CHƯƠNG : CHỈNH LẠI ĐỊA VỊ
“Thiến Thiến?”
Người xông vào không phải ai khác, mà chính là Khương Mỹ Thiến, người yêu của Phương Cao Hải, nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô ta như là đã xảy ra chuyện gì lớn vậy.
“Cao Hải, mau đi theo em!”
Khương Mỹ Thiến không nói lời nào đã kéo cánh tay Cao Hải, cô ta vừa quay người lại nhận ra Phương Cao Hải vẫn bất động, đồng thời còn nghe thấy một giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Mỹ Thiến! Em có ý gì? Ngày hôm đó anh không đi tham gia buổi tiệc của Sở Vĩnh Du đã là có lỗi với anh em lắm rồi, bây giờ em còn tới làm phiền?”
Khương Mỹ Thiến hoàn toàn không nhìn Sở Vĩnh Du lấy một cái, trong mắt cô ta, cho dù ở tỉnh Sở Vĩnh Du có địa vị như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng là gì so với Thiên Hải, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Người yêu của cô ta, nếu phát triển tốt, tương lai chắc chắn sẽ nằm trong ban quản trị nắm thực quyền của tập đoàn Vân Vụ, sao một người bạn nhỏ bé như Sở Vĩnh Du có thể so sánh được chứ.
“Có chuyện lớn lắm rồi, mau đi theo em, anh và Sở Vĩnh Du ăn với nhau thì lúc nào mà không ăn được chứ.”
Thấy thái độ này của Khương Mỹ Thiến, Phương Cao Hải có chút khó chịu, đứng dậy hất tay Khương Mỹ Thiến ra nói.
“Khương Mỹ Thiến! Em quá đáng lắm rồi đó! Sở Vĩnh Du là bạn cũ của anh, hơn nữa còn từng giúp anh, cậu ấy đến Thiên Hải, anh không nên làm hết mình với tư cách của chủ nhà sao? Em làm phiền hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là có ý gì? Bây giờ em ra ngoài cho anh!”
Khương Mỹ Thiến kinh ngạc há hốc miệng, đây là lần đầu tiên Phương Cao Hải dám dùng thái độ này để nói chuyện với cô ta, nhất thời cô ta vừa cảm thấy tủi thân, lại vừa cảm thấy tức giận.
“Được đó! Anh còn dám nói chuyện với em như vậy! Sao em phải làm vậy chứ? Không phải vì muốn anh có tiền đồ hơn, khiến gia đình ba em có thể xem trọng anh sao, anh thì hay rồi, chỉ vì tên bạn cũ Sở Vĩnh Du này mà anh nổi giận với em? Những thứ gia đình em cho anh, Sở Vĩnh Du có thể cho anh không? Anh… anh khiến em quá thất vọng rồi!”
Nói đến đây, Khương Mỹ Thiến bật khóc.
“Vốn dĩ em đột nhiên biết được ba em đang ở đây dùng bữa với chủ tịch, hơn nữa cũng đã được ba em đồng ý, kêu anh qua đó ngồi cùng, anh thì hay rồi, không những không biết quý trọng mà còn hung dữ với em như vậy, Phương Cao Hải, anh không phải đàn ông!”
Khương Mỹ Thiến quay người định rời đi, Phương Cao Hải đang máu dồn lên não cũng không để ý, anh ta cũng là một người đàn ông có giới hạn, tuy thích Khương Mỹ Thiến, đâu đâu cũng nhường nhịn, nhưng không có nghĩa rằng anh ta có thể vứt bỏ sự tôn nghiêm cuối cùng của mình, cùng lắm thì, sau khi chia tay anh ta đi tìm việc ở công ty khác là được.
“Mỹ Thiến! Đợi đã, để Cao Hải qua đó kính ly rượu đi.”
Đột nhiên, lời của Sở Vĩnh Du khiến cả hai người đều ngơ ra, Phương Cao Hải bèn vội nói.
“Vĩnh Du! Cậu đừng quan tâm, hôm nay là tôi mời cậu dùng bữa, bữa cơm của ông trời tôi cũng sẽ không tham gia.”
“Cao Hải! Đi đi, thuận tiện nói với chủ tịch tập đoàn Vân Vụ của mấy người một tiếng, Sở Vĩnh Du tôi mời ông ấy qua đây ngồi một lát.”
Hả? Khương Mỹ Thiến vốn còn định trách mắng Phương Cao Hải vài câu liền ngơ ra, e là Sở Vĩnh Du này đã uống nhầm thuốc rồi, tập đoàn Vân Vụ là tập đoàn hàng đầu của Thiên Hải, chủ tịch người ta là người ở đẳng cấp nào chứ, tuyệt đối là nhân vật siêu lớn, anh mời người ta qua đây ngồi một lát? Anh tưởng anh là ai chứ.
Nhưng Phương Cao Hải lại không nghĩ như vậy, thêm cả ánh mắt không cho phép chất vấn của Sở Vĩnh Du, anh ta cũng chỉ đành cười khổ nói.
“Vĩnh Du, lại làm phiền cậu rồi, những ân tình này, không biết bao giờ mới có thể trả hết cho cậu.”
Nói xong, anh ta không để ý đến Khương Mỹ Thiến, đi thẳng ra khỏi phòng bao.
Khương Mỹ Thiến phản ứng lại, khinh thường nhìn Sở Vĩnh Du, vốn còn muốn chế giễu vài câu, nhưng vì Phương Cao Hải đã rời đi nên bèn thôi, vội vàng đuổi theo.
