Trác Tần cùng vợ đang đứng nói chuyện xã giao với các đối tác, khi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của những vị phu nhân đứng khá gần mình, ông khẽ nhíu mày rồi nghiêng đầu tìm kiếm hai cô con gái nhà mình. Vừa nhìn thấy Trác Đình và Đường Tâm đứng cùng một chỗ với Đường phu nhân và cô con gái của bà ta, Trác Tần vội vàng nắm tay vợ, ông nhìn những người bạn của mình rồi xin phép rời đi trước. Khi hai ông bà bước đến bên cạnh Đường Tâm và Trác Đình, nhìn thấy cái đầm màu tím lưu ly cúp ngực xinh đẹp cô đang mặc bị rượu làm loang lỗ hoen ố, khuôn mặt ngày thường lúc nào cũng trầm tĩnh của Trác Tần hiện lên sự tức giận. Ông cởi áo vest của mình khoác lên người Đường Tâm rồi vuốt tóc cô nghiêm giọng hỏi:
" Vết rượu trên người con do ai làm? ".
Trác Đình đang nắm tay Đường Tâm lên tiếng đáp thay:
" Là Đường Bảo Nhi hất vào! ... Đường phu nhân kia còn nói thà nuôi chó còn tốt hơn nuôi Đường Tâm! ... " - Cô cũng không quên tranh thủ méc ba mẹ về chuyện Đường phu nhân sỉ nhục Đường Tâm của cô.
" Nghe xong hai con làm gì? " - Trác Tần nghiêm túc nhìn hai cô hỏi.
Trác Đình đành khép nép đứng kể lại toàn bộ màn đấu khẩu vừa rồi cho ba mẹ nghe.
Nghe con gái mình kể lại xong, Trác Tần nghiêm túc nhìn Đường Tâm kiên định nói rõ từng chữ:
" Có ba mẹ ở đây, bất cứ người nào dám sỉ nhục con , con và Đình Đình cứ thẳng tay đáp trả. Những việc còn lại cứ để ba lo! "
Đường Tâm và Trác Đình như không tin vào tai mình, hai cô vội ngẩng đầu cảm động nhìn ba Tần.
" Chúng ta vào chỗ ngồi thôi! Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi! " - Ba Tần lần lượt xoa đầu hai cô hiền từ lên tiếng.
Đường Tâm và Trác Đình mỉm cười khoác tay ba Tần và mẹ Tuệ cất bước đến chỗ ngồi đã được dành riêng cho gia đình của mình. Hai cô không hề biết rằng cuộc khẩu chiến với đám tiểu thư và cuộc đối đầu với Đường phu nhân vừa rồi của hai cô đều được bốn người đàn ông gồm hai già, hai trẻ đứng cách đó không xa theo dõi một cách rõ ràng từ đầu đến cuối. Bốn nhân vật đó là hai đại thần hồ ly và ông nội của hai anh. Hai ông lão kia có ngoại hình trông thật đối lập; một ông dáng người cao ráo quắc thước, đạo mạo, uyên bác; một người lại mập mạp phúc hậu cùng khuôn mặt hóm hỉnh nhưng lại toát lên sự thông thái hiếm có. Hai người họ tuy đối lập về ngoại hình nhưng lại giống nhau ở mái tóc bạc ánh kim và hai cặp mắt sáng tinh tường như mắt ưng phía sau hai cặp kính.
" Cẩn Hiên! Cháu dâu nhà ta hiền quá! Nếu là bà nội của con ngày xưa thì cô Đường tiểu thư kia đã ăn một cái tát rồi! " - Ông lão mập mạp phúc hậu đưa mắt nhìn Tô Cẩn Hiên hóm hỉnh lên tiếng.
" Lúc đó ông nắm tay áo giữ con lại làm gì? " - Tô Cẩn Hiên tỏ vẻ khó chịu nheo mắt nhìn ông nói.
" Ta không giữ con lại cho con nhào ra tặng cho hai mẹ con nhà kia mỗi người một cái tát à? Như vậy làm sao ta và lão Vũ xem hai cô cháu dâu tương lai của chúng ta thể hiện bản lĩnh? " - Tô Bảo Thành tỉnh rụi đáp xong, ông quay đầu nhìn sang ông lão cao ráo quắc thước đứng bên cạnh mình nheo mắt nói tiếp.
