CHƯƠNG : KHAI MẠC
Mặc dù Hồ Hân Hân và Sở Vĩnh Du đã rời đi, nhưng đám người trong phòng cũng vẫn còn ở trạng thái chấn kinh.
Phải biết, gia thế của Tiểu Á là lợi hại nhất trong đám bọn họ, vừa rồi đảo ngược thực sự khiến người kinh ngạc quá mức.
Cũng giống như suy nghĩ của Tiểu Á, bọn họ cũng sẽ không cho rằng Hồ Hân Hân đột nhiên nổi dậy, chắc chắn là cái cái người thanh niên một ánh mắt đã dọa sợ hai bảo vệ của Tiểu Á bối cảnh có cái gì không muốn người biết, nếu không thì sao ba Tiểu Á đến một lời không hợp đã bảo con gái xin lỗi.
Giờ phút này, Tiểu Vũ làm nhân vật nữ chính hối hận đến phát điên, sớm biết nếu như tụ tập Hồ Hân Hân còn có thế lực như vậy, lúc nãy cô ta cũng sẽ không một mực trầm mặc tùy ý để cho sự việc lớn ra.
Về phần cô gái tóc ngắn kia thì một mặt trắng bệch, cô ta biết, từ nay về sau, tình hữu nghị với Tiểu Á cũng xem như triệt để kết thúc.
Bên ngoài khách sạn, Hồ Hân Hân gảy một chút tóc cắt ngang trán, tự giễu cười nói.
“Quả nhiên người cũng sẽ thay đổi mà, trước kia, quan hệ giữa tôi với Tiểu Vũ tốt bao nhiêu, không có gì giấu nhau, aizz, tôi vẫn nên về Tỉnh Thành thôi, thành phố lớn quả nhiên quá phức tạp, không thích hợp với tôi.”
Nghe xong, Sở Vĩnh Du cảm thấy hẳn là sắp đúng thời cơ rồi, lúc này mới mở miệng nói.
“Hân Hân, sau này nếu như cô quay về Tỉnh Thành, có thể nói sớm với tôi cô muốn đi đâu không?”
Hồ Hân Hân cười cười.
“Được, đương nhiên không có vấn đề rồi, thật ra anh Sở à, mặc dù tế bào não của tôi không phải rất nhiều, nhưng cũng biết, anh đối tốt với tôi như vậy, chắc chắn cũng có nguyên nhân mà, ha ha, tôi cũng sẽ không hỏi cuối cùng nguyên nhân là gì, chỉ cần biết anh tốt với tôi là được rồi, mặc dù tôi có người anh ruột là Hồ Khê đây, nhưng cho tới bây giờ anh ấy cũng đều không có quan tâm đến tôi giống như anh đây, tôi thích loại cảm giác được anh trai bảo vệ này.”
Có thể nghe được Hồ Hân Hân lý giải như vậy, Sở Vĩnh Du cũng thật cao hứng, chí ít mấy lần có chuyện cũng không xem như uổng phí.
“Cần tôi đưa cô ra sân bay không?”
“Không cần đâu anh Sở, tôi đi mua một ít đặc sản Vân Kinh rồi sẽ quay về, đến Tỉnh Thành tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh, cám ơn anh Sở nha, gặp lại sau.”
Đưa mắt nhìn Hồ Hân Hân lên một chiếc xe taxi rời đi, Sở Vĩnh Du cũng dắt theo Thiên Uy và Huyết Cốt lên Porsche Cayenne, lái về khách sạn ở Vân Kinh.
Trong phòng xa hoa, Thượng Quan Vô Địch và Hình Thiên đang ngồi xem tivi, hình như hai người này còn rất hợp, vừa nói vừa cười.
“Mã Trạch với Đông Linh đâu?”
Nghe được Sở Vĩnh Du hỏi, hai tay Hình Thiên mở ra.
“Nam nữ rơi vào tình yêu chính là mù quáng như thế đó, Mã Trạch đi dạo phố với Đông Linh rồi, trời ạ!
Loại dạo phố này, cũng không biết là ai phát minh.”
Thượng Quan Vô Địch ở bên cạnh cũng lập tức phụ họa.
“Anh Thiên, anh nói rất đúng, tôi cũng từng đi dạo phố với em gái một lần, nhưng võ giả bát phẩm, trèo non lội suối tôi đều không sợ, đi dạo trên phố bốn tiếng, tôi đã cảm giác hai chân cũng sắp phế đi, quá đáng sợ, cho sau này tôi cưới vợ, phàm là dạo phố quá hai tiếng thì tôi sẽ một mực không cưới.”
Hai cái tên dở hơi làm cho Sở Vĩnh Du buồn cười, lắc đầu, đi về phòng ngủ, tắm trước, lại gọi video cho con gái, chuyện này cũng xem như chính sự.
Cùng lúc đó, một nơi nào đó ở Vân Kinh, Tu La chiến thần Tư Đồ Yến đang gặp mặt một người.
“Ha ha, bà lớn của gia tộc Nam Cung tự mình đến tìm tôi, làm tôi có chút thụ sủng nhược kinh nha.”
Không sai, người ngồi đối diện, chính là Trương Thanh Lệ vợ của Nam Cung Vô Phong.
“Ngài Tư Đồ quá khen, ngài là Tu La chiến thần cao quý, có thể đồng ý gặp tôi – một người phụ nữ bình thường, đây mới xem là vinh hạnh của tôi.”
Hơi nhếch khóe môi lên lên, Tư Đồ Yến cười nói.
