CHƯƠNG : CHÁU NHỚ BA CHÁU.
“Sư huynh, thành công rồi, em đã có được văn kiện ở trong tay, ở bên phía em không đi được, nhưng mà em sẽ cho người xuất phát ngay lập tức, tự mình hộ tống mang đến đó cho anh.”
Điện thoại vừa mới được kết nối, nghe thấy tin tức này, Sở Vĩnh Du thở phào một hơi.
“Cảm ơn sư đệ.”
“Sư huynh, chúng ta khách khí với nhau làm gì? Em giận đó!”
Cúp máy, Sở Vĩnh Du nhìn về phía Lâm Sơn đang thao tác thiết bị hình vuông, anh lên tiếng nói.
“Đã có được văn kiện ở bên phía nước M rồi, chắc có lẽ là tối ngày mai sẽ đưa đến đây.”
Lâm Sơn cười cười.
“Vậy thì tốt quá, sau khi chúng ta phân tích số liệu xong, tôi sẽ lập tức viết báo cáo chính thức, đến lúc đó, trình lên cùng với phần văn kiện đó luôn, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Do dự một chút, Sở Vĩnh Du lại hỏi.
“Ngài Lâm Sơn, tôi muốn có được một đáp án chính xác nhất, nếu những thứ mà ông vừa mới nói gộp cùng một chỗ, dù không có người làm chứng, có phải cụ thể chứng minh được công ty bất động sản Hoa Thiên trong sạch không?”
“Không sai, có những vật này đã đủ để chứng minh là do người khác làm, nhưng mà… nếu như cậu không thể làm cho người này mở miệng, vậy thì chắc chắn sau này còn phải tiếp tục điều tra, thẳng cho đến khi bắt được hung thủ mới thôi.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du không nói gì nữa, nhấc chân đi về phía đóng đổ nát của tòa nhà bị sập.
Chỉ cần có thể chứng minh tòa nhà này là do người ta làm sập, không phải là chất lượng công trình có vấn đề, vậy thì đã đủ rồi, còn lại anh sẽ tự mình giải quyết.
Đi đến khu đổ nát của tòa cao ốc Sở Vĩnh Du đá vào trên người của người đàn ông trung niên Tiểu Tứ, trong nháy mắt cái người đó liền tỉnh dậy.
“Cậu… cậu muốn làm cái gì?”
Trong đôi mắt của Tiểu Tứ tràn đầy sợ hãi, Sở Vĩnh Du quá kinh khủng, chỉ cần một bàn tay là đã có thể giải quyết ông ta, thực lực chênh lệch đến độ không có cách nào hình dung, làm sao có thể không sợ được chứ.
“Mười ba sinh mạng sống sờ sờ, bọn họ đều có gia đình, có con, có ba có mẹ, thậm chí còn chưa kết hôn, có lẽ còn là con trai duy nhất ở trong nhà, nhưng mà… toàn bộ đều đã chết hết rồi.”
Dường như là Sở Vĩnh Du đang thì thầm, nhưng mà lọt vào trong tai của Tiểu Tứ thì lại cực kỳ chấn động.
Cậu… không phải là cậu ta tùy ý bắt mình, thế mà cậu ta biết là do mình làm, chuyện này sao có thể được chứ?
Bốp!
Lúc ông ta đang hoang mang lo sợ, đột nhiên có một cơn đau kịch liệt truyền vào cơ thể, Tiểu Tứ đau đến nỗi biểu cảm vặn vẹo, chậm rãi cúi đầu xuống, hai chân của mình đã bị dẫm nát.
“Tại sao lại phải làm liên lụy đến những người vô tội đó, ông có thể nói cho tôi biết tại sao không chứ?”
Biểu cảm của Tiểu Tứ đột nhiên trở nên dữ tợn, phẫn nộ nói.
“Sở Vĩnh Du, con mẹ nó cậu có còn là một người đàn ông không hả? Giết tôi thì ông đây cũng không nói cho cậu biết đâu, cậu nằm mơ đi!”
Ông ta là người đã có vợ con, có ba mẹ, một khi khai người đứng phía sau ra, vậy thì người nhà của ông ta tuyệt đối sẽ tiêu đời, cho nên ông ta không thể khai một chữ nào.
“Cho đến bây giờ, trong mắt của ông đều không thể xuất hiện lương tâm, đối với ông mà nói, mười ba mạng người đó chỉ là tép riu thôi à? Được rồi, bây giờ tôi sẽ cho ông cơ hội xám hối.”
Nói dứt lời, sát khí liền khuếch đại, trong nháy mắt bao phủ Tiểu Tứ.
Hàm răng của ông ta gãy nát, ngay cả cơn đau kịch liệt đang truyền đến từ hai đôi chân mà ông ta cũng không để ý đến, trong đôi mắt của ông ta là nỗi sợ hãi mãnh liệt lấp đầy.
Sở Vĩnh Du cứ nhìn như thế, trong mắt không có một tia nhân từ, loại người này nên phải xuống địa ngục, cho dù có nhận cực hình gì cũng không quá đáng.
Thời gian trôi qua, mặc dù không có cách nào biết Tiểu Tứ đã phải trải qua chuyện gì, nhưng mà hai mắt và lỗ mũi của ông ta bắt đầu có máu tươi chảy xuống.
Đột nhiên, hai tay của Tiểu Tứ lại che đầu, điên cuồng lắc lắc.
“Không, giết tôi, giết tôi đi! Tôi nói… tôi nói, là nhà họ Bạch phái tôi đến, là nhà họ Bạch.”
