CHƯƠNG : KHIÊM TỐN LÀM NGƯỜI
“Im miệng!”
Lục Phú Minh quát nhỏ một tiếng, hỏi tôi phải làm sao, con mẹ nó tôi sao mà biết, Tiên Thiên võ giả mạnh như vậy bây giờ đều không biết sống chết, bản thân đi lên, tuyệt đối ắt sẽ chết, đến tâm tư muốn bỏ trốn hiện nay đều biến mất sạch sẽ.
Khi người của nhà họ Lục chưa có nhận ra nguy hiểm đang tới gần thì Sở Vĩnh Du đã đến bên cạnh người đàn ông cao to.
“Nói cho tôi biết tổng bộ của tổ chức Yêu Tà ở đâu? Hoặc một vài thông tin hữu dụng khác.”
Tay chân của người đàn ông cao to hoàn toàn bị phế, không thể nhúc nhích, ánh mắt có một loại mất tập trung chưa từng có.
“Ha ha, thật là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi trước đó cứ luôn không tin câu nói này. Sở Vĩnh Du, sự xem trọng của Yêu Tà đối với cậu, xem ra không có sai một chút nào, cậu mới bước vào Tiên Thiên võ giả bao lâu, vậy mà đã khủng bố như vậy, thật sự không biết cậu đã hấp thụ bao nhiêu Long Mễ.”
Nói nhưng mắt của người đàn ông cao to lại nhìn sao trên bầu trời, ông ta giống như căn bản không có trông mong Sở Vĩnh Du sẽ trả lời ông ta.
“Cậu nhớ kỹ, bộ phận chủ lực thật lực của Yêu Tà, là ba mươi sáu Địa Sát, mười đại Tà Tính, và đối với Yêu Tà có quyền thống trị tuyệt đối, cũng là Yêu Tôn đại nhân thần bí nhất. Cậu muốn biết tổng bộ của Yêu Tà hoặc thông tin hữu dụng, ít nhất phải bắt được một trong số ba mươi sáu Địa Sát, hiểu không? Đừng thấy tôi là Tiên Thiên võ giả, lại vẫn là không có tư cách trở thành một người trong ba mươi sáu Địa Sát, có điều, ha ha, sự thất bại của tôi lần này, tin người tiếp theo sẽ đến, chắc chính là một vị trong ba mươi sáu Địa Sát rồi.”
Không thể không nói, lời của người đàn ông cao to, khiến Sở Vĩnh Du coi như hiểu thêm một bước về Yêu Tà.
“Một vấn đề cuối cùng, người thần bí tung ra nội dung bức thư của Yêu Tà ở Lưu Thị kia, có phải là một trong ba mươi sáu Địa Sát không?
“Phải, ba mươi sáu Địa Sát trừ xếp trong top mười ra, xếp hạng đằng sau không có bất kỳ quan hệ gì với thực lực cái khác, hắn ta là Địa Sát thứ , phụ trách đưa truyền và thông báo tin tức của Hương Tỉnh còn cả mấy tỉnh xung quanh, còn hành tung, chỉ có thể tự cậu đi điều tra rồi.”
“Sở Vĩnh Du, nhìn cậu cũng không giống người mất trí, cho tôi chết một cách thoải mái đi, xem như lời thỉnh cầu cuối cùng.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du một cước đạp vào tim của người đàn ông cao to, người kia lập tức tắt thở.
Một cước này, lực anh dùng rất vừa vặn, cho nên thân thể của người đàn ông cao to từ bên ngoài nhìn vào không có bất kỳ thay đổi gì, như thế, ít nhất xem như được toàn thân.
Khi Sở Vĩnh Du lần nữa xoay người, người của nhà họ Lục bỗng chốc đều trở nên căng thẳng.
Càng có mấy người của nhà họ Lục đã kinh sợ đến mức không thể kìm nén, đột nhiên chạy về phía xe Lincoln bên kia.
Thấy vậy, trong mắt Phùng Diệu Dương vụt qua tia độc ác, không thể tiếp tục đợi nữa, bởi vì lúc này người chạy về phía xe ô tô, có một người biết chuyện xảy ra với Đồng Hiểu Tiêm.
“Bắn.”
Mệnh lệnh thông qua tai nghe truyền xuống, tay bắn tỉa sớm đã đợi lệnh đã trực tiếp bóp cò.
Phụt phụt phụt!
Từng đóa hoa máu bắn ra, Lục Phú Minh có thể ngăn cản, lại căn bản không dám nhúc nhích, bởi vì ánh mắt của Sở Vĩnh Du, tập trung trên người ông ta.
“Sở Vĩnh Du! Lục Phú Minh tôi bằng lòng chết, chỉ mong cậu tha cho nhà họ Lục tôi một lần.”
Sự việc đã đến nước này, Tiên Thiên võ giả đương nhiên có tôn nghiêm của Tiên Thiên võ giả, Lục Phú Minh biết xin tha cũng vô dụng, bản thân ắt phải chết.
Nếu như đổi thành ông ta là Sở Vĩnh Du, cũng sẽ không lưu tình mà giết chết đối thủ, dù sao đây là Tiên Tiên võ giả, một khi trốn đi rồi đánh lén các kiểu, sẽ rất phiền phức.
Vấn đề mấu chốt vẫn là Lục Phú Minh và Sở Vĩnh Du có thù hận trực tiếp, mà ông lão trước đó bị một câu của Sở Vĩnh Du quát lui, là do quan hệ thuê mướn của Trương Thanh Lệ, hai người là tuyệt đối không giống nhau.
Sau khi nhìn thấy thực lực đáng sợ của Sở Vĩnh Du, cho dù trở về bẩm báo, Trương Thanh Lệ vẫn không chết tâm, ông lão đó cũng tuyệt đối sẽ không tiếp tục dây với vũng nước đục ngầu này nữa.
“Ông tự vẫn đi.”
Sở Vĩnh Du nói xong, dừng bước chân đứng tại chỗ, Lục Phú Minh là nhất định phải chết, điểm này không cần bàn cãi, anh không thích chém giết, nhưng cũng không thể giữ lại hậu họa cho người nhà.
Nghe thấy lời này, Lục Phú Minh dường như trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi, một năm trở vừa hùng tâm tráng trí trở thành Tiên Thiên võ giả, lúc này cảm thấy nực cười biết bao.
Quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Từ từ xoay người, nhìn sang Lục Hải, Lục Phú Minh đã coi nhẹ sống chết.
“Sau khi quay về, khiêm tốn làm người đi, tài phú mà nhà họ Lục tích lũy được, đủ rồi, không cần tiếp tục đi tranh giành bất cứ thứ gì nữa, thứ nên quên thì quên hết đi.”
Nói xong, hai chưởng của Lục Phú Minh trực tiếp vỗ vào lồng ngực của mình, sau đó trực tiếp ngã xuống.
Lúc này, Lục Hải cuối cùng xem như đã phản ứng lại, hô lên.
“Không! Chú hai, chú không thể chết, Sở Vĩnh Du tha cho chúng ta, nhà họ Phùng cũng sẽ không tha cho chúng ta!”
Cái gì gọi là tàn nhẫn quả quyết, gần như trong khoảnh khắc Lục Phú Minh ngã xuống, Phùng Diệu Dương bên kia lại thông qua tai nghe hạ mệnh lệnh, đồng thời phẩy tay, bên này nhà họ Phùng cao thủ võ giả sớm đã tập trung sẵn, đồng loạt xông tới.
Dù sao trong số những người nhà họ Lục dẫn tới, ngoài những tay súng cầm vũ khí nóng đó ra, còn có mấy võ giả bát phẩm, tay bắn tỉa, đối với những người đó thì không cần lo.
“Lão gia! Chạy mau!”
Một võ giả bát phẩm xuất hiện, cương khí hộ thể quanh người lộ ra, đỡ đạn bắn tỉa đang không ngừng bắn tới cho Lục Hải.
Lục Hải đột nhiên mặt mày vặn vẹo đến cực điểm, ông ta không có chạy trốn, biết cũng không chạy được, dù sao nơi này là địa bàn của nhà họ Phùng, chỗ dựa là chú hai lại đã chết rồi, nhà họ Phùng vẫn ôm quyết tâm phải giết, ông ta chạy được đi đâu chứ.
Lúc này nhìn về phía Sở Vĩnh Du đã xoay người rời đi, gào lên.
“Sở Vĩnh Du! Ở Lưu Thị người động thủ với em gái Đồng Hiểu Tiêm của cậu, căn bản…”
Lúc này, Lục Hải cũng không thể nói hết một câu được nữa, bởi vì một võ giả cửu phẩm của nhà họ Phùng đã giết tới, một chưởng đánh vào người ông ta.
Tuy nhiên mấy từ chủ chốt đã phun ra, khiến cho Phùng Diệu Dương, Phùng Đóa và Phùng Dương đều cẩn thận dè dặt nhìn sang Sở Vĩnh Du bỗng dưng dừng lại, trái tim của bọn họ, đập nhanh đến mức trước giờ chưa từng có.
“Các người, có cái gì giấu tôi sao?”
Chỉ một câu này, ba người của nhà họ Phùng cảm giác linh hồn đều sắp bay mất, nhất là Phùng Dương, cúi đầu, căn bản không dám liếc nhìn Sở Vĩnh Du, nếu không lập tức sẽ lộ ra sơ hở.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phùng Đóa đứng ra, cô ta rất thông minh, sau khi bước lên vài bước, trực tiếp quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp.
Cô ta nghe chú Du nói rất nhiều lần, cao thủ trong võ giả, chỉ cần nhìn ánh mắt của bạn, người bình thường ở trước mặt loại người bậc cấp đó, là căn bản không thể nói dối, cho dù là người có tâm thái tốt thế nào đi nữa cũng sẽ như vậy.
“Xin lỗi anh Sở, thật ra hôm đó ở nhà họ Lý ở Lưu Thị, Lục Chấn cũng ở đó, người thật sự muốn động thủ với Đồng Hiểu Tiêm, cũng là Lục Chấn, Lục Lâm tuy cũng có loại tâm tư đó, nhưng lại xếp ở đằng sau, bởi vì cậu ta rất yêu thương em trai của mình, lúc đó sau khi tôi đến, Lục Hải đã gọi điện cho tôi, kêu tôi không được nói ra tất cả, bởi vì ông ta chỉ có hai đứa con trai này, tôi nhất thời mềm lòng, cộng thêm Lục Lâm cũng bằng lòng gánh vác tất cả, cho nên đã lừa gạt anh.”
“Anh Sở, xin lỗi, tôi bằng lòng chấp nhận bất cứ trừng phạt nào.”