CHƯƠNG : KHÔNG PHẢI LÀ SỢ, LÀ YÊU
Vân Vụ Chi Hải, người quản lý khu nhà Ung Hạo đang tổ chức nhân lực.
“Nhanh đi nhanh đi, đều xếp hàng đứng cho thẳng hàng, còn cái thảm đỏ sao lại không trải cho bằng phẳng, làm ăn cái gì thế hả, tốc độ lên đi.”
Ung Hạo không ngừng chỉ huy, thậm chí ngay cả dàn âm thanh cũng đã được chuẩn bị xong rồi, đây là phương thức để hoan nghênh chủ nhân biệt thự Hồ Tâm, Vân Vụ Chi Hải, nhất định phải long trọng, phải có cảm giác trang trọng.
Anh ta không đến hội đấu giá, dù sao thì cũng phải ở lại Vân Vụ Chi Hải chuẩn bị một vài thứ, bất cứ người nào có thể đấu giá được biệt thự Hồ Tâm chắc chắn sẽ đến đây xem phòng ở, anh ta là quản lý khu nhà ở thì đương nhiên anh ta phải làm thật tốt trách nhiệm của mình.
Biết được căn biệt thự Hồ Tâm được đấu giá với con số một nghìn năm trăm ba mươi tỷ, Ung Hạo sợ đến ngây người, đây không phải là loại thành phố kinh tế lớn như là ở Thiên Hải, mà là ở tỉnh thành, thế mà lại đấu giá một cái giá cao trên trời như là một nghìn năm trăm ba mươi tỷ, quả thật không có cách nào tưởng tượng được. Căn bản không cần phải nói, chủ nhân ở đây là người có tiền đến tình trạng làm cho người ta phải giận đến sôi người, cùng lúc đó địa vị xã hội căn bản cũng không cần phải chất vấn.
Một gia đình như thế này, cho dù quản lý nhà ở như anh ta đắc tội tới, phía trên tuyệt đối cũng sẽ lập tức để anh ta xéo đi.
Những ứng viên có thể đảm nhiệm chức vụ quản lý có nhiều vô số kể, nhưng mà người có thể ở nổi biệt thự Hồ Tâm thì rất hiếm hoi.
Lúc này, có một chiếc Mercedes Benz dừng lại, cửa xe mở ra, Phương Cao Hải và Sở Vĩnh Du bước xuống. Về phần Lục Côn, nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành, trực tiếp lái xe đi khỏi.
“Ung Hạo, vị này là Sở Vĩnh Du, chính là chủ nhân của căn biệt thự Hồ Tâm.”
Nghe nói như thế, cả người Ung Hạo đều trở nên thấp thỏm, mới trôi qua có một ngày sao anh ta có thể quên Sở Vĩnh Du được chứ.
Ngày hôm qua, trong lòng của anh ta còn khinh bỉ người ta mượn đặc quyền của quản lý Phương để đến tham quan biệt thự Vân Vụ Chi Hải một lần cho thỏa lòng, không ngờ tới một ngày trôi qua, người ta lắc mình một cái liền biến hóa trở thành chủ nhân của biệt thự Hồ Tâm.
Chỉ có thể nói may mắn là ngày hôm qua anh ta không bộc lộ sự khinh bỉ của mình ra, nếu không thì ngày hôm nay anh phải cuốn gói xéo đi rồi.
“Chào đón anh Sở đến Vân Vụ Chi Hải sinh sống, trong tương lai công ty quản lý chúng tôi sẽ phục vụ với chất lượng tốt nhất, sẽ xây dựng một hoàn cảnh thoải mái dễ chịu nhất cho anh đây.”
Lời nói của Ung Hạo vừa mới nói xong, tất cả các nhân viên của công ty tài sản Vân Vụ Chi Hải đều ra sức vỗ tay.
Trong đó có rất nhiều phụ nữ, ai nấy cũng không kiềm chế nổi trái tim hâm mộ trong lòng mình, Sở Vĩnh Du vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, còn có tiền như thế, là phụ nữ đều sẽ thích.
Đối với những thứ này, Sở Vĩnh Du chỉ khẽ gật đầu, anh vốn không thích phô trương, trực tiếp đi lướt qua thảm đỏ.
Ngồi trên xe ngắm cảnh đến biệt thự Hồ Tâm, Phương Cao Hải bước một bước ra ngoài, lại phát hiện Sở Vĩnh Du vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi nghi ngờ.
“Vĩnh Du, sao vậy?”
Sở Vĩnh Du cười cười.
“Tôi muốn đợi lâu thêm nữa, tôi không đi vào, chờ vợ của tôi đến đây sẽ cùng nhau đi vào.”
Phương Cao Hải hơi sững sờ, cười nói.
“Haha, không nghĩ tới cậu lại là một người đàn ông sợ vợ đó.”
“Đây không phải là sợ, là yêu.”
Màn đêm buông xuống, trong nhà ăn của một khu vực trông giống như là đình viện ở tỉnh thành, Sở Vĩnh Du và Phương Cao Hải cùng nhau bước vào bên trong một cái đình viện nhỏ, Ngu Thư Di cùng với một người trẻ tuổi đang đợi ở đó.
Ở đây dùng cơm, lúc nào mà không có gió, đều sẽ lựa chọn dùng trong đình viện, vô cùng độc đáo, hơn nữa cũng không có loại cảm giác ngột ngạt bị đè nặng bởi bốn bức tường.
“Vĩnh Du, Cao Hải, người này chính là chàng trai trẻ tên là Quan Phấn, người đã theo đuổi tôi đó. Đây là Sở Vĩnh Du, Phương Cao Hải, đều là bạn học cấp ba của tôi.”
Dường như là Quan Phấn có chút ngại ngùng, vội vàng chào hỏi.
