CHƯƠNG : THƯỢNG QUAN YẾN NHI
Lúc này Hà Tiểu Mông quả thật không có cách nào hình dung được tâm trạng của mình, cho dù là sư phụ của anh ta lúc không chạm vào thân thể của đối phương mà cảm nhận được, tuyệt đối không thể nhìn ra cảnh giới của đối phương.
Nhưng mà người anh rể của mình thế mà lại một câu nói trúng, làm cho anh ta á khẩu không trả lời được.
“Lúc cậu đến cảnh giới nhất định thì sẽ phát hiện ra đây là một chuyện vô cùng đơn giản, đi ra ngoài đi.”
Đối với Sở Vĩnh Du mà nói, chỉ là bởi vì một chuyện nhỏ của cô, nhưng mà đối với Hà Tiểu Mông mà nói, sau này ở trước mặt của Sở Vĩnh Du hoàn toàn đã trở thành bé ngoan, đó là sự kính sợ đã đánh sâu vào trong nội tâm.
Trưa ngày hôm sau, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đi đến một nhà hàng, Ngu Thư Di và Lam Mị đại ở đó.
Đối với Đồng Ý Yên mà nói, cô tranh thủ khoảng thời gian này để nghỉ ngơi một chút, ở bên phía công ty đã có Lam Mị cùng với mấy phó tổng quản lý được, dù sao thì cũng không có việc gì, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Vĩnh Du, trực tiếp biến mất một tuần lễ, hay quá ha, hiện tại làm dư luận xôn xao, hahaha, thật lợi hại.”
Ngu Thư Di giơ ngón tay cái lên, dù sao thì cô ta đã từng làm thư ký cho cho Hướng Hợp một đoạn thời gian, mối quan hệ cũng coi như là có một chút, đương nhiên có thể nghe nói chuyện đội xe sang đến tiểu khu Đông Thành nói xin lỗi với Sở Vĩnh Du.
Mà Lam Mị ở một bên đều trở nên có chút khẩn trương, cô ta biết rõ hơn ai khác, ngay cả ông cụ nhà họ Chúc một tay sáng lập nên tập đoàn Chúc thị cũng đã tự mình đến đó, đủ để thấy thân phận của Sở Vĩnh Du, tuyệt đối còn cao hơn là sự tưởng tượng của cô ta, đi theo bên cạnh vợ của nhân vật như thế này, viễn cảnh tương lai đã thật sự không cần phải lo lắng bất cứ cái gì nữa.
“Thôi đừng có thổi phồng nữa, trước khi tôi đi cậu nói là muốn đến tỉnh thành mở nhà hàng, là nổi hứng nhất thời hay là hiện tại đã tính toán tới?”
Sở Vĩnh Du nói xong, Ngu Thư Di gật gật đầu.
“Đương nhiên là có rồi, tôi phải làm ông trùm trong giới kinh doanh, đúng lúc chú ba của tôi chính là đầu bếp, nhưng mà bởi vì ghét công việc đầu bếp cho nên đã không làm rồi, hắc hắc, tôi đây cứ quấn lấy yêu cầu, ông ấy đã đồng ý rời núi.”
Nói đến đây, Ngu Thư Di cười thần bí.
“Năm đó ông hai của tôi là đầu bếp được cung đình ngự dụng, đều làm đồ ăn cho người ở trong cung ăn, chú ba của tôi được truyền lại cho nên tôi mới có lòng tin.”
Đồng Ý Yên ở bên cạnh hứng thú không ngừng, bắt đầu hỏi cái này cái kia.
Đến cuối cùng, Sở Vĩnh Du mới lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa qua cho Ngu Thư Di.
“Ở trong thẻ ngân hàng này có mười lăm tỷ, nếu như không đủ thì để tôi chuyển thêm cho cậu.”
Ngu Thư Di ngây ngẩn cả người, cô ta thật sự không ngờ tới chỉ là một chút vốn làm ăn thế mà Sở Vĩnh Du lại trực tiếp cho mười lăm tỷ.