" Lão Vũ, hai cô cháu dâu của chúng ta đứng trong lãnh địa của chúng ta lại bị người ta ức hiếp như vậy mà ông vẫn im lặng không nói tiếng nào sao? "
" Ông lo giữ tay cháu của ông, còn tôi, tôi phải giữ chân thằng cháu nhà tôi. Kể từ lúc nó nhìn thấy cô tiểu thư áo hồng tính tát vợ nó, nó đã muốn lao đến ăn tươi nuốt sống mấy người đó luôn rồi! Tôi không giữ nó lại ông nghĩ ông có thể xem hết màn thể hiện bản lĩnh vừa rồi à? " - Tống Quốc Vũ tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
" Với lại hôm nay trong lãnh địa của chúng ta, chúng ta có chuyện rất quan trọng cần làm, chút chuyện nhỏ này chẳng phải không làm khó được hai đứa cháu dâu của chúng ta sao? " - Tống Quốc Vũ nháy mắt nhìn ông bạn già của mình nói tiếp.
" Chúng ta vào trong thôi! Buổi nhạc hội đêm nay hứa hẹn sẽ rất thú vị gây cấn! " - Tô Bảo Thành vui vẻ kéo tay ông bạn già của mình hăng hái bước vào trong.
" Tối nay biểu diễn nhạc hội chứ không phải chương trình chiếu phim hành động! " - Tống Duật Phong híp mắt nói.
" Cháu cứ chờ mà xem! " - Tống Quốc Vũ nháy mắt vui vẻ đáp.
Trác Đình và Đường Tâm ngồi vào ghế của mình, nếu không có hai màn khẩu chiến vừa rồi có lẽ Trác Đình và Đường Tâm đã rất vui vẻ hào hứng theo dõi đêm nhạc này vì từ trước đến giờ hai cô chưa được nhìn thấy một sân khấu tuyệt đẹp cùng bầu không khí trang trọng như vậy, nhưng tiếc là những lời sỉ nhục vừa rồi đã làm tâm trạng của Đường Tâm trở nên không tốt. Trong suốt đêm nhạc chỉ có Trác Đình thỉnh thoảng ghé đầu vào tai Đường Tâm nói nhỏ, còn Đường Tâm chỉ ậm ừ cho qua.
" Đến màn biểu diễn của đóa hồng cao quý rồi kìa! " - Trác Đình quay sang nhìn Đường Tâm mỉm cười nói.
" Uhm! "
Trên sân khấu vị MC đang giới thiệu phần trình diễn của Đường Bảo Nhi:" ... Cô sẽ gửi đến quý quan khách liên khúc gồm ca khúc nổi tiếng là Heal The World và We Are The World! ".
Trên sân khấu lấp lánh ánh sáng bạc, Đường Bảo Nhi mặc chiếc váy dạ hội màu kem ánh kim nhìn tuyệt đẹp như một đóa hồng. Cô ngồi nghiêm trang, lướt những ngón tay thon dài trên phím đàn piano vừa hòa tiếng đàn cùng ban nhạc vừa cất tiếng hát. Giọng hát ngọt ngào trau chuốt cùng phong thái chuyên nghiệp làm cho cả khán phòng im lặng lắng nghe.
... Đêm nay, giống như những gì mà số phận sắp đặt, đóa hồng cao quý cất cao tiếng hát, khởi đầu thời kỳ hoàng kim của mình... Mọi người ngẩn người ngắm nhìn nhan sắc kiều diễm động lòng người của cô, im lặng thưởng thức giai điệu mượt mà cùng giọng hát ngọt ngào... Chỉ có Trác Đình và Đường Tâm lại không có tâm trạng thưởng thức.
" Mình nghĩ cô ta nên hát liên khúc ánh sáng gồm bài: Sun Light, Moon Light và Star Light mới phù hợp! " - Trác Đình bĩu môi quy sang Đường Tâm nói khẽ.
