CHƯƠNG : THẦN KHÍ XẾP HÀNG
“Sau này, còn quấy rầy Hồ Hân Hân không?”
Lời Sở Vĩnh Du hỏi, Mã Minh đã phải miễn cưỡng chống đỡ cơ thể mới không có quỳ xuống, mồm miệng đắng nghét, anh ta đã thua, thua một cách thê thảm, thế nào cũng không ngờ Sở Vĩnh Du có thể dễ dàng tìm ra ngài Thiên chỗ dựa của nhà họ Mã bọn họ, hơn nữa ngài Thiên đều cung kính thì anh ta lại tính là cái thá gì chứ.
“Không nữa! Tôi sau này cũng không dám nữa, xin anh Sở và Hân Hân tha thứ cho tôi.”
Mọi người trong phòng bao, một màn của ngày hôm nay, đoán chắc cả đời này là không thể quên được, người anh trai nuôi của Hồ Hân Hân, nếu như khủng bố như vậy, mặc kệ Mã Minh nhảy nhót như nào, người ta đều ngồi vững như Thái Sơn ở đó, dễ dàng xử lý xong tất cả.
Có mấy nữ sinh, cũng tính toán trong lòng, nếu có thể nhận Hồ Hân Hân làm em gái nuôi, vậy chắc cũng sẽ không để ý nhận thêm mấy cô em gái nuôi nữa đâu nhỉ.
Gật đầu, Sở Vĩnh Du đứng dậy.
“Đi thôi Hân Hân, tôi thấy trầu rượu này cũng gần tới giờ kết thúc rồi.”
Hồ Hân Hân vui vẻ cầm túi xách đi theo bước chân của Sở Vĩnh Du, khi đi, đừng nói có mát mày mát mặt cỡ nào, tóm lại xem như quăng đi được tên đáng ghét như Mã Minh, quả nhiên suy nghĩ của cô ta không sai.
Lúc này, điện thoại của Mã Minh đổ chuông, là ba anh ta gọi tới.
“Con trai! Con tại sao lại trêu chọc người khủng bố như vậy? Tại sao? Con biết ngài Thiên nói gì với ba không? Xong đời rồi, nhà chúng ta cái gì cũng mất hết rồi, ông ta muốn thu hồi tất cả mọi thứ.”
Cái gì!
Lúc này, Mã Minh cuối cùng mới ý thức được sự việc rốt cuộc nghiêm trọng cỡ nào, thấy Sở Vĩnh Du lập tức đi tới cửa, Mã Minh loạng choạng xông tới, trực tiếp quỳ xuống cản đường, bắt đầu không ngừng dập đầu.
“Anh Sở! Tôi thật sự sai rồi, cầu xin anh thu hồi thánh mệnh, nhà họ Mã chúng tôi đi tới ngày hôm nay thật sự không dễ dàng gì, cầu xin anh đấy.”
Từ khi sinh ra, việc kinh doanh của ba anh ta không đến nỗi, tự nhiên không thể so được với hào môn của Tỉnh Thành, nhưng Mã Minh anh ta vừa tốt nghiệp đại học thì có thể lái chiếc xe tiền tỷ, hạnh phúc hơn rất nhiều người.
Cho nên sống quen cuộc sống vật chất như vậy, anh ta sao nỡ mất đi được, sẽ không.
Hành vi của Mã Minh đã dọa rất nhiều người, trong này tự nhiên cũng bao gồm cả Hồ Hân Hân, Mã Minh không ngừng dập đầu, Hồ Hân Hân đã mềm lòng, mục đích cô ta dẫn Sở Vĩnh Du đến chính là khiến Mã Minh sau này đừng quấy rầy cô ta nữa là được, không ngờ cuối cùng sẽ biến thành như này.
“Anh Sở, hay là…”
Nhìn thấy Hồ Hân Hân động lòng trắc ẩn, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Anh cái gì cũng không có nói, là ngài Thiên đó tự chủ trương, Hân Hân, em thấy như nào?”
Bạch Hinh Vũ của Kim Cảng, tiếp xúc vài lần ngắn ngủi thì có thể nhìn ra là một cô gái tâm địa lương thiện, Chu Vũ Đình của Vân Kinh tuy chưa từng tiếp xúc, nhưng chắc cũng không kém đi đâu cả, cho nên Sở Vĩnh Du có một loại suy đoán, cô gái đặc biệt trên người không có mùi, được Tỉnh Vu Dịch nhìn chằm chằm kiểu này, chắc đều là có một trái tim lương thiện.
Quả nhiên, ánh mắt của Hồ Hân Hân đột nhiên trở nên kiên định, nói.
“Xin lỗi anh Sở, tuy tôi cảm thấy mình làm như vậy, quả thật có chút hiền lành, nhưng… Tôi chỉ cần Mã Minh đừng quấy rầy tôi nữa, cũng không muốn nhìn thấy cậu ta trở thành như này.”
Nụ cười của Sở Vĩnh Du càng sâu, không sai với suy đoán của anh, kiểu cô gái này cho dù tính cách khác nhau, nhưng cuối cùng sâu trong nội tâm, vẫn đều là tuân theo một loại lương thiện thật sự.
“Gọi điện cho ngài Thiên gì gì đó.”