Trong lòng cô ta, ấn tượng về Sở Vĩnh Du đã rơi xuống đáy sâu, trước kia ở tỉnh chỉ là không xem trọng, nhưng bây giờ là hoàn toàn khinh thường, loại người thích chém gió như này, bất cứ nơi đâu cũng không có ai thích anh ta cả.
Có câu gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, người yêu của cô ta ở cùng loại người này, thời gian lâu dần, nếu như cũng lây cái tật chém gió này thì đúng là không ổn mà.
“Cao Hải! Em nói anh nghe, anh nhất định đừng nghe theo lời Sở Vĩnh Du, nếu không thì thật sự sẽ khiến ấn tượng của chủ tịch về anh rơi xuống đáy vực đấy, ba em đã xây dựng hình tượng về những gì anh có hiện giờ với chủ tịch rất lâu rồi, anh đừng để đốn củi ba năm đốt một giờ.”
Vừa vào trong thang máy, câu nói đầu tiên của Khương Mỹ Thiến đã khiến Phương Cao Hải cười khẩy.
“Khương Mỹ Thiến! Đừng cho rằng những gì mà cô hiểu biết đã lên tận trời xanh, cô thật sự hiểu về người bạn cũ Sở Vĩnh Du của tôi sao? Năng lực của cậu ấy còn mạnh hơn so với những gì cô nghĩ hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn lần, đừng nói những lời khiến tôi thấy nực cười thậm chí là vô nghĩa này nữa.”
Cái gì!
Khương Mỹ Thiến giận dữ.
“Được lắm Phương Cao Hải! Ở cái đất Thiên Hải này, với điều kiện của Khương Mỹ Thiến tôi, kiểu người yêu nào mà không tìm được, sao cứ phải là anh chứ? Trong lòng anh không hiểu rõ à? Nếu không phải vì yêu anh, sao ba tôi lại đồng ý mối hôn sự này chứ? Bây giờ anh lại dám vì một người ngoài mà nói tôi như vậy!”
Phương Cao Hải thở dài, có chút bất lực.
“Nhưng vì tìm cô, tôi cũng không để ý đến chức vụ phó tổng giám đốc tập đoàn Vân Vụ của ba cô, mà vì tôi thích con người cô, Khương Mỹ Thiến, nếu cô thật sự yêu tôi thì hãy coi chúng ta bình đẳng đi, cô của lúc này rõ ràng là không đặt chúng ta trên cùng một vị trí, mà Sở Vĩnh Du đã sớm nhìn ra được rồi, cách làm này của cậu ấy là đang chỉnh đốn lại địa vị này, để chúng ta có thể chân chính dùng thân phận người yêu để ở bên nhau.”
Nhìn Phương Cao Hải đã đi ra khỏi thang máy, Khương Mỹ Thiến không biết nên nói gì, thậm chí còn có chút phát điên, Sở Vĩnh Du đang chỉnh đốn lại địa vị? Anh ta là cái thá gì chứ!
Tuy hai người đấu khẩu cả một đoạn đường, nhưng sau khi vào phòng bao, Khương Mỹ Thiến lập tức trở thành tiểu thư khuê các, thành một người phụ nữ tốt đứng phía sau người đàn ông của mình.
Trong phòng bao ngoại trừ ba của Khương Mỹ Thiến thì còn có bốn người trung niên, mà người đàn ông đầu đinh ngồi ở vị trí trên cùng, đeo một chiếc kính gọng vuông lớn chính là chủ tịch tập đoàn Vân Vụ, Vân Thiên Tề.
Ở Thiên Hải, người này cũng là nhân vật xếp trên vô số người, nếu không cũng không thể nào nhận được thiệp mời của gia tộc Thượng Quan.
“Cao Hải đến rồi à, mau, kính rượu mấy chú đi, nhất là chú Vân của cháu, bận rộn lắm đó, cháu không dễ gì mà gặp được đâu.
Ba Khương Mỹ Thiến cười nói, Vân Thiên Tề cũng rất cho cấp dưới mặt mũi, cười đùa nói.
“Ông Khương, xem ra ông thật sự xác định người con rể này rồi nhỉ, không tệ, không bị lung lay ý kiến, phẩm hạnh của ông trước giờ chưa từng thay đổi nhỉ.”
“Haha, chủ tịch nói đùa rồi, đứa trẻ Cao Hải này ở công ty làm việc không tệ, có ý chí cầu tiến, được đánh giá tốt, con gái tôi lấy cậu ấy, không thiệt.”
Thấy hai người nói chuyện vui vẻ, tâm trạng Khương Mỹ Thiến cũng rất tốt, như là đang nói với Phương Cao Hải, nhìn thấy chưa, đây mới là cuộc nói chuyện mà địa vị đem tới, người bạn cũ Sở Vĩnh Du kia của anh, nói khó nghe một chút thì đến cả chút mặt mũi này anh ta cũng không thể có được.
Rất nhanh, kính rượu đến chỗ Vân Thiên Tề, với thân phận của anh ta, đương nhiên vẫn ngồi ở vị trí ban đầu.
“Chú Vân, lần đầu gặp mặt, cháu là Phương Cao Hải, có thể kính chú một ly là vinh hạnh của cháu.”
Lời nói thỏa đáng, Vân Thiên Tề cười, cũng không nói gì nữa, những lời tạo thể diện cho phó tổng giám đốc Khương Mỹ Thiến thì ông ta cũng đã nói rồi, đương nhiên cũng không cần phải quá quan tâm đến một người cấp bậc con cháu làm gì.
Sau khi ly rượu đó đi vào bụng, lời nói tiếp theo của Phương Cao Hải lại khiến không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.