" Uhm! " - Đường Tâm nhẹ nhàng thở dài.
Trác Đình đưa cặp mắt hạnh đen láy của mình nhìn Đường Tâm, cô cảm nhận được tâm trạng của Đường Tâm bây giờ rất kém! ... Chắc là do những lời sỉ nhục vừa rồi! ... Với những đứa trẻ mồ côi như cô và Đường Tâm thì những câu mắng " đồ con hoang hay đứa không cha không mẹ " không đơn giản chỉ là sự sỉ nhục mà chính xác hơn nó như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim của hai cô ... vì không cha không mẹ là một nỗi đau kinh niên, dai dẳng đeo bám suốt cuộc đời hai cô đến tận lúc chết ... Còn nỗi đau nào hơn khi bị ba mẹ của mình vứt bỏ mà không rõ lý do? ... Có nỗi đau nào bằng khi nhìn thấy người khác có ba mẹ yêu thương còn hai cô...hai cô thậm chí chẳng biết ba mẹ của mình là ai? ... Hai cô chỉ là đứa con mà ba mẹ không cần nên mới vứt đi như một món đồ vô dụng!... Trác Đình và Đường Tâm có vô số đêm nằm ôm nhau rồi đặt ra những câu hỏi: có phải vì hai cô nghịch ngợm, vì hai cô không nghe lời, vì hai cô xấu xí ngu ngốc ... hay vì hai cô lười học nên ba mẹ mới không cần hai cô như vậy?... Nếu hai cô ngoan ngoãn, chăm học ba mẹ có xuất hiện không?.... Chỉ có Trác Đình mới biết Đường Tâm có bao nhiêu lần rơi nước mắt khi nghĩ về những điều đó và cũng chỉ có Đường Tâm mới có thể ôm Trác Đình trong lòng cùng khóc với cô khi cô bị nỗi đau đó dày vò... Hôm nay, Đường Tâm của cô không khóc vì năm sống trên đời với thân phận của hai đứa trẻ mồ côi đã rèn luyện hai cô cách ăn miếng trả miếng và không rơi nước mắt khi bị sỉ nhục ... Nhưng vết thương âm ỉ không lành kia khi bị chạm vào vẫn sẽ rất đau, rất đau!
Trác Đình vẫn nhìn lên sân khấu nhưng cô không nhìn thấy nữ hoàng kia xinh đẹp đến mức nào, cũng không nghe được cô ta hát hay ra sao? ... Cô chỉ chìm đắm trong suy nghĩ và nỗi đau của Đường Tâm và cũng là nỗi đau của chính cô.
Trác Đình lấy ly cocktail để bên cạnh đưa lên miệng một hơi uống sạch rồi đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi: " Những kẻ đã cười trên nỗi đau của cô và Đường Tâm đêm nay nhất định sẽ không được đắc chí vui mừng! "
" Cậu đi đâu vậy? " - Đường Tâm níu tay Trác Đình hỏi.
" Mình đi vệ sinh! " - Trác Đình nháy mắt rồi kề vào tai Đường Tâm nói nhỏ.
Đường Tâm cũng không nói gì thêm mà buông tay Trác Đình để cô bước ra ngoài.
" Cái đêm nhạc đáng chán này đến khi nào mới kết thúc??? " - Đường Tâm chán nản thở dài rồi ngả người trên ghế nhắm mắt nghe ban nhạc đang hòa tấu bản Hello nổi tiếng.
" Chương trình hòa nhạc để gây quỹ khuyến học của chúng ta hôm nay xin được tiếp tục với sự đóng góp giọng ca của Trác tiểu thư. Xin mời cô bước ra sân khấu! " - giọng MC vang lên, Đường Tâm mở to mắt, ngồi thẳng lưng nhìn lên sân khấu.
