CHƯƠNG : NGƯỜI CHỨNG HÔN
Về đến nhà, Đồng Ý Yên nhìn thấy Sở Vĩnh Du hai tay trống không, lập tức không vui rồi.
“Nước tương và dấm đâu?”
Sở Vĩnh Du vốn bởi vì việc thu phục được sát khí của Bạch Khởi mà có tâm trạng vui vẻ, trong nháy mắt trở nên ngại ngùng.
“Cái đó… vợ à, anh bây giờ ra ngoài mua.”
Vội vàng ra ngoài chạy đến siêu thị mở trong tiểu khu, mua xong nước tương và dấm mới dám quay về nhà.
Ngày hôm sau mới ăn sáng xong, khi Đồng Ý Yên mở cửa muốn đi làm, Thượng Quan Vô Địch vậy mà đã đợi ở cửa rồi.
“Chào chị Yên.”
Đồng Ý Yên có hơi không kìm được mà mỉm cười nói.
“Vào đi, Vĩnh Du ở trong đó.”
Nhìn thấy Thượng Quan Vô Địch, Sở Vĩnh Du cũng có hơi nghẹn lời.
“Thằng nhóc cậu nói hôm nay tới, là thật à.”
Sờ đầu của mình với vẻ như thật thà, Thượng Quan Vô Địch vội vàng lấy ra một món quà.
“Hữu Hữu, tặng cháu.”
Nhìn thấy có quà, vừa mới ăn sáng xong cũng không màng đến lau miệng, Hữu Hữu lập tức lao đến.
“Oa! Cảm ơn chú.”
“Hờ hờ, cậu ngược lại khá biết tìm người đút lót đấy.”
Thượng Quan Vô Địch không dám phản bác gì, đây là chiêu em vợ Hà Tiểu Mông chỉ cho anh, đó chính là lấy lòng Hữu Hữu, việc đó tương đương với việc lấy lòng người anh rể Sở Vĩnh Du này, tuyệt đối sẽ không có vấn đề.
Cẩn thận đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Vĩnh Du, Thượng Quan Vô Địch nói.
“Anh rể, cuộc tuyển chọn Chiến Thần nước R này sắp bắt đầu rồi, anh già định khi nào động thân vậy?”
Anh già… Sở Vĩnh Du bất lực, nghĩ rồi nói.
“Chắc ngày mai đi, qua đó còn phải thăm vài người.”
Nếu đã phải đi Vân Kinh, vậy ông Khương chắc chắn phải đến thăm một chuyến.
“Vậy không thành vấn đề rồi, anh rể, em dẫn Hữu Hữu ra ngoài chơi đây.”
Nghe thấy lời này, Hữu Hữu vừa móc món quà mới ra, lập tức phấn khích.
“Được ạ được ạ, ba thối đã mấy ngày không có dẫn cháu ra ngoài chơi rồi, hư hừ!”
Sở Vĩnh Du vội đứng dậy, sờ cái đầu nhỏ của Hữu Hữu rồi nói.
“Vậy ba đi cùng hai người được không?”
Ai ngờ Hữu Hữu trực tiếp lắc đầu.
“Không cần! Ba bây giờ giống như mẹ vậy, cái này không để con ăn, cái kia cũng không cho con, vẫn là chú Vô Địch tốt, hừ hừ!”
Sở Vĩnh Du lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Vô Địch, người kia vội vàng bế Hữu Hữu lên lầu.
“Aiya! Anh rể, em thay quần áo cho Hữu Hữu, anh có việc thì đi làm đi, yên tâm, những đồ ăn dầu mỡ với những thứ linh tinh kia, em sẽ không để Hữu Hữu ăn đâu.”
Sau khi hai người đi, Sở Vĩnh Du cũng cảm thấy không có việc gì, cho nên đến ngôi biệt thự đó của Văn Khả Hân, điều thú vị là không những Đông Linh ở đây, ngay cả Hình Thiên và Huyết Cốt cũng ở đây.
“Hửm? Đều đông đủ cả à.”
Hình Thiên lập tức trêu chọc.
“Thưa ngài, anh đến không phải lúc rồi, hai cái bóng đèn W như chúng tôi đang chuẩn bị đi, cái bóng đèn W như anh lại đến rồi.”
Một câu này, Mã Trạch thay đổi sắc mặt, Đông Linh càng đỏ ửng vì xấu hổ, tức tối nói.
“Hình Thiên! Anh nói linh tinh gì thế!”
Sở Vĩnh Du mỉm cười.
“Chuyện này có gì để che đậy chứ, nếu thật sự có thể thành, cũng là rất tốt, hai người đều là tứ đại thủ hộ của tôi, nếu như thật sự có thể kết hôn, đến lúc đó dù bận nữa, tôi cũng phải đi làm người chứng hôn của hai người.”
Trong nháy mắt, Mã Trạch và Đông Linh đã kích động.
“Thưa ngài, lời anh nói là thật sao?”
“Phí lời! Hai người kết hôn, ngoài tôi có tư cách làm người chứng hôn ra, người khác ai dám?”
Nhất thời, bốn người đều có chút cảm động, bởi vì lời này của Sở Vĩnh Du, ý bao che người mình rất lớn, là thật sự xem bọn họ thành người nhà mà đối đãi.
