi Trần Triệu Dương thêm một loại dược liệu vào thì mới có thể biến đồ bỏ đi thành bảo vật.

Nếu ông ta vì chuyện này mà phá vỡ lời hẹn e rắng ông ta không chỉ đối mặt với nhà họ Giang, mà còn bị một bác sĩ giỏi coi là kẻ thù, đến lúc đó nếu ông ta có mắc phải bệnh gì, người ta sẽ không bao giờ ra tay giúp đỡ nữa.

"Hồ Đức, cậu còn không biết xấu hổ sao? Đến bác sĩ Tôn còn bái phục rồi. Cậu còn ở đây lải nhải không ngừng, là muốn kiếm chuyện sao?", Giang Tử Phong đứng lên, vô cùng khó chịu chỉ thẳng mũi tên Hồ Đức mà mảng nhiếc.

"Giang Tử Phong, mày câm miệng lại cho tao! Ở đây không có chuyện của mày. Tốt hơn hết mày không nên xía vào. Hai loại dược liệu này là để mang đến cho một ông lớn, nếu đắc tội đến người này, ai cũng đừng hòng được yên ổn", hắn ta vừa nghĩ đến điều gì đó thì ngay lập tức nói rất mạnh dạn.

Nhà họ Hồ vốn là một gia đình nhỏ làm bất động sản ở thành phố Nam Hải, có điều gần đây bám víu vào nhà họ Phòng ở thành phố Vân Hải, vì thế mà bọn họ ở thành phố Nam Hải ngày càng ngạo mạn hơn.

Trước đây, Hồ Đức vốn không dám lớn tiếng trước mặt Giang Tử Phong, còn không ngớt lời xu nịnh.

Kể từ khi dựa dẫm vào nhà họ Phòng ở Vân Hải thì hắn ta bắt đầu chống đối lại Giang Tử Phong khắp nơi, Giang Tử Phong cũng hết cách với hẳn ta.

"Thật phiền mà, đến đâu cũng đụng phải thằng ngu, tao không rảnh để đôi co với mày. Nếu mày còn không chịu cút đi, vậy để tao tiên" mày đi", lúc này Trần Triệu Dương có chút không kiên nhẫn, đã khuya rồi, nên anh không thèm phải lãng phí thời gian với một tên ngu xuẩn.

Ngay lập tức, Trần Triệu Dương bước lên trước, vác Hồ Đức lên đi tới cửa, sau đó, trước sự chứng kiến của mọi người, anh ném hẳn ta ra khỏi câu lạc bộ.

Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của hắn ta từ bên ngoài truyền vào, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa.

“Được rồi, rác đã dọn sạch rồi, thứ mà tôi cần đâu?”, Trần Triệu Dương nhìn Phương Minh nói.

“Nó đã được giao đến rồi, cậu nhìn xem, có phải là hai loại cậu cần không?”, mặc dù những lời đe dọa của Hồ Đức khiến ông ta lo lắng, nhưng người thanh niên này càng không thể đắc tội được.

Bây giờ, Hồ Đức bị người thanh niên này ném ra ngoài, tất nhiên ông ta phải đưa hai loại dược liệu này cho anh rồi.

Mở chiếc hộp mà Phương Minh đưa, Trần Triệu Dương đột nhiên thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy thứ bên trong, đó chính là thứ anh đang cần.

Xem ra, ngày mai có thể bắt đầu dùng trái Bách Linh để tu luyện thân thể rồi.

Sợ răng không đến vài hôm nữa, anh sẽ phải đến thành phố Vân Hải để giải quyết một số vấn đề mà lẽ ra đã phải giải quyết từ lâu.

“May mà ông còn thông minh đấy”, sau đó Trần Triệu Dương lấy giấy bút, không chỉ ghi toa thuốc trước đó mà còn cả cách dùng và liều lượng.

Đông y khác xa cả ngàn dặm so với tây y. Thậm chí nếu biết toa thuốc mà không biết cách sử dụng và liều lượng, nó vẫn là một mảnh giấy bỏ đi.

Nhìn thấy những gì Trần Triệu Dương viết, Phương Minh chợt thở phào nhẹ nhõm, may mà chọn đúng, nếu không thì e rằng công dụng và liều lượng này sẽ không có được mất.

“Cám ơn cậu”, lúc này Phương Minh mới hoàn toàn bị thuyết phục, lập tức kính cẩn nói.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”, chuyện đã giải quyết xong, Trần Triệu Dương đương nhiên phải quay về.

Trên thực tế, cơ thể Phương Minh này chỉ cần anh sử dụng chân khí thêm tia sáng vàng trong đôi mắt xuyên thấu thì sẽ chữa khỏi, tuy nhiên nếu chữa khỏi ngay lập tức sẽ khiến người ta cảm thấy y thuật của anh không có giá trị như vậy.

"Đại ca, anh thật sự rất tuyệt vời. Anh không làm gì cả. Chỉ cần ở một bên chỉ bảo một chút là đã khiến người khác ngưỡng mộ rồi. Ngầu quá đi mất", sau khi đi ra ngoài, Giang Tử Phong lập tức bám lấy Trần Triệu Dương vui mừng nói.

“Được rồi, đưa đồ cho tôi rồi cậu về nhà đi”, Trần Triệu Dương nói một cách không mấy vui vẻ.

“Vâng, đại ca”, Giang Tử Phong lập tức chuyển số dược liệu vừa mua từ xe của mình sang xe của Trần Triệu Dương.

“Đúng rồi, mười giờ sáng mai, cậu cùng tôi đi đến buổi đấu giá”, Trần Triệu Dương đột nhiên nhớ ra anh chưa từng tham gia buổi đấu giá nào ở thành phố Nam Hải, để Giang Tử Phong đi cùng anh là sáng suốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio