CHƯƠNG
“Bớt có nhiều lời, môn chủ Huyền Hoàng Môn, ngày hôm nay tôi đến đây là muốn để các người hiểu rõ một chuyện, các người không có quyền can thiệp vào bất cứ chuyện gì ở nước R, nếu như tái phạm, vậy thì sẽ không chỉ là Huyền Hoàng Môn không còn tồn tại, tình huống cụ thể như thế nào có thể hỏi anh ta.”
Sở Vĩnh Du chỉ một tay ra ngoài, một người trong đám thành viên Huyền Hoàng Môn lập tức run lên, anh ta chính là người xuất hiện ở cách đấu trường đã uy hiếp Sở Vĩnh Du, không cho anh dạy người thuật cận chiến tổng hợp toàn dân.
Nhưng mà môn chủ Huyền Hoàng Môn không thèm nhìn, ngược lại còn cười lạnh nói.
“Huyền Hoàng Môn chúng tôi thế nào, còn chưa đến lượt người ngoài như anh nhúng tay vào, nếu như anh đã cảm thấy mình có thể khiêu chiến với toàn bộ Huyền Hoàng Môn chúng tôi, vậy thì tôi cũng muốn xem xem anh có thể kiên trì được bao lâu, cho dù anh dùng cái gọi là cách đấu kỹ long cấp thì cuối cùng kết cục cũng sẽ không thay đổi.”
Vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, bên trong cánh cửa có vô số bóng người bắt đầu chạy như bay đến đây, từ khí thế trên mặt, tuyệt đối có thực lực cùng cấp với hơn một nghìn người lúc nãy.
Tính đơn giản đều có bảy tám nghìn người, đừng nói là đánh, hù là đã có thể hù chết rồi.
Đám người đang vây xem đều cảm thấy môn chủ Huyền Hoàng Môn nói không sai, cho dù cách đấu kỹ long cấp có tuyệt vời đến đâu đi nữa thì cũng không có khả năng đối phó với nhiều người như thế.
Một cảm giác lạnh lùng tuôn trào, Sở Vĩnh Du bước về phía trước một bước, nhìn môn chủ Huyền Hoàng Môn, phun ra một câu.
“Anh không cảm thấy tại sao trong thành phố lại có thể chiến đấu à?”
Sở Vĩnh Du nói câu này ra khỏi miệng, không đơn thuần chỉ có môn chủ Huyền Hoàng Môn lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, những người khác cũng đều như vậy, nhất là những người đang vây xem được nhắc nhở như thế, bọn họ đều sôi trào.
“Mẹ kiếp, Vô Phong mà không nói thì tôi còn không nghĩ tới đó. Đúng vậy nha, tại sao trong thành phố mà anh ta lại có thể chiến đấu, hơn nữa đám người Huyền Hoàng Môn cũng không bị nhắc nhở?”
“Điên rồi, điên rồi, tại sao vậy chứ?”
Có từng dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện, nhưng mà không có người nào có thể giải đáp, chỉ có những người có địa vị cao trong hiện thực lập tức nhớ đến Sở Vĩnh Du chắc chắn quan hệ với quốc gia không bình thường, nếu không thì sao anh lại được đối xử đặc biệt ở truyền nhân của rồng, lại có thể chiến đấu trong thành phố.
“Ha ha, nhiều lời cũng vô ích thôi, chẳng cần biết anh là ai, kết cục sẽ không thay đổi.”
Nói đến đây, đương nhiên môn chủ Huyền Hoàng Môn cũng đã nghĩ tới, chẳng trách lại lợi hại như thế, hóa ra là người được nước R phái đến để gõ cho bọn họ một hồi chuông cảnh báo, nhưng mà có đôi khi lời cảnh báo này chưa chắc là sẽ gõ lên đầu ai đâu.
Anh ta phất tay một cái, có bảy tám nghìn người vọt sang bên này, nếu như không phải khu vực hạn chế thì tất nhiên Sở Vĩnh Du sẽ rơi vào tình thế bị bao vây, nhưng cho dù là như vậy thì về mặt khí thế cũng đã khiến cho người khác kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn đám người đang bao vây là biết ngay, bọn họ điên cuồng lùi về phía sau, mặc dầu biết bảy tám nghìn cao thủ Huyền Hoàng Môn không phải là hướng về phía bọn họ, nhưng mà nhìn bằng mắt thường thì thật sự rất sợ hãi.
Chỉ có Sở Vĩnh Du thì đứng yên bất động nhìn những người đó đang đi về phía bên này.