CHƯƠNG : SƯ HUYNH SƯ ĐỆ
Tắm rửa một cái liền trôi qua ba tiếng đồng hồ.
Lúc tiếng bước chân vang lên, lúc Jessica mặc quần áo lột xuống từ trên người của Tracy, trong mắt của Sở Vĩnh Du cũng lóe lên một tia kinh diễm.
Mặc dù là mái tóc vẫn còn rất dài không được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng mà gương mặt sau khi được tắm rửa sạch sẽ, nhất là đôi mắt màu xanh nhạt lại càng tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Mấu chốt ở chỗ lúc Tracy đến đây thì mặc một chiếc quần ngắn cùng với một cái áo trắng ngắn tay hở rốn, phần lớn da thịt trắng nõn đều lộ ra bên ngoài, trông vô cùng gợi cảm.
“Tôi… tôi không quen cho lắm.”
Sắc mặt của Jessica ửng đỏ, dường như là hai tay không biết phải đặt ở đâu.
“Sau này cô sẽ quen thôi, tôi muốn đến phòng thí nghiệm một chuyến, cô chờ tôi ở đây hay là đi theo tôi?”
Cái gì! Jessica vội vàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi và cảm xúc không thể tin được.
“Không, anh không thể đến phòng thí nghiệm được, mặc dù là anh rất lợi hại nhưng mà phòng thí nghiệm còn có bọn quái vật đáng sợ hơn Jerry, ngoại trừ cái đó ra mỗi một tên bảo vệ đều có trang bị một khẩu súng nổ, anh đến đó tương đương với việc chịu chết đấy.”
Sở Vĩnh Du từ từ đứng dậy, chỉ là những thứ này mà cũng để cho anh bối rối, vậy thì anh phải nói xin lỗi với cái gọi là Tiên Thiên võ giả.
“Không có việc gì đâu… thôi bỏ đi, có biết có chỗ nào có thể liên lạc với người bên ngoài không?”
Đột nhiên Sở Vĩnh Du thay đổi suy nghĩ của mình, nếu như có cách thức liên lạc, anh dự định hỏi ông Tần trước, anh có cần phải đến phòng thí nghiệm một chuyến không đây, nếu như không cần thì đi chỉ lãng phí thời gian.
“Có chứ, mỗi một căn nhà trên thị trấn đều có một điện thoại vệ tinh, tôi vừa nhìn thấy điện thoại vệ tinh của Jerry mới được sạc đầy.”
Đi lên lầu lấy điện thoại, Sở Vĩnh Du gọi cho vệ sĩ thân cận ở bên cạnh ông Tần, bởi vì điện thoại của ông Tần không có người lạ nào gọi được.
Một lát sau, điện thoại vệ tinh vang lên, ở bên trong truyền đến giọng nói của ông Tần.
“Vĩnh Du, có chuyện gì không thế? Sao lại không dùng điện thoại di động của cậu?”
“Ông Tần, bây giờ tôi đang ở một thị trấn nhỏ nằm vùng biên giới ở nước Mỹ, chuyện là như thế này…”
Sau khi nói xong, ông Tần ở bên kia cười nói.
“Nếu như là lúc trước thì có lẽ tôi sẽ làm phiền cậu đi đến phòng thí nghiệm đó một chuyến, nhưng mà lần trước đồ vật của Phùng Thiên Hạ gửi tới trong phi hành khí những nội dung ghi chép ở bên trong làm cho người ta phải kinh ngạc, chúng ta không cần có cái khác đâu.”
“Được, vậy tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du cũng coi như bất đắc dĩ cười cười, vẫn may là mình có mắt nhìn, nếu không thì anh sẽ lãng phí thời gian rồi.
“Đi thôi.”
Jessica giật mình.
“Đi bây giờ luôn hả? Không được đâu, khứu giác của những người trong thị trấn vô cùng nhạy bén, chúng ta đang ở trong nhà của Jerry, không có người nào đến tìm chúng ta. Nhưng mà một khi chúng ta đi ra ngoài thì bọn họ sẽ nghe được mùi hương và muốn ăn thịt anh, cho rằng anh đã không phải là đồ ăn thuộc về Jerry, bởi vì thể chất của tôi đặc biệt nên bọn họ không ngửi thấy mùi của tôi, anh thì không giống như vậy, vẫn nên để ban ngày rồi hẵng đi.”
Khứu giác nhạy bén? Sở Vĩnh Du lắc đầu.
“Không sao đâu, bọn họ không ngửi được mùi của tôi đâu, đi thôi, tôi không muốn phải tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, chắc là cô biết gần đây có sân bay hoặc là nhà ga nào đó mà đúng không?”
“Biết… biết chứ, nhưng mà…”
“Mạo phạm rồi.”
Jessica còn chưa nói xong, cô ta đã được Sở Vĩnh Du ôm vào trong lòng, một giây sau cô ta cảm nhận được cái gì gọi là nhanh như chớp.
Trên cái cầu lớn ở thị trấn có đặt chướng ngại vật trên đường, có bảo vệ đang cầm súng canh giữ.
Mấy người bảo vệ đang trò chuyện với nhau, đột nhiên lại có một cơn gió thổi mạnh qua, có một người bảo vệ trong số đó ngây người.
“Tôi… sao tôi vừa mới cảm thấy có điểm là lạ vậy kìa.”
