“Huhu, xin lỗi dì, Hữu Hữu không cố ý.”
Mắng nhiếc chỉ là màn dạo đầu, Đồng Hiểu Tiêm giơ tay phải lên định đánh Hữu Hữu còn đang xin lỗi, cô bé đang khóc vì sợ hãi.
“Cô! Đủ rồi!”
Giọng nói lạnh băng vọng lại, cổ tay Đồng Hiểu Tiêm bị Sở Vĩnh Du giữ chặt.
“Sở Vĩnh Du? Anh buông tôi ra! Con gái anh cào xước mặt tôi, sao tôi không được dạy dỗ nó?”
Sở Vĩnh Du tức giận trừng mắt nhìn, thế mà khi mới vào nhà anh còn tưởng Đồng Hiểu Tiêm đã thay đổi, có tiến bộ, bây giờ xem ra cảnh vừa rồi chỉ là gạt người, ngoài mặt mà thôi.
Tay kia của anh giơ lên, định đánh vào mặt Đồng Hiểu Tiêm nhưng một tiếng quát vọng lại.
“Sở Vĩnh Du, cậu dám!”
Tư Phu và Đồng Ý Yên đều chạy tới, không biết vừa nãy họ làm gì trong phòng ngủ, nhưng nghe thấy tiếng động mới biết có chuyện xảy ra.
Sở Vĩnh Du nhìn thấy mẹ vợ nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Cô ta đáng đánh! Cô ta mắng Hữu Hữu là con khốn, người phụ nữ như này không đáng là người nhà.”
Không cần Sở Vĩnh Du nói thì những lời Đồng Hiểu Tiêm nói vừa nãy hai người đều nghe thấy rõ ràng, nhưng dù là vậy thì Tư Phu vẫn đứng chắn trước mặt Đồng Hiểu Tiêm.
“Phải dạy dỗ thì cũng là tôi dạy dỗ, cậu không có tư cách đánh con gái tôi, thả tay ra.”
Đồng Ý Yên bế Hữu Hữu, ánh mắt không phải sự tức giận mà là thất vọng.
“Hiểu Tiêm, tôi nhớ đã nói với cô nếu cô còn dám nói Hữu Hữu…”
“Tôi nói gì? Chị nhìn mặt tôi đi, đây đều là chuyện tốt mà con gái chị làm, tôi còn chưa có bạn trai, chị hay Sở Vĩnh Du, có ai gánh vác được trách nhiệm này không?”
Trên mặt Đồng Hiểu Tiêm chỉ có vết cào trên mép nhô ra của món đồ chơi, cũng chỉ có một vết máu nhàn nhạt, vết thương nhỏ này chỉ mấy ngày nữa sẽ lành, thế mà cô ta nói cứ như mặt sắp bị huỷ hoại đến nơi.
“Cút!”
Đồng Ý Yên chỉ tay về cửa, trong mắt không hề có cảm xúc, đứa em gái này đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.
“Được thôi~ Xem ra cái nhà này không còn chỗ cho tôi nữa rồi, tôi đi!”
Cô ta vừa cầm túi lên đã bị Sở Vĩnh Du chặn đường.
Nhìn vào mắt Sở Vĩnh Du, nếu nói Đồng Hiểu Tiêm không sợ thì là giả, nhưng cô ta vẫn can đảm nói:
“Sở Vĩnh Du, anh muốn làm gì? Mẹ, mẹ nhìn anh ta này.”
Tư Phu thở dài.
“Vĩnh Du, để con bé đi đi.”
Nhưng Sở Vĩnh Du lại lắc đầu.
“Muốn đi chứ gì? Được, Đồng Hiểu Tiêm, cô đưa triệu đã vay Liên Sâm đây.”
Cái gì? Đồng Ý Yên và Tư Phu tưởng mình nghe nhầm, không thể tin được nhìn sang.
“Hiểu Tiêm, con… con vay ông chủ Liên Sâm triệu? Để làm gì?”
Đồng Hiểu Tiêm nhìn Tư Phu với vẻ hiển nhiên, cô ta lạnh giọng nói.
“Làm gì? Mercedes-Benz không tốn xăng à? Không tốn tiền bảo dưỡng sao? Liên Sâm giàu như vậy, với anh ta, triệu chẳng khác gì nghìn, ngu gì mà không vay, mọi người quản lý được à? Có bản lĩnh thì mấy người cũng đi vay đi.”
Sở Vĩnh Du đột nhiên cảm thấy cô em vợ này còn ghê tởm hơn cả mấy người ông nội, nhưng lần nào mẹ vợ cũng bảo vệ cô ta.
“Được rồi, con về trường đi, ba mẹ sẽ nghĩ cách trả cho ông chủ Liên triệu này, còn nữa, sau này đối xử tốt với Hữu Hữu một chút, con bé là cháu gái con, con đừng bướng bỉnh như vậy nữa được không?”
“Biết rồi.”
Đồng Hiểu Tiêm không kiên nhẫn phất tay, trước khi đi còn vênh váo đắc thắng nhìn Sở Vĩnh Du, dường như đang nói: “Xem đi, anh chẳng làm gì được tôi đâu.”
Sau khi Đồng Hiểu Tiêm đi, Tư Phu mới tha thiết nói với Sở Vĩnh Du.
“Vĩnh Du, mẹ biết Hiểu Tiêm không đúng, nhưng con bé vẫn còn là một đứa trẻ, dù sao con cũng là anh rể, nên rộng lượng một chút, với lại Hữu Hữu không bị thương, con bé vẫn còn nhỏ nên nghe những lời mắng đó cũng không hiểu.”
Sở Vĩnh Du thật sự đã bị tức đến bật cười.
“Mẹ, mẹ bảo vệ Đồng Hiểu Tiêm như vậy sẽ chỉ khiến cô ta trở thành con thiêu thân trong xã hội từng chút một.”
Sau đó anh quay sang nhìn Đồng Ý Yên rồi nghiêm túc nói.
“Anh quyết định rồi, chúng ta sẽ dọn ra ngoài sống.”
Đồng Ý Yên thở dài, cô biết Hữu Hữu là giới hạn của Sở Vĩnh Du nhưng em gái cô lại động vào hết lần này đến lần khác.
“Vĩnh Du, dọn ra ngoài sống? Vậy cũng phải có nhà chứ, vả lại…”
“Con có tiền, bây giờ sẽ ra ngoài mua nhà, tóm lại chỉ cần có Đồng Hiểu Tiêm ở trong căn nhà này một ngày thì con sẽ không để Hữu Hữu ở lại.”
Thấy Sở Vĩnh Du kiên quyết như vậy, Tư Phu há hốc mồm không biết nên nói gì, nếu là Sở Vĩnh Du của trước đây thì bà ta đã mắng mỏ anh từ lâu rồi, nhưng bây giờ thì khác.
Cho dù là Đồng Ý Yên, người mà Sở Vĩnh Du mắc nợ lúc này cũng không thể phản bác, con gái bị tổn thương là một sự thật không thể chối cãi.
“Ba xấu, Hữu Hữu không muốn chuyển ra ngoài ở, Hữu Hữu thích ông bà ngoại, thích dì.”
Hữu Hữu lúc này đã không còn khóc thút thít nữa, cô bé nói như vậy khiến Sở Vĩnh Du cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Nhưng Hữu Hữu à, vừa nãy dì đối xử với con như vậy khiến ba không vui.”
Hữu Hữu nhăn mũi, nghiêm túc nói.
“Không, vừa nãy là con vô tình khiến dì không vui thôi, Hữu Hữu thích dì, không chuyển ra ngoài đâu.”
Sở Vĩnh Du đang nổi cơn thịnh nộ, cũng chỉ có lời của con gái mới tạm thời gạt đi quyết định của anh.
“Con ra ngoài một chuyến.”
Lúc này anh cần phải đi trút giận, mà Trùng Tử sai khiến đằng sau những rắc rối của nhà máy chính là mục tiêu tốt nhất.
Ở nơi khác, trong một câu lạc bộ, buổi chiều mà trong một phòng bao đã có đầy khách.
Phòng bao không lớn, hai người đàn ông ngồi giữa bốn người phụ nữ, coi như là trái ôm phải ấp đúng nghĩa.
“Anh, không ngờ cô đã gần như tách hỏi gia tộc rồi.”
Đồng Tử Hoạ nở nụ cười nhạt, nhìn người thanh niên bên cạnh, Đồng Hiểu Kiệt lớn hơn anh ta hai tuổi, tay phải cầm một lon bia.
“Như vậy mới tốt, nếu không sao ba anh có thể đồng ý cho tôi quản lý nhà máy gạch đó đây?”
“Cũng đúng, sau này tiền tiêu vặt của anh sẽ nhiều hơn rồi.”
Đồng Hiểu Kiệt là con nuôi của nhà anh cả Đồng Kiến Văn, một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, “nhân tài” suốt ngày chơi bời lêu lổng, rất nhiều lúc Đồng Kiến Văn hối hận vì đã nhận nuôi một kẻ phế vật, nhưng nuôi lâu cũng có tình cảm nên cũng chẳng biết phải làm sao.
Nói thật, đôi lúc Đồng Tử Hoạ rất ngưỡng mộ người anh họ Đồng Hiểu Kiệt này, anh ta chẳng phải làm gì ngoài việc chơi bời suốt ngày, lần này bác trai ném nhà máy gạch qua, thật ra cũng là để gây ấn tượng với ông nội, dù sao mục đích của cái gọi là con nuôi vẫn là để nhận được sự chấp thuận của ông nội và được thừa kế tài sản sau này.
“Sau này anh sẽ còn mời cậu chơi thêm vài lần nữa, à đúng rồi nghe nói tên phế vật Sở Vĩnh Du kia khiến người khác phải ngạc nhiên à? Haha, nếu anh ta dám động tới ông đây, nhất định sẽ chết không nhắm mắt.”
Đồng Tử Hoạ còn có thể làm gì, chỉ có thể cười hùa theo, tiếc là anh rể Giang Mạnh của anh ta đột nhiên có chuyện quan trọng phải ra nước ngoài, chưa biết khi nào mới về, nếu không chắc chắn Sở Vĩnh Du sẽ chết rất đau đớn.
Có điều, trước khi đi Giang Mạnh cũng đã chỉ cho anh ta một chiêu, đủ để đối phó Sở Vĩnh Du.
Đúng lúc này, điện thoại Đồng Tử Hoạ đổ chuông, vừa nhìn thấy Trùng Tử gọi tới thì mỉm cười, nói với Đồng Hiểu Kiệt:
“Anh, màn kịch hay mà em nói sắp bắt đầu rồi, cùng xem đi, xem xem tên phế vật Sở Vĩnh Du này bị xử thế nào, mà đây mới chỉ là mở đầu thôi.”
Điện thoại được kết nối, giọng Trùng Tử vang lên.
“Sở Vĩnh Du đã tới lầu một quán bar của tôi rồi, cậu chủ Đồng chuẩn bị thanh toán nốt số dư nhé, lát nữa tôi sẽ dùng video chat để phát trực tiếp cho anh xem, chắc chắn anh sẽ hài lòng.”
Trong mắt Đồng Tử Hoạ loé lên một tia âm hiểm.
“Được, tôi chờ video của cậu.”