“Không được, không được đâu! Cái này nhiều lắm, Vĩnh Du, mười lăm tỷ tới khi nào tôi mới có thể trả lại cho cậu được đây.”
Sở Vĩnh Du điều không mở miệng nói chuyện, Đồng Ý Yên lại đẩy cái thẻ trở về.
“Cầm lấy đi, Thư Di, cô bởi vì chúng tôi mà đã mất đi công việc, đây coi như là phí bồi thường của anh ấy cho cô.”
Do dự một chút, Ngu Thư Di lấy cái thẻ đó bỏ vào trong túi của mình.
“Được rồi, vậy tôi sẽ không khách khí nữa, chờ sau khi tôi tìm được tiền lời, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp đôi.”
“Mấy lời nói này đợi sau này rồi hẵng nói, nhớ kỹ là lúc đến tỉnh thành gặp được bất cứ chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Buổi chiều, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên dẫn Hữu Hữu đi đến sở thú một chuyến, thật là đúng lúc lúc, bọn họ đang xem hưu cao cổ, thế mà lại gặp được Hà Tiểu Mông.
“Tiểu Mông, trùng hợp như vậy.”
Đồng Ý Yên kinh ngạc, Hữu Hữu ngọt ngào gọi.
“Cháu chào cậu ạ.”
Chẳng biết là tại sao, hình như là Hà Tiểu Mông có chút xấu hổ.
“Chào, chào anh rể, chào Hữu Hữu.”
Sở Vĩnh Du nhìn ra cái gì đó, kéo Đồng Ý Yên một chút.
“Tiểu Mông tham quan đi, chúng tôi đi trước.”
Nhưng mà Hữu Hữu đột nhiên lại chạy tới kéo tay của Hà Tiểu Mông lại, mở to mắt nhìn cây kẹo đường đã mất một nửa ở trong tay của anh ta.
“Cậu ơi, cháu muốn ăn kẹo đường.”
Hà Tiểu Mông lại càng lúng túng hơn nữa, cho đồ mình đã từng ăn, không cho thì chắc có lẽ là Hữu Hữu cũng sẽ không chịu đi.
Đúng lúc này có một âm thanh trong trẻo vang lên.
“Tiểu Mông, chỉ còn có một cây kem thôi, anh ăn đi.”
Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đồng thời quay đầu nhìn lại, một cô gái mặc một cái váy màu vàng nhạt cột tóc đuôi ngựa hai bên chạy chậm đi tới.
Tướng mạo của cô gái coi như cũng được, nhưng có một cổ khí chất độc nhất vô nhị, nhất là giờ phút này lại nở một nụ cười ngọt ngào, hai cái má lúm đồng tiền xuất hiện, nụ cười vô cùng có sức cuốn hút.
Đi đến gần, cô gái mới phát hiện ra Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên, lên tiếng hỏi.
“Tiểu Mông, bạn của anh hả?”
Chuyện cho đến bây giờ, Hà Tiểu Mông cũng chỉ có thể không thèm đếm xỉa mà kiên trì nói.
“Đây là chị anh, Đồng Ý Yên, đó là anh rể của anh, Sở Vĩnh Du.”
Cô gái vụng trộm le lưỡi, hào phóng vươn tay phải ra.
“Chị, anh rể, em là Thượng Quan Yến Nhi, là bạn gái của Hà Tiểu Mông.”
Vừa nắm tay, Đồng Ý Yên còn vừa mắng Hà Tiểu Mông.
“Cậu xem cậu đi, cậu giống như là làm ăn trộm vậy đó, tìm bạn gái cũng đâu phải là bắt cóc người ta đâu.”
Lời nói này chọc Thượng Quan Yến Nhi phải bật cười.
“Chị của anh cũng đâu có nói sai đâu, người theo đuổi em có quá nhiều, khiêm tốn một chút cũng là bởi vì muốn tốt cho Tiểu Mông mà.”
Nếu như mà người bình thường nói như vậy thì thật sự có hơi chảnh chọe, nhưng mà lời nói này được nói ra từ trong miệng của Thượng Quan Yến Nhi trông vô cùng bình thản.
“Các người chơi đi, hân hạnh được gặp cô.”
