Cổng lớn màu đỏ của Thần Cổ Môn mở ra, bên trong là sân trước rộng lớn.
Lúc này Lãnh Thiên Thu đưa Giản Nhân Nhân và một đám người của Độc Cổ Tông đứng đó, đợi chiếc xe Mercedes G kia lái tới.
Lãnh Thiên Thu ông ta phải xem xem, người như nào mà lại dám quang minh chính đại tới đây như vậy.
Đèn xe xuất hiện, rất nhanh, hai bóng người đi qua cổng lớn vào trong sân trước.
“Lý Thanh Mai? Không ngờ cô còn dám xuất hiện?”
Giản Nhân Nhân thấy người tới, sắc mặt toàn là vẻ khinh thường, thực sự không hiểu nổi, Thanh Mai không trốn chui trốn lủi mà sống đi, còn dám đến đây sao? Không phải đang tìm chết à?
Người còn lại, đương nhiên là Sở Vĩnh Du, lúc này đang ôm Tỉnh Vu Dịch, sắc mặt vẫn không có chút biểu cảm nào.
Thanh Mai không đáp lời, mà chỉ vào Giản Nhân Nhân nói với Sở Vĩnh Du.
“Cô ta chính là thánh nữ Giản Nhân Nhân của Độc Cổ Tông, là cô ta đã giày vò Tỉnh Vu Dịch.”
Sở Vĩnh Du chậm rãi nhìn qua, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo, khiến nữ ma đầu Giản Nhân Nhân cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng cũng có một chút tức giận, chế giễu nói.
“Ấy? Lại một người nữa? Sao nào? Đây cũng là một người tình say mê cô nữa sao?”
Lãnh Thiên Thu xua tay, lên tiếng.
“Cậu là ai? Đại diện tổ điều tra vụ án đặc biệt tới đây đàm phán sao?”
Sở Vĩnh Du không nói gì, mà chậm rãi đặt Tỉnh Vu Dịch xuống đất.
“Tất cả những người của Độc Cổ Tông, tử hình. Trước lúc đó, ông phải nhận thức được lỗi lầm của mình với anh em tôi.”
Vừa dứt lời, bóng dáng Sở Vĩnh Du đột nhiên biến mất không thấy đâu, lúc xuất hiện lại thì đã kéo Giản Nhân Nhân đến chỗ cách Tỉnh Vu Dịch ba bước.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, cả người Giản Nhân Nhân ngã xuống phiến đá, đập tan phiến đá khiến một cái hố xuất hiện.
Phụt!
Ngay sau đó, vì đầu gối bị thương, các cơ quan nội tạng cũng bị chấn động, Giản Nhân Nhân phun một búng máu tươi ra ngoài.
“Ba quỳ chín dập! Nhận lỗi với anh em của tôi!”
Cho đến giờ phút này, Lãnh Thiên Thu và đám người của Độc Cổ Tông mới phản ứng lại, ai nấy đều hoảng hốt không thể hình dung nổi, e là tông chủ Lãnh Thiên Thu này cũng có chút cảm giác phát điên rồi.
Vì tốc độ ban nãy của Sở Vĩnh Du quá là nhanh, nhanh đến mức không thể nào hình dung, đến cả môt tông chủ có thực lực cao cường như ông ta cũng không thể bắt kịp được bóng hình của anh cho dù chỉ là một tích tắc.
“Cậu… rốt cuộc cậu là ai?”
Lãnh Thiên Thu trầm mặt, những người khác đều lần lượt lấy cổ trùng của mình ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu mọi lúc.
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh xuất hiện, Sở Vĩnh Du giơ tay phải lên, giữ con rắn nhỏ dài bằng ngón tay cái, to bằng chiếc đũa bay ra từ người Giản Nhân Nhân.
Sở Vĩnh Du bóp tay lại, con rắn lập tức bị bóp nổ tại chỗ.
Cổ trùng bản mạng bị chết, Giản Nhân Nhân lại phun ra một ngụm máu nữa, sắc mặt vô cùng héo mòn.
“Một dập!”
Sở Vĩnh Du lạnh lùng nói, Giản Nhân Nhân vô cùng sợ hãi, lẩm bẩm nói.
“Tông… tông chủ cứu tôi.”
Lúc này Lãnh Thiên Thu nào dám dễ dàng ra tay, tốc độ ban nãy của Sở Vĩnh Du cùng với việc dễ dàng bóp chết cổ trùng của Giản Nhân Nhân, mọi thứ đều chỉ ra người này là một cao thủ.
“Tổ điều tra vụ án đặc biệt của mấy người thật sự không để ý tới hàng trăm mạng con tin của Thần Cổ Môn nữa sao?”
Sở Vĩnh Du làm ngơ lời của Lãnh Thiên Thu, một tia sát khí xông thẳng về phía đầu của Giản Nhân Nhân, cơ thể cô ta lập tức run rẩy, sợ hãi đến mức không thể hình dung, ngay sau đó ngã xuống đất, hơi thở hoàn toàn biến mất, dập đầu một cái với Tỉnh Vu Dịch.
Gần như giây phút cô ta dập đầu xuống, một tiếng
“ầm” lớn vang lên, cơ thể của hơn chục tên của Độc Cổ Tông cầm cổ trùng ở phía sau đột nhiên tan rã ra, hóa thành tro bụi rồi biến mất, chỉ còn một cái hố lớn còn sót lại như đang nói gì đó.