“Có cái gì mà không đúng, ngày hôm qua mày cắn thuốc nhiều quá, chỉ là một cơn gió thôi mà.”
Ở một bên khác của cây cầu lớn khoảng chừng một cây số, Sở Vĩnh Du dừng lại.
Lúc này hai chân của Jessica đã rơi xuống đất, nhìn cây cầu lớn nổi bật dưới ánh trăng, cả người lâm vào hốt hoảng.
Mình… mình trốn ra rồi hả? Thật sự là ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
“Đi thôi.”
Nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, Jessica đột nhiên nhớ đến lúc trấn nhỏ vẫn còn yên bình, cũng chính là lúc cô ta khoảng mười mấy tuổi, có một lần cô ta gặp được người tự xưng là biết chiêm tinh.
Người kia đã từng nói với cô ta tương lai cô ta sẽ trải qua trắc trở mà người thường không có cách nào tưởng tượng được, đến lúc cô ta tuyệt vọng nhất cô ta sẽ gặp được một người phương đông vô cùng thần bí.
Đương nhiên lúc đó cô ta cảm thấy lừa đảo, nhưng mà bây giờ hình như tất cả đều đã linh nghiệm.
Mặt trời mới lên, trong trang viên trên hòn đảo xa hoa nào đó ở nước Mỹ, chủ nhân nơi này tên là Fenster, là nhà giàu đứng đầu ở cả nước, tất cả mọi người đều cho rằng vào khoảnh khắc ba của Fenster ngồi máy bay trực thăng bất ngờ lại tử vong, thế thì đế quốc thương nghiệp sẽ xuống dốc. Nhưng mà khi đó Fenster gần ba mươi tuổi, lại một mình chèo chống đế quốc thương nghiệp, hơn nữa còn làm tốt hơn so với ba của anh ta.
Trong phòng ngủ xa hoa nào đó của trang viên, cánh cửa phòng đột nhiên lại bị đẩy ra, có một ông quản gia mang theo bao tay trắng, hai tay dâng theo một cái điện thoại, cả khuôn mặt đều là vẻ lo lắng.
Nếu như bình thường người làm lại có thể đi vào trong phòng của chủ nhân mà còn là phòng ngủ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra, nhưng mà hiện tại hình như cũng không quản được nhiều như vậy.
“Chủ nhân, điện thoại di động đang vang.”
Fenster đang chuẩn bị thức dậy, mái tóc màu đen, bộ dạng vô cùng soái khí, nhìn kỹ lại chắc chắn là con lai, nhất là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng này có hương vị của người phương đông nhiều hơn.
Nhìn điện thoại di động đang vang lên không ngừng trong đôi bao tay màu trắng, Fenster vốn đang ở trên giường, một giây sau đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của ông quản gia, đã cầm điện thoại di động lên, trong đôi mắt xuất hiện một sự kích động.
“Là… là sư phụ đó ư?”
Fenster nói tiếng nước R tiêu chuẩn, mà âm thanh truyền ra từ bên trong lại làm cho nội tâm của anh ta có chút thất vọng.
“Sư đệ, là anh đây.”
Thất vọng chỉ thoáng qua liền biến mất, Fenster cười nói.
“Sư huynh, thế mà anh lại liên lạc với em, em cho là anh đã quên mất có người sư đệ này rồi đó.”
“Anh đã đến nước Mỹ, hiện tại có chuyện cần giúp, cậu đến tìm anh đi.”
Ba giờ chiều, một chiếc máy bay trực thăng đáp xuống bảng quảng cáo ở bên cạnh sa mạc, Fenster nhảy xuống từ bên trên, không có bất cứ tên vệ sĩ nào đi theo.
“Sư huynh.”
Một bóng dáng duy nhất xuất hiện trong mắt của anh ta lại là Sở Vĩnh Du, một tiếng sư huynh này đương nhiên là nói với anh.
“Sư đệ.”
Thời gian trôi qua mấy năm, lại nhìn thấy người sư đệ Fenster này một lần nữa, Sở Vĩnh Du cũng rất vui.
Không sai, sư phụ Vô Phong Tử của anh vẫn còn có một người đồ đệ khác, đó chính là Fenster, nhưng vẫn luôn có mấy tên đệ tử không chính thức thu nạp, nhưng mà tình cảm của Sở Vĩnh Du và Fenster rất tốt, cho nên âm thầm kêu như thế này.
Một cái ôm qua đi, Fenster cười nói.
“Sư huynh, có chuyện gì tới chỗ rồi nói sau, anh đến nước Mỹ vậy mà lại không chịu liên lạc với em, em đau lòng lắm đó.”
Nhìn ánh mắt u oán của Fenster, Sở Vĩnh Du sờ lên đầu của Fenster.
“Được rồi, đây cũng là quyết định tạm thời mà thôi, nếu như lúc đầu không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chắc có lẽ là anh sẽ trở về trong vòng một đêm, cho nên không có ý định liên lạc với cậu. À đúng rồi, anh giới thiệu cho cậu cô ấy tên là Jessica, chính là người phụ nữ anh đã nhắc tới trong điện thoại đó.”
Ánh mắt chếch đi, anh ta chỉ nhìn thoáng qua Jessica, sắc mặt của Fenster liền trở nên nghiêm túc.
“Sư huynh, anh thông báo với em là đúng rồi đó, nếu không anh mang theo Jessica thì anh cứ đợi người cả nước này đuổi bắt anh đi.”