Trác Đình hôm nay mặc chiếc đầm ngắn cúp ngực màu tím nhạt, mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn lọn dài uốn lượn mềm mại theo chiếc cổ mảnh mai làm tăng vẻ đẹp cho khuôn mặt trái xoan trắng trẻo tinh xảo, vẫn là cặp mắt hạnh đen láy lấp lánh phản chiếu ánh sáng, cái miệng anh đào chúm chím xinh xắn như một con mèo nhỏ nhưng bởi vì hôm nay khuôn mặt cô được trang điểm nên càng làm nổi bật những nét đẹp tự nhiên vốn có. Trác Đình đứng trên sân khấu xinh đẹp rạng rỡ như một cô công chúa, cô cúi người chào khán giả một cách vô cùng lịch thiệp.
" Xin Trác tiểu thư giới thiệu một chút về bài hát mà cô sắp thể hiện! " - MC đẹp trai nhìn Trác Đình mỉm cười lên tiếng.
" Bài hát này tôi muốn gửi đến một người mà tôi đã yêu thương từ rất lâu rất lâu! Hôm nay đã xảy ra một số chuyện làm cậu ấy không vui. Tôi muốn tặng bài hát này cho cậu ấy, những lời bài hát là tất những gì tôi muốn nhắn gửi đến cậu ấy! "
" Trác tiểu thư muốn mượn sức mạnh của âm nhạc để bày tỏ tình cảm của mình sao? "
" Vâng ạ! " - Trác Đình gật đầu vui vẻ đáp.
" Vậy thì chúng ta hãy vỗ tay chúc cho ca khúc bày tỏ tình cảm của Trác tiểu thư sẽ nhận được lời hồi đáp ngay trong buổi tối hôm nay! "
Ba Tần và mẹ Tuệ như được tiếp thêm sinh khí, ông bà đổi tư thế ngồi để có thể theo dõi toàn bộ màn trình diễn của Trác Đình, trong tiếng nhạc sôi nổi của bài You'll Be In My Heart, Trác Đình cất giọng hát:
" Come stop your crying - Đừng khóc cậu nhé!
It will be all right! - Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Just take my hand - Chỉ cần nắm lấy tay mình
Hold it tight! - Giữ chặt lấy nó
I will protect you - Mình sẽ bảo vệ cậu
from all around you - khỏi mọi thứ xung quanh
I will be here! - Mình sẽ ở đây
Don't you cry! - cậu đừng khóc
For one so small - Một điều gì đó nhỏ bé
you seem so strong - làm cậu trông có vẻ mạnh mẽ hơn
My arm will hold you. - Đôi tay mình sẽ giữ lấy cậu
Keep you safe and warm. - Giữ cho cậu được an toàn và ấm áp
This bond between us - Khế ước giữa chúng ta
can't be broken. - Không thể nào bị phá vỡ
I will be here. - Mình ở ngay đây
Don't you cry! - Cậu đừng khóc nữa
Trác đình vừa hát vừa làm những động tác minh họa cho từng lời ca, cô đưa ngón tay chỉ vào trái tim của mình rồi nháy mắt mỉm cười tinh nghịch hoặc lắc lắc ngón tay rồi nhíu mày. Những biểu cảm sinh động cùng khuôn mặt đáng yêu của cô làm cho sân khấu như được thổi thêm một bầu không khí mới. Mọi người khẽ lắc lư theo giai điệu của ca khúc và cảm nhận tiếng hát phóng khoáng, lạc quan, đầy sức sống của Trác Đình.
" Cause you'll be in my heart - Vì cậu sẽ ở trong trái tim của mình
Yes, you'll be in my heart - Đúng như vậy, cậu sẽ ở trong trái tim mình
From this day on - kể từ hôm nay
now and forever - bây giờ và mãi mãi
You'll be in my heart. - cậu sẽ ở trong trái tim mình
No matter what they say - mặc kệ họ có nói gì
You'll be here in my heart - Cậu vẫn ở trong trái tim mình
Always! - mãi mãi '
...
Tiếng hát của Trác Đình ấm áp vang lên, không cầu kỳ, không trau chuốt, không chú trọng hình thức nhưng lại vô cùng sống động.
