CHƯƠNG : CHỈ VÀO TRĂNG THỀ
Ba giờ hơn lúc nửa đêm Sở Vĩnh Du vẫn chưa ngủ, nhà họ Bạch ở Vân Kinh cũng có người cả đêm không ngủ.
Ông cụ nhất ngôn cửu đỉnh của nhà họ Bạch, Bạch Trảm Hòa lúc này đang ngồi trong vườn hoa phía sau, nhìn mặt trăng trên bầu trời, cảnh tượng rõ ràng yên bình như vậy, nhưng từ nắm đấm nổi gân xanh của ông ta có thể nhìn ra được, trái tim, đang không yên.
Bạch Thanh và Bạch Khảm đang đứng bên cạnh chiếc xe lăn, sắc mặt đều có chút tím tái.
“Còn khoảng bao lâu là đến bình minh?”
Đột nhiên, Bạch Trảm Hòa lên tiếng, Bạch Thanh vội đáp.
“Ba, còn khoảng ba tiếng nữa.”
Lúc Bạch Khảm nghe thấy khoảng thời gian này, trong lòng có chút hoảng loạn, Trương Thanh Lệ nói bà ta đã sắp xếp xong cả rồi, nhưng tại sao mãi vẫn chưa thấy ai xuất hiện.
Ông cụ về nhà nổi trận lôi đình, nhưng lại không ngờ, camera giám sát đã bị tiêu hủy toàn bộ, đám vệ sĩ trông coi mấy món vật tổ truyền cũng nói không phát hiện ra điều gì khác thường, khiến chuyện này trở nên vô cùng kì quái.
Vì vậy ông cụ đã nói, nếu trước bình minh ngày hôm nay có thể đến trước mặt ông ta nhận sai thì ông ta sẽ không truy cứu đến người nhà nữa, nếu không để ông ta đích thân điều tra ra, vậy thì đây không còn là chuyện của riêng một người nữa rồi.
“Bạch Khảm, tháng trước cháu cũng từng vào đó, đến bây giờ không có lời nào muốn nói với ông nội sao?”
Lời của Bạch Trảm Hòa khiến Bạch Khảm lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Ông nội minh giám, lúc đó cháu cũng giống với người khác, vào đó tế bái tổ tiên, tri ân những thứ mà tổ tiên để lại, mỗi tháng cháu đều sẽ đi một lần, điều này ông cũng biết.”
Bạch Trảm Hòa trừng mắt với Bạch Khảm rồi không nói gì nữa, điều này cũng trách ông ta, ban đầu đã buột miệng nói một câu, cấp bậc con cháu mấy đứa sắp quên hết đồ vật mà tổ tiên để lại luôn rồi.
Vì vậy, dòng chính nhà họ Bạch rất nhiều người đều duy trì thói quen mỗi tháng vào đó để tri ân một lần, nên đã dẫn đến việc bảo kiếm bị trộm long tráo phượng, camera giám sát bị phá hoại, khiến việc điều tra càng thêm khó khăn.
Đúng lúc này, một người trung niên và một thanh niên bước tới, người thanh niên bước đi, dáng vẻ có chút chật vật.
Bạch Trảm Hòa nghe thấy tiếng động, di chuyển xe lăn, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.
Bịch!
Hai người đồng thời quỳ xuống đất, người trung niên đã chảy nước mắt nước mũi khắp mặt.
“Ba! Xin ba cho Mông Nhi được toàn thây, người làm ba như con không còn dám cầu xin điều gì hơn nữa.”
Cái gì!
Hai tay Bạch Trảm Hòa nắm chặt tay vịn xe lăn, không thể tin nói.
“Mông Nhi? Không ngờ lại là cháu? Không, không thể nào!”
Người trung niên đang quỳ dưới đất là con trai thứ ba của ông ta, còn người thanh niên bên cạnh là Bạch Mông, là con trai thứ hai của con thứ ba.
Lúc này, ánh mắt Bạch Mông kiên định, cũng không cầu xin điều gì khác, chỉ dập đầu ba cái với Bạch Trảm Hòa.
“Ông nội, bảo kiếm là do cháu trộm, cháu chết chưa hết tội, Bạch Mông cháu hổ thẹn với liệt tổ liệt tông nhà họ Bạch.”
Nghe Bạch Mông chính miệng thừa nhận, sắc mặt Bạch Trảm Hòa đau thương, đứa cháu trai này tuy không phải đứa mà ông ta yêu thương nhất, nhưng lại là đứa thấu tình đạt lí, tâm địa lương thiện nhất, sao có thể làm ra loại chuyện này được.
Bạch Khảm thở phào một hơi, chợt giơ tay phải ra chỉ, hét lên.
“Bạch Mông! Tên súc sinh này! Mày… mày lại dám trộm bảo kiếm, mày…”
“Im miệng!”
Bạch Trảm Hòa lúc này đã vô cùng đau lòng, nhìn Bạch Mông nói.
“Mông Nhi! Cháu nói ông nghe, tại sao? Tất cả là tại sao?”
Bạch Mông vẫn bình tĩnh như trước, thấp giọng nói.
“Có một ngày, cháu đưa em gái đi công viên chơi, bị một người tên là Sở Vĩnh Du bắt cóc, anh ta giết hết tất cả vệ sĩ, thả một loại cổ trùng vào cơ thể em gái cháu, uy hiếp cháu trộm bội kiếm của tổ tiên, nếu không em gái cháu sẽ phải chết, em gái cháu mới hơn một tuổi, vẫn chưa được hưởng thụ niềm vui của đời người, cháu làm anh trai, sao có thể nhẫn tâm cho được.”