Sở Vĩnh Du mở miệng lôi kéo Hữu Hữu đi khỏi.
“Vĩnh Du, anh đi gấp làm cái gì vậy?”
“Không có làm gì hết, rõ ràng Tiểu Mông có nỗi khổ, chúng ta ở đây cậu ấy không thả ra được.”
Sau hai tiếng đồng hồ ở cửa vườn bách thú, Hà Tiểu Mông và Thượng Quan Yến Nhi tay trong tay đi ra ngoài.
“Thiệt là, chúng ta nắm tay nhau mà còn phải lén lút nữa chứ, không biết lúc nào mới có thể quang minh chính đại được đây.”
Thượng Quan Yến Nhi bĩu môi, cô ta rất hay đến thành phố Ninh, chính là để ở cùng với Hà Tiểu Mông được mấy ngày, ở nơi khác căn bản không có khả năng, mỗi lần đến đây cô ta đều nói dối là mình đi đến nơi khác, sau đó lén lút đi tới đây.
“Yến Nhi, là do anh không có bản lĩnh, nhưng mà sắp rồi, sư phụ của anh đã nói chờ lần này môn phái anh thi đấu có thể đạt được hạng nhất, chưởng môn của anh chắc chắn sẽ đích thân nói chuyện với ba của em.”
Nói chuyện lại nói như vậy, nhưng mà trong lòng của Hà Tiểu Mông căn bản không nắm chắc được, gia tộc của Thượng Quan Yến Nhi chính là gia tộc lợi hại nhất ở toàn bộ nước R, một cô con gái như thế này lại yêu một thằng nhóc bình thường, giống như là trong truyện cổ tích.
“Em biết rồi, em tin tưởng anh mà, ba em cũng đã nói trong vòng bốn năm, anh có thể trở thành võ giả tứ phẩm, vậy thì tài năng của anh rất lớn.”
Vừa mới dứt lời, đột nhiên có một chiếc xe thể thao gào thét chạy tới, có một chiếc Ferrari màu đỏ trực tiếp dừng ở trước mặt của bọn họ.
Sau đó từ trên xe có một người trẻ tuổi bước xuống, cả người mặc đồ màu trắng coi như cũng đẹp trai.
“Yến Nhi của anh, quả nhiên là em vẫn đến tìm cái tên phế vật Hà Tiểu Mông này.”
Nhìn thấy người này, sắc mặt của Thượng Quan Yến Nhi khó coi không có cách nào hình dung được.
“Bạch Khảm, anh theo dõi tôi?”
Sau lưng cô ta có cao thủ bảo vệ, với ánh mắt của mấy người này muốn biết được thì dễ như trở bàn tay, nhưng mà bây giờ Bạch Khảm vẫn tìm đến đây, nói rõ chuyện gì, nói rõ cao thủ âm thầm bảo vệ cho cô ta chắc chắn đã nhận được sự đồng ý của mẹ cô ta, cố ý làm như không thấy.
Bạch Khảm cười.
“Yến Nhi, chúng ta mới môn đăng hộ đối, Hà Tiểu Mông, cái loại rắc rối như cậu ta ngay cả cánh cổng của gia tộc Thượng Quan cậu ta cũng không có tư cách nhìn một chút.”
Hà Tiểu Mông vô cùng tức giận, nhưng mà vừa mới hành động thì cả người lại bay ngược ra bên ngoài.
Chỉ nhìn thấy ở bên cạnh Bạch Khảm chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người trung niên, trong mắt tràn đầy khinh thường, chậm rãi thu tay phải trở về.
Mà Hà Tiểu Mông bị bay ra ngoài, thân thể lại được một người đỡ lấy, đồng thời trong cơ thể anh ta phun ra một hơi, đột nhiên lại cảm giác có một sức lực ấm áp truyền vào trực tiếp hóa giải nó.
“Tiểu Mông, có chuyện gì vậy?”
Âm thanh này…
Sắc mặt của Hà Tiểu Mông trắng bệt, vội vàng quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt liền trở nên vui mừng.
“Anh rể!”