Lãnh Thiên Thu hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn ánh lửa trên núi.
“Xe… xe tăng! Sao có thể!”
Toàn bộ đám người của Độc Cổ Tông đều bị dọa ngơ ra, tại sao lại có xe tăng đến đối phó bọn họ? Đây là vì sao?
“Hai dập!”
Tiếng nổ của đạn pháo không chút ảnh hưởng đến Sở Vĩnh Du, thậm chí cả một làn sóng xung kính đến phía Sở Vĩnh Du cũng biến mất một cách lạ thường.
Lúc này âm thanh lại truyền đến, hoàn toàn không cần tác dụng của sát khí, Giản Nhân Nhân đã hoàn toàn bị dọa sợ, cô ta, rốt cuộc đã chọc phải một người như thế nào vậy? Tại sao một người bình thường như tên Tỉnh Vu Dịch này lại có một người bạn khủng bố như vậy đến trả thù giúp anh ta chứ.
“Đừng dập đầu!”
Ngay sau khi Giản Nhân Nhân cúi người xuống, Lãnh Thiên Thu sốt ruột, kêu lên một tiếng, ông ta cũng xem như hiểu rõ rồi, rõ ràng là cứ dập đầu một cái thì sẽ có một quả đạn pháo rơi xuống.
Ông ta có mạnh hơn đi chẳng nữa, cũng không thể nào chống lại đạn pháo của xe tăng được.
Nhưng mà, mọi thứ đã muộn rồi, Giản Nhân Nhân lại dập đầu một lần nữa.
Ầm!
Lại là một tiếng nổ lớn vang lên, trong sân trước, mười mấy tên của Độc Cổ Tông lại bị nổ bay đi.
Đáng sợ! Sự đáng sợ không thể nói thành lời bắt đầu lan rộng ra, hai trăm người tập của Độc Cổ Tông tập trung tại sân trước đều vô cùng sợ hãi, lần lượt bắt đầu chạy trốn khắp phía.
Vù vù vù!
Một tiếng nổ vang lên trong không khí, thấy chân phải của Sở Vĩnh Du khẽ quét, những viên đá bị vỡ ra phía dưới lần lượt bay ra, ngay sau đó hai mươi tên ngã xuống đất, trên trán đều có một lỗ đang chảy máu, mà những tên này, đều là những tên chuẩn bị chạy trốn ban nãy.
Có gió đêm ập tới, những tên khác đều không dám động đậy nữa, lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được loại cảm giác tuyệt vọng không thể hình dung này.
Động đậy, sẽ bị người đàn ông mạnh mẽ khiến người ta nghẹt thở này giết chết, bất động, sẽ bị đạn pháo nổ chết, rốt cuộc nên làm thế nào?
Thanh Mai tận mắt chứng kiến những điều này, bất giác nuốt một ngụm nước miếng, bây giờ cô càng cảm thấy mình nực cười hơn.
Sở Vĩnh Du, một người đàn ông mạnh mẽ đến như vậy, đến cả một kẻ mạnh như môn chủ của Độc Cổ Tông Lãnh Thiên Thu ở đây cũng không dám khiêu khích, vậy mà cô ta lại vọng tưởng sẽ giết được.
Tuy không hiểu danh xưng Chiến Thần Địa Ngục kia rốt cuộc là có ý nghĩa như thế nào, nhưng ít nhất giờ phút này cô ta đã biết được sự đáng sợ của Sở Vĩnh Du.
“Cậu… cậu không thể như vậy, tôi chỉ giết hơn một trăm người, tổ điều tra vụ án đặc biệt mấy người không thể đuổi cùng giết tận như vậy! Tôi còn có con tin.”
Trán Lãnh Thiên Thu chảy đầy mồ hôi lạnh, không dám cử động, trong lòng mong chờ đám người đang trông giữ con tin kia nghe được động tĩnh lớn phía bên này mà mau tới cứu viện.
“Ba dập!”
Sở Vĩnh Du lại lên tiếng một lần nữa, Giản Nhân Nhân đã tê liệt lại cúi người xuống.
Ầm!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, khiến Lãnh Thiên Thu bay ra ngoài vài chục mét.
Bị làn sóng khí và những mảnh đạn cuồn cuộn kia đập vào người, Lãnh Thiên Thu không dám cử động, chỉ có thể chịu đựng cơn đau, nếu không, ông ta biết, chỉ cần động đậy, Sở Vĩnh Du sẽ giết chết ông ta.
“Quỳ lần hai.”
Giản Nhân Nhân thử đứng dậy, nhưng cơn đau ở đầu gối lập tức truyền tới, khiến một người đã mất đi cổ trùng bản mạng như cô ta đau đến mức chết đi sống lại.
Tuy vậy, Giản Nhân Nhân vẫn liều mạng đứng dậy, rồi lại quỳ xuống.
Cô ta biết, nếu như hoàn thành ba quỳ chín dập, có lẽ cô ta có thể chết dứt khoát hơn một chút, nếu không, e là sẽ phải chịu sự giày vò đến lúc chết.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng nổ vang trong sân trước.
“Dừng tay! Cơ thể của đám con tin này đều đã bị chúng tôi hạ cổ trùng rồi, cái chết chỉ trong chớp mắt thôi.”