Nghe thấy lời này, Mã Minh kích động, vội vàng rút điện thoại ra ấn gọi, vẫn may, ngài Thiên nghe máy.
“Tôi là Sở Vĩnh Du, mọi chuyện như cũ mà làm.”
Nói xong mấy từ này thì Sở Vĩnh Du dẫn Hồ Hân Hân đi ra ngoài, mà Mã Minh thì sao, sau khi nghe thấy câu trả lời của ngài Thiên thì bắt đầu điên cuồng vả mặt của mình, sợ Sở Vĩnh Du hối hận sẽ làm chuyện gì khác nữa.
Mã Minh vả mạnh mình, tên Lý Tư ở cách không xa kia, nhìn mà há to miệng, trong dư quang, bóng lưng bước ra khỏi cửa của Sở Vĩnh Du in sâu trong lòng anh ta, rất khó mà quên đi.
Ngay cả Mã Minh anh ta cũng cần phải lấy lòng, vậy mà rơi vào kết cục như này, hủy hoại bản thân như vậy mới đổi lại cuộc sống kéo chút hơi tàn miễn cưỡng duy trì như ban đầu, mà anh ta, tính là thoát được một kiếp rồi sao?
Ra khỏi KTV, Hồ Hân Hân thè lưỡi, nhìn Sở Vĩnh Du nói.
“Anh Sở, anh chắc chắn biết dụng ý tôi gọi anh đến ngày hôm nay, anh vậy mà không phản cảm sao? Không giống tác phong của loại nhân vật lớn như các anh, trước khi đến, anh trai tôi còn không ngừng ngăn cản tôi đó, he he, sợ anh tức giận.”
Sở Vĩnh Du lắc đầu.
“Chỉ cần cô có lý thì tôi sẽ giúp cô, có chuyện gì đều có thể gọi điện cho tôi, tôi đi trước đây.”
Nếu không phải là nhìn thấy ánh mắt trong vắt như nước hồ của Sở Vĩnh Du, Hồ Hân Hân còn nghĩ rằng Sở Vĩnh Du giúp cô như vậy cũng là vì để lên giường với cô ta.
“Thật là một anh trai thú vị, so với anh trai mình còn thú vị hơn.”
Về đến nhà, ba mẹ vợ đã về biệt thự của mình rồi, Đồng Ý Yên đang xem TV.
“Vĩnh Du, mẹ không nói em cũng quên mất, trường mầm non Thiên Thiên tốt nhất Tỉnh Thành từ đến giờ sáng mai lấy số, một tuần sau bắt đầu bốc số, anh có cần liên hệ với người ta xem thử không?”
Sở Vĩnh Du vỗ cái đầu.
“Anh thật là sơ ý, vậy mà quên mất chuyện quan trọng như vậy, vẫn may mẹ nhắc nhở.”
Lườm một cái, Đồng Ý Yên nói.
“Ặc! Còn không phải là mẹ nghĩ rằng anh có thể tìm được quan hệ, nếu không đương nhiên đã nói sớm rồi.”
Trường mầm non Thiên Thiên là trường mầm non theo quy chế tư thục công lập, vô cùng hot, cộng thêm lại không có chia khu, mỗi lần đều là chiêu sinh toàn thành phố, một lần tung ra số, quay số thực tế lại chỉ có danh ngạch, tỷ lệ % thật sự quá khoa trương, bình thường mà nói đều chỉ có thể đi xếp hàng thử vận may, đương nhiên, có quan hệ tự nhiên là loại ra.
“Anh đi xếp hàng trước, nếu như không quay trúng, đến lúc đó anh lại tìm người.”
Rất nhiều chuyện, không đến nước vạn bất đắc dĩ, Sở Vĩnh Du là không muốn phiền người khác, tuy anh tùy tiện gọi điện cho Ngô Tiêu Tiêu, hay cho dù là Lục Côn, sự việc chắc đều có thể giải quyết, nhưng nếu như có thể rõ ràng, tại sao phải phiền người khác.
Sở Vĩnh Du trước nay đều chưa từng có tư thái cao cao tại thượng, đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều anh em được dẫn ra đều hết lòng đối với anh.
Nghe thấy lời này, Đồng Ý Yên sững ra, dường như cũng nghĩ đến cái gì đó, gật đầu.
“Được, dù sao em xếp không được, hơn nữa anh muốn xếp hàng, tốt nhất là đi bây giờ, em nghe nói có người đi xếp hàng từ hai ba giờ đêm, cuối cùng cũng không xếp được.”
“Ừm, anh nhìn Hữu Hữu rồi đi ngay.”
Đi lên lầu, hôn Hữu Hữu đã ngủ một cái, Sở Vĩnh Du sau khi xuống lầu, Đồng Ý Yên đột nhiên cầm một cái ghế gấp nhỏ đưa qua.
“Này! Thần khí xếp hàng, sẽ dùng đến.”
“Vợ thật chu đáo.”
Lái chiếc BMW X, Sở Vĩnh Du chạy về phía trường mầm non Thiên Thiên, khi đến nơi, đã là gần giờ đêm.
Đỗ xe xong, sau khi cầm chiếc ghế gấp ra, cả người Sở Vĩnh Du đều sững ra tại chỗ.
“Đây… có hơi khoa trương rồi.”