CHƯƠNG
Chỉ nhìn thấy là ở chỗ cửa lớn có hai mươi mấy người bước ra, người thanh niên đi đầu khí vũ hiên ngang là đường chủ Tiên Phong Đường, ai cũng biết là tùy tiện gọi một đường chủ Huyền Hoàng Môn ra ngoài thì cũng có thể tiêu diệt tất cả các môn phái, ngoại trừ Tạc Thiên bang.
“Đường chủ.”
Phó đường chủ chào hỏi, trong mắt người thanh niên ánh lên một tia lạnh lẽo.
“Đi thôi, bằm anh ta ra.”
Mang đến hai mươi vị cao thủ Hóa Long Cảnh, toàn bộ đều bước lên một bước, sau đó tay phải đánh ra ngoài.
Cho rằng chỉ có mày mới biết dùng lực thôi à?
Khí kình nở rộ, dọa đám người đang vây xem vội vàng bay ngược ra ngoài, nếu như không phải ngày hôm nay Sở Vĩnh Du lộ ra một chiêu, cho đến bây giờ bọn họ cũng không biết chiến đấu còn có thể như thế này.
Lúc này, Sở Vĩnh Du đã cử động, tay phải nắm thành quyền vung ra ngoài.
Trong chốc lát, hai mươi người đứng ở đối diện đang hội tụ quyền kình liền sụp đổ, hơn nữa khí thế còn không giảm mà đánh vào trên người của hai mươi người, dường như kết quả mà mình đoán đã xuất hiện. Hai mươi vị Tiên Phong Đường chân chính, thân thể đều bay ngược ra bên ngoài, biến thành lấm ta lấm tấm.
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, tận mắt nhìn thấy cho dù là có người nói rằng Sở Vĩnh Du có thể dùng một quyền của mình để đánh rơi cả mặt trời, chắc có lẽ là bọn họ sẽ tin.
Cùng lúc đó, bên tai bọn họ lại quanh quẩn giọng nói bình tĩnh nhưng lại vô cùng bá đạo của Sở Vĩnh Du.
“Đừng làm lãng phí thời gian của tôi nữa, kêu chủ nhân chân chính của Huyền Hoàng Môn các người ra đây.”
Một quyền mà đã có thể tiêu diệt hai mươi cao thủ Hóa Long Cảnh, sắc mặt của đường chủ Tiên Phong Đường khó coi đến cực điểm, đến lúc này anh ta mới hiểu được một chuyện, đó chính là cái người tên là Vô Phong này không phải là cái bọn tôm tép nhải nhép đến đây ra oai, mà là một người có thực lực thật sự.
“Kéo còi báo động đi.”
Lúc nói ra câu nói này, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ và phẫn nộ.
Chẳng ai trong Huyền Hoàng Môn bọn họ lại có lúc nghĩ là mình bị một người ép buộc đến mức phải kéo còi báo động, bọn họ đã diễn tập tình huống này rất nhiều lần, chỉ có một khả năng đó chính là nó chỉ xuất hiện khi mà Tạc Thiên bang tiến đánh.
Một khắc sau, tiếng còi cảnh báo vang vọng bên tai tất cả mọi người, cũng khiến cho sắc mặt của nhóm người vây xem đều phải thay đổi.
“Trời đất ơi, Huyền Hoàng Môn kéo còi báo động rồi, cái này…”
“Một người, chỉ một người mà ép buộc Huyền Hoàng Môn phải kéo còi báo động, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ai mà tin tưởng đây.”
Phồn Hoa và Ngô Siêu đứng xem, đương nhiên cũng cảm thấy chuyện này là lẽ bình thường, đây chính là Sở Vĩnh Du đó, là một người đàn ông không ngừng tạo ra kỳ tích.
Mà các chủ Mê Vụ các và Lạc Thủy Y cũng vô cùng chấn động.
“Người đàn ông này rất mạnh, thật sự rất mạnh.”