Đường Tâm nhắm chặt mắt, theo tiếng hát của Trác Đình, trong đầu của Đường Tâm lần lượt hiện lên những hình ảnh rõ nét!... Những lúc tủi thân, cô bật khóc ... Lúc cô bị viện trưởng phạt vì không ăn thịt mỡ, cô khóc ... Lúc cô bị cậu bạn to con trong cô nhi viện cướp mất con búp bê yêu thích, cô cũng khóc ... Lúc cô bị ông chủ tính thiếu tiền lương nhưng lại bị đổ oan là do cô tính ăn gian ngày làm, cô cũng chỉ biết khóc... Trong năm cuộc đời, cô đã khóc bao nhiêu lần cô không nhớ hết, cô chỉ biết duy nhất một điều Trác Đình nhất định là người sẽ ôm cô vào lòng, cất tiếng hát cùng bày ra gương mặt của một con mèo nhỏ mà chọc cho cô cười ... và giống như có một giao ước kỳ lạ giữa hai cô, bất cứ lúc nào, dù là lúc cô bù lu bù loa khóc to hay ấm ức khóc thầm ... chỉ cần Trác Đình hát bài hát này cô sẽ quệt nước mắt, nín khóc, mỉm cười. Chính vì điều này, Trác Đình đã gật gù và nói đây chính là thần chú để Trác Đình dỗ cô nín khóc! ... Hôm nay Trác Đình lại vì dỗ dành an ủi cô mà lao lên cướp sân khấu của nữ hoàng như vậy, cô không được phép cảm thấy khó chịu về những lời mắng chửi sỉ nhục kia nữa! ... Mà Đình Đình nhà cô không phải đang tỏ tình với cô hay sao? Không thể để Đình Đình nhà cô " thất tình " được! - Đường Tâm đưa tay quệt vệt nước mắt đang trào ra trên khóe mắt, cô đứng dậy cởi áo khoác của ba Tần ra để trên ghế rồi bước ra khỏi chỗ ngồi bước nhanh về phía sân khấu.
Trác Đình sau khi hát xong, cô mỉm cười cúi đầu chào khán giả trong tiếng vỗ tay tán thưởng rồi xoay người bước vào trong, cô vừa đi được mấy bước, đột nhiên những ánh đèn trên sân khấu lại vụt tắt làm Trác Đình dừng bước...cả khán phòng đang rơi vào sự im lặng một lần nữa bị đánh thức bởi một giọng hát vô cùng trong trẻo:
" When I am down and, oh my soul, so weary - Khi mình ngã xuống và tâm hồn mệt mỏi.
When troubles come and my heart burdened be - khi mình rơi vào trở ngại và trái tim đè nặng chính mình.
Then, I am still and wait here in silence - Và mình đứng đây đợi chờ trong im lặng.
Untill you come and sit a while with me! - Cho đến khi cậu đến và ngồi bên cạnh mình.
Trác Đình im lặng nhắm mắt nghe giọng hát vô cùng quen thuộc vang lên, bàn tay đang cầm micro khẽ siết chặt lại để kiềm nén sự xúc động.
Tiếng đàn piano lại trỗi lên nhẹ nhàng đệm theo giọng hát của Đường Tâm
" You raise me up, so I can stand on muoutains - Cậu nâng mình dậy và mình có thể đứng trên ngọn núi bao la.
You raise me up, to walk on stormy seas - cậu nâng mình dậy và đưa mình vượt qua sóng gió của cuộc đời.
I am strong, when I am on your shoulder. - Mình mạnh mẽ biết bao khi dựa trên đôi vai của cậu
You raise me up ...To more than I can be. - Cậu thức tỉnh mình hơn cả chính bản thân mình. "
Ánh đèn sân khấu lại chầm chậm toả ra ánh sáng bạc dịu dàng làm hiện lên một cô gái với chiếc đầm màu tím lưu ly ẩn hiện những vết bẩn loang lỗ, nhưng toàn bộ khán giả không nhìn vào chiếc váy đó quá lâu, ánh nhìn của họ dừng trên khuôn mặt xinh đẹp, vầng trán cao thông minh, cặp mắt to tròn đen láy sáng rực như ánh đèn, chiếc cằm nhỏ nhắn cùng đôi môi đỏ tươi ... thật lâu. Cô như một thiên sứ đang cất cao giọng hát trong veo như cơn mưa dịu mát thấm vào tâm hồn họ.