Nói đến đây, Bạch Mông lấy ra một cái áo gió từ trong chiếc túi bên cạnh.
“Ông nội, ông cũng đừng trách Lâm Bách, chiếc áo gió này là được đặc chế, bên trong có một lớp nữa, có thể giấu bảo kiếm vào trong đó, mà trong hai chân của cháu hoàn toàn không có vật gì làm bằng kim loại, nên cửa an ninh đối với cháu mà nói không có chút độ khó nào cả.
Lâm Bách là người trông coi những vật tổ truyền này, Tiên Thiên võ giả, cao thủ hàng đầu nhà họ Bạch.
Tất cả chân tướng được phơi bày, Bạch Trảm Hòa lại không hề có chút vui vẻ nào, thở dài một tiếng, tay phải bắn ra một viên thuốc về phía Bạch Mông.
“Mông Nhi, uống nó đi, nếu có kiếp sau thì vẫn làm cháu nội của ông, được chứ?”
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Bạch Mông, rồi anh ta lại dập đầu ba cái với Bạch Trảm Hòa, không chút do dự nuốt viên thuốc xuống, chưa đến năm giây đã ngã trong lòng người trung niên bên cạnh.
Lúc này, một cơn gió lớn ập đến, mái tóc Bạch Trảm Hòa bay trong gió, ông ta giơ tay phải chỉ lên ánh trăng, ra sức hét.
“Sở Vĩnh Du! Cho dù tôi có phải dốc hết tích cóp bao nhiêu năm nay của nhà họ Bạch thì cũng buộc phải giết cậu!”
Nửa tiếng sau, trong một gian mật thất nào đó của nhà họ Bạch, Bạch Khảm đang quỳ trước Bạch Thanh.
“Ba! Con thật sự sai rồi, ba đừng đánh con nữa.”
Bạch Thanh lạnh lùng “hừ” một tiếng.
“Hừ! Nếu không phải Bạch Mông bị ung thư, hơn nữa còn là thời kì cuối, con cho rằng chú ba con bằng lòng lấy mạng của con trai mình ra để đổi lấy một đứa súc sinh như con sao?”
Sắc mặt Bạch Khảm lập tức trắng bệch, lẩm bẩm nói.
“Hừ! Ba, chú ba là người như thế nào, ba không biết sao? Bạch Mông bị ung thư là sự thật, nhưng nếu như không phải Trương Thanh Lệ cho ông ta bao nhiêu lợi ích như vậy, ông ta có thể đồng ý sao? E rằng lúc nhỏ Bạch Mông xảy ra tai nạn, sau khi bị đóng đinh thép vào chân, ông ta đã không đối xử tốt với đứa con trai này nữa rồi, dù sao, ông ta vẫn còn một thằng con trai lớn nữa.”
“Khốn nạn!”
Bạch Thanh hét lên một tiếng, có một cảm giác rèn sắt không thành thép, lần này nếu không phải đi đến đường cùng, cần trong ứng ngoại hợp, đến cả người làm ba như ông ta còn vẫn chưa biết gì nữa.
“Trước tiên cứ tạm hoãn lại đã, khoảng thời gian này con đi liên lạc với Trương Thanh Lệ, đó công việc của bà ta, nếu muốn giết Sở Vĩnh Du thì buộc phải dồn hết sức mình, muốn coi nhà họ Bạch chúng ta làm quân tốt à, nằm mơ!”
“Vâng vâng, ba, ba yên tâm, lần này hai nhà chúng ta liên thủ, Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ phải chết, chỉ cần giết Sở Vĩnh Du trước khi Hà Tiểu Mông và Yến Nhi kết hôn, vậy mối liên hôn này có thể thuận thế mà thành rồi.”
Ở tỉnh, trong một căn biệt thự sang trọng xa cách sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, Sở Vĩnh Du gặp được Mã Trạch, có điều anh ta đã thiếp đi rồi, anh cũng không làm phiền.
Còn về một Tiên Thiên võ giả khác bị thương không nghiêm trọng như Mã Trạch, sau khi được chú Cửu chữa trị, hành động đã thuận tiện hơn nhiều.
“Đại nhân, không ngờ là cậu đã cứu tôi.”
Sở Vĩnh Du xua tay.
“Đều là ra sức vì đất nước, không có gì mà cứu với không cứu cả.”
Người trung niên này là Tiên Thiên võ giả được tổng bộ đội điều tra sự cố đặc biệt phái tới, dẫn đội đến khu tam giác.
Ánh mắt người trung niên tràn ngập sự kính phục, ông ta không nói gì nữa, người từng lên chiến trường đều không quá vòng vo.
Quay lại, chợt nhìn thấy chú Cửu, người trung niên hỏi.
“Tiền bối y thuật cao siêu, tôi có một nghi vấn, hi vọng tiền bối có thể giải đáp cho.”
Chú Cửu giơ tay phải lên.
“Mời nói, nếu tôi biết thì sẽ không giấu giếm.”
“Con cái của tôi, năm nay hai mươi tư tuổi, từ nhỏ đã không có mùi hương cơ thể, kì lạ nhất là, có dùng bất cứ loại nước hoa nào, lên đến cơ thể con bé cũng như đã bị hấp thụ mất, không còn bất cứ mùi hương nào, tuy bây giờ vẫn chưa có điều gì khác thường xuất hiện, nhưng một người làm ba như tôi vẫn không thể yên tâm được, cái này, có được xem là một loại bệnh không?”