“Chúng ta cũng đừng đánh đố nữa, quý bà đây tìm tại hạ chắc không phải đến để thổi phồng lẫn nhau hai câu đâu nhỉ.”
Gật gật đầu, Trương Thanh Lệ lấy ra một cái bình nhỏ trong suốt từ trong túi, bên trong đặt một viên thuốc con nhộng màu đỏ và màu xanh.
“Đây là loại thuốc được nghiên cứu bằng kỹ thuật sinh vật khoa học nghiên kích thích tiềm năng phát triển cơ thể, ăn hết hai viên thuốc con nhộng này, đều có thể duy trì mười phút, khác nhau ở chỗ ăn màu viên con nhộng màu xanh thân thể chỉ mềm nhũn bất lực một tuần, mà ăn viên màu đỏ thì uy lực tự nhiên còn lợi hại nhiều hơn màu xanh, nhưng cũng có ba phần trăm có thể chết bất đắc kì tử, bảy phần trăm khả năng trọng thương tĩnh dưỡng hơn mấy tháng.”
Nhìn cái bình nhỏ, trên mặt Tư Đồ Yến vẫn duy trì loại nụ cười như trước đó.
“Bây giờ quý bà có ý gì, tại hạ nghe không hiểu.”
Trương Thanh Lệ đã đứng lên, nói khẽ.
“Nghe nói ngài chuẩn bị phát triển lĩnh vực chế thuốc, cho nên mang cho ngài để ngài nghiên cứu một chút, không có ý gì khác, vậy tôi đi trước đây.”
“Quyên Quyên, thay tôi tiễn quý bà Nam Cung.”
Cách đó không xa, Đồng Quyên Quyên vẫn đứng yên lúc này mới cười, nghênh đón Trương Thanh Lệ, đợi bà ta quay về rồi, phát hiện Tư Đồ Yến đang cầm lấy cái bình thuốc nhỏ kia nghiêm túc ngắm nghía.
“Đại nhân, cuối cùng Trương Thanh Lệ này có ý gì?”
Tư Đồ Yến cười lạnh.
“Có ý gì? Đơn giản mà, sợ tôi đánh không lại Sở Vĩnh Du, cho nên đến đưa cho tôi hai món đồ chơi, ha ha, cũng quá coi thường Tư Đồ Yến tôi rồi.”
Nghe nói như thế, Đồng Quyên Quyên che miệng.
“A? Bà ta.. thế mà bà ta biết ngài có thù oán với Sở Vĩnh Du?”
“Bà ta là vợ của Nam Cung Vô Phong đó, nếu như muốn tra, khắp nơi ở Nước R, bí mật có thể che giấu được bà ta không nhiều, trùng hợp, tôi cũng biết Trương Thanh Lệ với Sở Vĩnh Du cũng có thâm thù không đội trời chung, bà ta đến gặp tôi, cũng đủ để chứng minh rồi.”
Thì ra là thế, Đồng Quyên Quyên do dự một chút, chỉ vào bình thuốc nhỏ nói.
“Vậy đại nhân, thuốc này.”
Răng rắc!
Tư Đồ Yến hơi dùng sức, bình thủy tinh theo tiếng mà nát, dọa Đồng Quyên Quyên nhảy một cái.
“Tôi đường đường là Tu La chiến thần, ngay cả tên phế vật Sở Vĩnh Du này cũng đánh không lại? Còn cần mượn sức mạnh bên ngoài sao? Cút xuống đi!”
Đồng Quyên Quyên không dám dừng lại, vội vàng ra khỏi phòng, đến đây, Tư Đồ Yến buông tay phải ra, cái bình vỡ vụn, nhưng hai viên con nhộng bên trong vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại.
Ánh sáng lập lòe của ánh mặt trời mới mọc chậm rãi bày khắp mặt đất, một ngày mới lại đến, bên trong một trụ sở huấn luyện bí mật, tổng bộ điều tra đặc chủng ở ngoại thành Vân Kinh, tất cả nhân viên đều đang bận rộn, vẻ mặt của mỗi người đều vô cùng phấn khởi.
Không vì điều gì khác, bởi vì hôm nay là thời gian quyết tuyển cuối cùng của chiến thần Nước R, sẽ có bao nhiêu nhân vật lớn đến, hoàn tooàn đã không cách nào tưởng tượng.
Nghe nói ngay cả tên lửa phòng không cũng được kích hoạt, tùy thời chờ lệnh, thiết giáp, xe tăng vân vân, đương nhiên cũng sẽ không thiếu.
Mà nhân viên làm việc vặt và thủ vệ có thể ở trên mặt đất trụ sở bí mật phụ trách đều là đặc chủng tổ điều tra sự kiện chủ quản trở lên lãnh đạo, tổ viên cũng không có tư cách này.
Giờ khắc này ở căn cứ tràn đầy cát vàng bốn phương tám hướng võ trường ghế bày ra cộng lại không vượt quá bốn mươi cái, có thể ngồi trên đó, đều là người có tư cách đến quan sát trận quyết tuyển cuối cùng của chiến thần Nước R, về phần người không nhận được thư mời, dám đến gần thì giết không tha.
Cửa chính của căn cứ, thủ vệ vũ khí hạng nặng nghiêm chỉnh mà gác, trong tai nghe của một trong những người phụ trách đột nhiên vang lên một giọng nói, sau đó lập tức quát.
“Toàn thể chú ý! Đội xe đang đến gần là đại nhân chiến thần Địa Ngục, chuẩn bị nghênh đón.”
“Vâng!”