Trong tiếng nhạc đệm, Đường Tâm bước lên sân khấu tiến về chỗ Trác Đình đang đứng, cô vòng tay ôm Trác Đình vào lòng vuốt tóc cô rồi khẽ nói:
" Mình rất yêu cậu! "
" Mình cũng rất yêu cậu! "
Đường Tâm mỉm cười lấy tay nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt vừa trào ra trên khóe mắt của Trác Đình, Trác Đình mỉm cười lau nước mắt cho Đường Tâm. Đường Tâm cũng không hát tiếp, cô cùng Trác Đình nắm tay nhau chờ nhạc đệm kết thúc để cúi chào khán giả.
Hai cô gái nhỏ đứng trên sân khấu dành cho nhau những lời ca ngọt ngào sâu lắng rồi cảm động mà ôm nhau khóc đã làm cho những vị quan khách dưới khán đài cũng thấy cảm động...Trác Đình và Đường Tâm là hai cái tên không hề xa lạ trong giới quý tộc, hai cô vô cùng thân thiết là chuyện ai cũng biết, nhưng thân thiết đến mức như thế nào thì hôm nay họ mới cảm nhận được ... Hai cô không chỉ có một tình bạn chân thành mà còn có cả tình thân thiêng liêng nữa.
Khi tiếng nhạc kết thúc Trác Đình và Đường Tâm mỉm cười nắm tay nhau nghiêng người cúi đầu chào khán giả, chưa kịp xoay lưng bước vào trong thì một người thanh niên cao ráo vô cùng đẹp trai trong ban nhạc bước ra, cầm micro thay MC lên tiếng nói:
" Xin Trác tiểu thư và Đường tiểu thư dừng bước! Theo chúng tôi được biết hai vị tiểu thư đã thi đậu vào trường đại học danh tiếng với thành tích thủ khoa. Đêm nay là đêm hội gây quỹ khuyến học. Chúng tôi mạn phép xin hai cô tiếp tục đóng góp thêm một ca khúc nữa ... Nhưng bài hát lần này sẽ có nội dung về trẻ em để phù hợp với mục đích diễn ra đêm hội đêm nay cũng như để động viên những bạn trẻ ở đây phấn đấu học tập được không? " - Trình Hạo Thiên mỉm cười lịch thiệp lên tiếng nói.
Trác Đình và Đường Tâm nhìn nhau rồi thì thầm gì đó. Một lúc sau Trác Đình cầm micro trên tay đưa lên miệng nói:
" Nếu chúng tôi hát không được hay, kính mong quý vị bỏ qua! "
Đường Tâm bước đến gần Trình Hạo Thiên nhón chân kề vào tai anh nói nhỏ: " Anh có thể cho chúng tôi mượn hai cây đàn guitar được không? "
" Rất sẵn lòng! " - Trình Hạo Thiên mỉm cười đáp. Nói xong anh xoay người đi vào phía sau cánh gà lấy cho hai cô mượn hai cây đàn guitar và nói nhân viên hậu trường mang ra hai cái ghế.
Trước sự chờ đợi của tất cả mọi người, Trác Đình và Đường Tâm ngồi lên ghế, bắt chéo chân, ôm đàn rồi đưa những ngón tay thon dài của mình ấn vào dây đàn, một giai điệu khá lạ vang lên.
Nghe giai điệu và nhìn cách đánh đàn của hai cô, những cô tiểu thư hoặc thiếu gia quen biết hai cô từ trước nhíu mày khó hiểu: Hai cô tiểu thư ăn hại mù nghệ thuật kia từ lúc nào biết chơi nhạc cụ? Không phải chỉ là biết mà còn chơi rất giỏi, trình độ không thua gì những nghệ sĩ dày công khổ luyện! Hai cô lại vô cùng ăn ý với nhau nên tiếng đàn bè phối cho nhau vô cùng hoàn chỉnh.