Nhà họ Bạch? Sở Vĩnh Du nhíu mày, sát thủ của gia Tộc Quang Thứ phát hiện ở trong nhà cũng là do nhà họ Bạch đã phái tới, anh thấy cái đó phù hợp với mánh khóe của nhà họ Bạch, cho nên sự kiện tòa cao ốc bị sụp đổ, anh căn bản không hoài nghi tới nhà họ Bạch, trong lòng anh đã sớm suy đoán, là tổ chức yêu tà. Bây giờ biết được đáp án, anh có thể không kinh ngạc được ư.
Quay người lại, Sở Vĩnh Du đi ra ngoài, không tiếp tục để ý tới Tiểu Tứ nữa, loại người như thế này, cho dù có chết đi trong thê thảm đau đớn đi nữa thì cũng không thể nào bù đắp được tội ác của mình.
Lúc Lâm Sơn phân tích ra số liệu thì đã sắp đến mười hai giờ đêm.
“Được rồi, tôi trở về khách sạn viết báo cáo đây, chắc có lẽ là chiều ngày mai sẽ có báo cáo thôi, cộng với tài liệu nước M gửi tới, đã có thể chính thức trình lên trên.”
Nhìn nhóm năm người do Văn Khả Hân tìm tới, Sở Vĩnh Du cúi đầu xuống.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người.”
Cảnh tượng này làm chú Cửu trợn mắt há hốc mồm, thân phận của Sở Vĩnh Du mà lại có thể làm đến bước đường này, đúng là nằm ngoài dự liệu.
Cho dù là Văn Khả Hân thì cũng nước mắt lưng tròng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Cái cúi người này là tôi cúi cho vợ của mình, cũng là thay mười ba mạng sống đã chết oan, thật sự cảm ơn mọi người.”
Vũ bất đắc dĩ, hai tay chìa ra.
“Chúng tôi cũng chỉ là lấy tiền làm việc mà thôi, anh làm như thế này làm tôi thấy không biết làm sao. Thôi bỏ đi, cô Văn, tôi từ bỏ phần tiền đó, cứ coi như chúng tôi làm việc nghĩa cho mười ba mạng người ấy. Haha, loại cảm giác này thật là sảng khoái quá đi.”
Vũ vừa mới nói xong, những người khác cũng đều đồng loạt biểu thị mình không cần tiền, dường như là có một loại làm việc vì đại nghĩa.
“Mặc dù là mọi người nói như vậy, nhưng mà tiền Văn Khả Hân phải trả thì cũng không thể thu hồi, tiền đã sắp được chuyển vào trong tài khoản của mọi người rồi, không tính là thù lao, cứ coi như là tôi tặng cho mọi người đi.”
Văn Khả Hân nói được làm được, dẫn theo năm người đi về khách sạn nghỉ ngơi, khi mà chuyện này vẫn còn chưa giải quyết hoàn toàn, cô ta vẫn phải ở bên cạnh hỗ trợ cho chú Cửu, đề phòng có chuyện gì xảy ra.
Về phần Sở Vĩnh Du cũng không tiếp tục nói gì với Văn Khả Hân, ân tình này, rất nhiều thứ không có cách nào so sánh được.
Đi ra bên ngoài, chủ quản đặc phái viên Cao Kiện đi tới.
“Chào ngài, đã tiến triển đến bước nào rồi? Phía trên vẫn còn đang chờ tôi báo cáo.”
Nhưng mà Sở Vĩnh Du căn bản không thèm để ý tới Cao Kiện, bước chân không hề dừng lại, làm Cao Kiện tức giận đến nỗi thân thể không ngừng run rẩy.
Sở Vĩnh Du, mày hay lắm, hãy đợi đấy.
Sở Vĩnh Du rời khỏi nơi này, anh trực tiếp đi tới nhà của Trịnh Hạo, người mở cửa là một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, hai mắt khóc đến đỏ bừng, tinh thần yếu ớt không có cách nào hình dung.
“Anh là?”
“Xin chào, tôi là bạn của Trịnh Hạo, thật ra thì lúc trước cậu ấy đã từng trúng xổ số một lần, số tiền thưởng là chín mươi tỷ, luôn để ở chỗ của tôi, kêu tôi đi đầu tư, hàng năm sẽ chia hoa hồng cho cậu ấy, đề phòng công ty thiết kế của cậu ấy xảy ra vấn đề sai sót thì sẽ không đứt mất nguồn thu nhập. Tôi vừa mới nhận được tin dữ, tôi thấy là vẫn nên trả lại chín mươi tỷ đó cho cô, ít nhất thì sau này cô với con cái cũng có đều đảm bảo.”
Nhìn tờ chi phiếu của Sở Vĩnh Du đưa qua, người phụ nữ không có bất cứ tâm trạng gì để truy cứu chuyện chồng của mình trúng số nhưng mà lại không nói cho mình nghe, cô ta chỉ lắc đầu.
“Người đã không còn nữa rồi, cần tiền để làm cái gì chứ?”
Lúc này, có một đứa bé trai chạy tới, ngọt ngào gọi một tiếng.
“Cháu chào chú, chú là bạn của ba cháu ạ? Sao mà ba cháu vẫn còn chưa về nhà, cháu nhớ ba cháu.”
Một câu nói làm người phụ nữ khóc không thành tiếng, mắt của Sở Vĩnh Du cũng ẩm ướt, đặt tờ chi phiếu vào trong tay của người phụ nữ, trong khoảnh khắc anh quay người rời khỏi, dường như là trong đôi mắt đỏ ngầu có một thứ trong suốt chảy ra.
Nhà họ Bạch! Các người đáng chết!