“Ngày mai xuất phát đến Vân Kinh!”
Sau khi Sở Vĩnh Du mở miệng, ánh mắt của bốn người đều thay đổi, nhất là Đông Linh, cỗ thù hận đó lại dâng lên, không cần hỏi bất kỳ cái gì, đại nhân từng nói muốn báo thù thì nhất định sẽ làm.
“Vâng thưa ngài.”
Lúc này, điện thoại của Sở Vĩnh Du bỗng đổ chuông, là Ngô Tiêu Tiêu gọi đến.
“Anh Sở, anh… anh bây giờ có thời gian không?”
“Nói thẳng vào việc.”
Ngô Tiêu Tiêu ở đầu bên kia do dự một lát mới nói.
“Bên liên minh dị năng lại phái người đến rồi, còn là ở trang trại chăn nuôi ở khu ngoại ô kia, em trai tôi đã đi theo bọn họ rồi, bọn họ bảo tôi thông báo cho anh, muốn bảo anh cũng đến một chuyến.”
“Tôi biết rồi.”
Từ trong lời nói của Ngô Tiêu Tiêu, Sở Vĩnh Du không nghe ra bất kỳ sự thúc giục và lo lắng, nghĩ đến người của lần này liên minh dị năng phái đến, chắc sẽ không ra tay đối với Ngô Siêu, mà là muốn tìm tên đầu sỏ anh.
Là Chiến Thần Địa Ngục, loại thế lực ở nước ngoài này muốn đánh vào nước R, vậy anh sao có thể khoanh tay đứng xem được.
“Hình Thiên, theo tôi ra ngoài một chuyến.”
Lái xe đến trang trại chăn nuôi, đây ngược lại tính là lần đầu tiên Sở Vĩnh Du đến nơi này vào ban ngày, cũng nghĩ đến người trong thập đại tà tính đó, mong một tháng sau, người đó giữ lời hứa, nếu không thì lãng phí sự tin tưởng của Sở Vĩnh Du.
Trong sân, ngoài Ngô Siêu bất ngờ ra, còn có một ông lão và một người thanh niên đứng đó, không giống như anh Cát và người phụ nữ trước đó, hai người lần này, đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cho dù là ông lão đó, tóc cũng màu vàng, tràn đầy năng lượng.
“Anh Sở.”
Ngô Siêu chào hỏi, người trung niên bên cạnh mỉm cười rồi mở miệng.
“Cậu chính là Sở Vĩnh Du võ giả nước R đã giết hai thành viên của chúng tôi?”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du ngược lại có hơi bất ngờ.
“Tiếng nước R của ông không tồi.”
“Ha ha, đó là đương nhiên, chúng tôi chính là chỉ huy cao nhất phụ trách ở mảnh đất nước R này, không biết tiếng nước R thì sao mà được.”
Nói xong, người trung niên cất một bước, hoạt động tay chân, mới mở miệng lần nữa.
“Liên minh dị năng chúng tôi cũng không phải đều là người ngông cuồng tự đại, cho nên lần này chúng tôi xin phê chuẩn đặc biệt với cao tầng của liên minh, đánh một trận, nếu như các cậu thua, vậy thì kế hoạch của bên nước R không thay đổi, nếu như chúng tôi thua, từ giờ sẽ không nhòm ngó nước R nữa, chấp nhận không?”
Sở Vĩnh Du cười lạnh.
“Xem như cao tầng của các ông đủ thông minh, nếu dám làm loạn nữa, tôi diệt Liên minh dị năng của các ông.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du lại đi đến một bên, Hình Thiên cất bước, khinh thường nói.
“Mấy người nước ngoài mấy người còn muốn đại nhân nhà tôi ra tay sao? Tôi tới chơi cùng các ông, nói trước luôn, đấu sinh tử, vẫn là nên cân nhắc.”
Nhìn thấy một màn này, trong mắt người trung niên vụt qua một cỗ lửa giận.
“Sở Vĩnh Du, cậu quá ngông cuồng rồi, tôi là người dị năng cấp của Liên minh dị năng, Tiên Thiên võ giả của nước R các cậu đều không phải là đối thủ của tôi, cậu vậy mà để một tên thuộc hạ đến đánh với tôi?”
“Bớt phí lời! Có đấu sinh tử không, còn không nói, tôi xem ông mặc nhận rồi, tốn thời gian.”
Sở Vĩnh Du không lên tiếng, Hình Thiên vẫn mang loại ánh mắt đó, người trung niên hoàn toàn phẫn nộ rồi.
“Không đấu sinh tử, nhưng tôi cũng sẽ khiến cậu nhớ bài học này.”
Ngay sau đó, xung quanh người trung niên đột nhiên tràn ngập lôi quang có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trông rất khủng bố.
Ngô Siêu sớm đã đi ra trong mắt lóe lên một tia phức tạp, anh ta trước giờ chưa từng thấy người dị năng cấp trong liên minh ra tay, dù sao nghe nói là vô cùng khủng bố, lực phá hoại hơn một chi quân đội.
Vậy mà Sở Vĩnh Du lại không đích thân ra tay, một tên thuộc hạ, thật sự có thể nắm chắc phần thắng sao?