Trong tiếng guitar mộc mạc đơn sơ, giọng hát trong trẻo của Đường Tâm lại vang lên:
" Little child, dry your crying eyes - Em nhỏ ơi hãy lau khô dòng nước mắt.
how can I explain, the fear you feel inside - Làm sao tôi có thể giải thích được nổi sợ mà em cảm thấy từ bên trong.
Cause you was born, into this evil world - Chỉ vì em đã được sinh ra trong một thế giới đầy tội lỗi.
Where man is killing man, but no one knows just why - Nơi người ta cứ chém giết lẫn nhau mà chẳng có ai hiểu được lý do vì sao cả.
What have we become - Chúng ta sẽ trở thành thứ gì đây
just look what we have done - Hãy nhìn xem chúng ta đã gây ra điều gì
All that we destroyed you must build again -Tất cả những gì mà chúng ta đã hủy hoại, các em phải một lần nữa xây dựng lại.
When the children cry - Khi những đứa trẻ khóc,
Let them know we tried - hãy để cho chúng biết chúng ta đang cố gắng nhường nào.
Cause when the children sing - Khi những đứa trẻ cất tiếng hát
then the new world begins. - cũng là lúc một thế giới mới bắt đầu.
Đường Tâm vừa đàn vừa hát, bài " When The Children Cry ", đây là bài hát mà viện trưởng vào những đêm lễ tết hay ngồi ôm đàn hát cho những trẻ trong cô nhi viện bọn cô nghe. Lúc nhỏ mỗi lần ông lấy đàn ra đánh, cô và Trác Đình lập tức ngoan ngoãn mỗi đứa một bên, ngồi ôm chân ông nghe ông đánh đàn. Vì ông là tu sĩ nên ông biết chơi nhiều loại nhạc cụ cùng thanh nhạc, khi phát hiện ra hai cô có khả năng cảm thụ âm nhạc rất tốt, ông đã dạy hai cô chơi đàn và dạy hai cô hát rất nhiều bài hát. Bài hát này là bài hát đầu tiên mà hai cô không hề biết ý nghĩa của nó cũng có thể cất cao tiếng hát. Sau này khi hai cô học ngoại ngữ chính ông là người dạy hai cô cách phát âm cho thật chuẩn, chính vì thế khả năng hát nhạc nước ngoài của hai cô vô cùng tốt.
Little child, you must show the way - Em nhỏ ơi, em cần phải vạch ra con đường
to a better day for all the young - đến những tháng ngày tốt đẹp hơn cho thế hệ thanh niên.
cause you was born - bởi vì em được sinh ra
for all the world to see - là để cho cả thế giới này hiểu rằng
that we all can live with love and peace - tất cả chúng ta đều có thể sống trong tình yêu và hòa bình
No more presidents - Khi đó chẳng còn vị nguyên thủ nào cả
and all the wars will end - tất cả những cuộc chiến sẽ kết thúc
one united world - Chỉ còn lại một thế giới đại đồng
under God. - dưới tình yêu thương của Thượng Đế.
When the children cry - Khi những đứa trẻ cất tiếng khóc
let them know we tried - hãy để cho chúng biết chúng ta đang cố gằng nhường nào.
When the children sing - Khi những đứa trẻ cất cao tiếng hát
then the new world begins - cũng là lúc một thế giới mới bắt đầu.
Trác Đình cất giọng hát, cô có cảm giác như bây giờ cô đang ở trong khoảng sân rộng của cô nhi viện, cô và Đường Tâm ôm đàn guitar vừa đàn vừa hát cho các em nhỏ nghe. Chính bài hát này đã làm cô và Đường Tâm có thêm động lực để phấn đấu vươn lên, lời bài hát là lời động viên bọn cô của viện trưởng ngày xưa ... để rồi đến khi bọn cô trưởng thành và thành công trong cuộc sống, cô và Đường Tâm lại động viên những em nhỏ bất hạnh giống hai cô.
Chính vì những nguyên nhân sâu xa đó nên khi tất cả mọi người trong khán phòng im lặng nghe hai cô hát, trong giọng hát trong trẻo sâu lắng của Đường Tâm họ cảm nhận được nỗi đau cùng những suy nghĩ của những đứa trẻ bất hạnh; trong giọng hát phóng khoáng lạc quan của Trác Đình họ cảm thấy hạt giống của niềm tin được gieo vào lòng đất đang nẩy mầm.