“Chào anh Sở, chào anh Phương.”
Hai người đều cười cười, xem như là chào hỏi.
“Cứ tùy ý ăn đi, ngày hôm nay Quan Phấn nói là cậu ấy muốn mời khách, lần đầu tiên tìm một chỗ dùng cơm, tôi vẫn là hết sức hài lòng.”
Ngu Thư Di nói chuyện trông cứ giống như là đang khoe khoang bạn trai nhỏ của mình, làm cho Quan Phấn rất vui vẻ.
“Phấn, đây chính là nguyên nhân mà cậu từ chối Hồ Hân đó hả? Nếu như không phải Hồ Hân nói cho tôi biết, đoán chừng là trong nhà còn không có ai biết cậu đã có đối tượng theo đuổi đâu.”
Âm thanh đột ngột vang lên, một chàng trai trẻ bước vào trong sân, tướng mạo trông có mấy phần giống với Quan Phấn.
“Anh, anh đến đây làm gì vậy?”
Quan Phấn trực tiếp đứng dậy, cũng không biết tại sao anh mình là có thể tìm được chỗ này.
Người thanh niên cười lạnh đánh giá Ngu Thư Di một chút, lúc này mới lên tiếng nói.
“Đương nhiên, anh đến đây để kiểm tra giúp cho cậu rồi Phấn, cậu nhớ kỹ mặc dù nhà họ Quan chúng ta không có cách nào trở thành một trong những hào môn ở tỉnh thành, nhưng mà tài sản trong nhà cũng đến hàng nghìn tỷ đồng, không phải là người nào muốn vào cửa liền có thể vào, cậu vẫn còn nhỏ, rất dễ dàng bị lừa.”
Lời này vừa mới nói ra, Quan Phấn liền biết người đến không có ý tốt, sắc mặt cũng khó coi, nhất là Ngu Thư Di vẫn còn đang ngồi ở đây, trực tiếp đi qua hối thúc nói.
“Anh, em mời anh ra ngoài, chuyện của em tự em làm chủ, trước đó ba của em cũng đã đồng ý rồi, sẽ không can thiệp vào quyền tự do hôn nhân của em.”
Người thanh niên gật gật đầu.
“Đúng vậy, ba mẹ đã đồng ý, dù sao thì có tôi thông gia là được rồi, nhưng mà bây giờ người làm anh không đồng ý, có biết không hả? Hiện tại thế lực trong nhà của Hồ Hân rất mạnh, cậu kết hôn với cô ta mới chính là lựa chọn chính xác nhất, đồng thời cũng coi như giúp cho anh trai một chuyện, trở về với tôi.”
Anh ta thấy Ngu Thư Di cũng chỉ là một loại hồ ly tinh trong xã hội mà thôi, quyến rũ em trai của anh ta muốn gả vào một gia đình có tiền, chỉ có thế mà thôi.
Tình huống đột ngột làm Phương Cao Hải có chút bất ngờ, nhưng mà Sở Vĩnh Du với Ngu Thư Di thì lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào, thật sự là trải qua loại chuyện này ở thành phố Ninh nhiều lắm rồi, đã sớm tập mãi thành thói quen.
Hơn nữa, trong cái nhìn của Ngu Thư Di ngay cả chuyện này mà cậu cũng không xử lý tốt, vậy thì không cần phải nói tới chuyện theo đuổi hay là không theo đuổi.
“Thư Di, căn nhà này coi như tôi tặng cho cậu.”
Lúc này, Sở Vĩnh Du lấy ra một cái chìa khóa đặt ở trên bàn, tiếp tục nói.
“Mật mã với khóa vân tay vẫn còn chưa được thiết lập, tôi sẽ chuyển hợp đồng sang tên của cậu.”
Ngu Thư Di hết sức bất ngờ, Phương Cao Hải cũng trợn tròn mắt, đây chính là biệt thự có giá trị một trăm tám mươi tỷ, vậy mà… cứ tặng cho người khác như vậy, hơn nữa còn là một người bạn học cũ, không phải là người thân.
“Không được đâu Vĩnh Du, cậu giúp tôi mở nhà hàng, đã coi như có ơn với tôi lắm rồi, tôi tuyệt đối không nhận căn nhà này được.”
Ngu Thư Di lại không ngu ngốc, mặc dù không nhìn ra bất cứ sự khác thường nào từ chiếc chìa khóa này, nhưng mà cô ta cũng biết căn nhà này tất nhiên là một ngôi biệt thự Vân Vụ Chi Hải.
“Cất vào đi, tôi thiếu cậu và Lam Mị rất nhiều, đây cũng chỉ là chút tâm lý của tôi, nếu như cậu không cần, vạy thì tôi sẽ ủy thác cho Phương Cao Hải đi bán căn biệt thự này một lần nữa.”
Nghe vậy, Ngu Thư Di gấp gáp giật lấy chìa khóa.
“Bán cái gì mà bán! Cứ coi như là tôi mượn cậu đi, chờ sau này tôi kiếm được tiền rồi thì sẽ trả lại cho cậu, cảm ơn cậu nhé Vĩnh Du, sớm biết bị bắt cóc mấy lần có thể đổi được đồ tốt như vậy, tôi cũng nên chấp nhận uy hiếp một chút.”
Biết đây là một câu nói đùa, nhưng mà Sở Vĩnh Du vẫn bị tính tình của Ngu Thư Di làm cho vui vẻ.
Mà anh trai của Quan Phấn ở cách đó không xa lại nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa lại được để ở trên bàn một lần nữa, trong nội tâm có muôn vàn con sóng biển đang vùng dậy.
Bởi vì anh ta đã nhận ra chiếc chìa khóa này là chìa khóa của căn biệt thự Vân Vụ Chi Hải.