What " have we '' become - Ôi chúng ta đã trở thành thứ gì đây
just look watch we have done - hãy nhìn xem chúng ta đã gây nên những điều gì
all that we destroyed - Tất cả những gì mà chúng ta đã hủy hoại
you must build again - Các em phải xây dựng một lần nữa
No more presidents - Khi đó chẳng còn vị nguyên thủ nào cả
and all the wars will end - và tất cả những cuộc chiến tranh sẽ kết thúc
one united world- Chỉ còn lại một thế giới đại đồng
under God - dưới tình yêu thương của Thượng Đế
When the children cry - Khi những đứa trẻ khóc
Let them know we tried - hãy để cho chúng biết chúng ta đang cố gắng nhường nào.
When the children fight - Khi những đứa trẻ đánh nhau,
let them know it ain't right - hãy cho chúng biết đó là điều sai trái.
When the children pray - Khi những đứa trẻ cầu nguyện,
let them know the way. - hãy khiến cho chúng biết được lối đi.
cause the children sing - Bởi vì khi những đứa trẻ cất lên tiếng hát
then the new world begins - cũng là lúc một thế giới mới khởi đầu.
Khi Đường Tâm cùng Trác Đình cùng hòa giọng cất cao tiếng hát của mình tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, bây giờ họ đã hiểu vì sao hai vị tân thủ khoa lại chọn bài hát này để biểu diễn trong trường trình từ thiện ngày hôm nay, ngoài bài hát này ra sẽ không có bài hát nào sâu sắc và đầy đủ ý nghĩa như vậy, giọng hát của người thể hiện lại hòa hợp và diễn đạt một cách xuất sắc làm họ chỉ có thể bày tỏ sự tán thưởng của mình bằng cách đứng dậy vỗ tay hoan hô thật lớn.
Trác Đình và Đường Tâm sau khi hát xong đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, hai cô đứng dậy, một tay cầm cây đàn, tay kia nắm tay nhau, nghiêng người cúi đầu chào khán giả rồi bước vào trong.
Vừa bước vào trong cánh gà, Trác Đình và Đường Tâm lại gặp vị MC vừa gài bẫy bọn cô đang đứng chờ mình. Anh ta mỉm cười thân thiện nhìn hai cô rồi lịch thiệp đưa bàn tay của mình ra lịch sự giới thiệu:
" Chào hai em, tôi tên là Trình Hạo Thiên, tôi rất may mắn vì hôm nay được xem hai em trình diễn những ca khúc tuyệt vời như vậy! Hai vị Trác - Đường tiểu thư hoàn toàn không giống như lời đồn! Tôi sẽ rất vinh hạnh nếu được làm quen với hai em!"
Trác Đình và Đường Tâm mở to mắt nhìn nhau: " Cánh tay trái của nữ hoàng sao lại làm quen với hai cô aaaa? " - Hai cô âm thầm nghĩ bụng.
Đường Tâm mỉm cười đưa bàn tay của mình bắt tay với anh rồi nhẹ nhàng lên tiếng: " Cám ơn anh đã cho chúng tôi mượn đàn. Rất vui khi được gặp anh! "
" Tôi cũng rất vui khi được gặp anh! " - Trác Đình chớp mắt nhìn Trình Hạo Thiên rồi nói.
Tạm biệt anh! " - hai cô mỉm cười lịch sự chào Trình Hạo Thiên rồi nắm tay nhau đi về chỗ ngồi của mình.
" Đình Đình, sân khấu của nữ hoàng mà cậu cũng dám cướp sao? " - Đường Tâm vừa đi vừa nheo mắt nhìn Trác Đình nửa đùa nửa thật hỏi.
" Cái này gọi là bứng hoa cướp chậu! Làm giảm niềm tự hào cùng sự tự tin của cô ta một chút, cho cô ta biết trên thế giới này không phải chỉ có một mình cô ta biết hát! " - Trác Đình kề vào tai Đường Tâm nói nhỏ.