Bản Lĩnh Ngông Thần

chương 625

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“Vậy thì điều đó phụ thuộc vào việc Tạc Thiên Bang có phải là một tổ chức tàn sát dân lành hay không, nếu như phải, thì lấy Long Mễ đi chỉ là một chuyện tiện đường thôi.”

Gật gật đầu, Phồn Hoa đột nhiên chỉ ngón tay lên trên, nói.

“Tôi đã đặt ra quy tắc trong bang, cho nên Tạc Thiên Bang nhìn thì giống cướp, nhưng thật ra nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không giết người, hơn nữa cho dù có cướp, thì cũng chỉ cướp đồ của mấy chi phụ của chín gia tộc lớn thôi, tôi nói như vậy, anh Sở tin chứ?”

“Tin hay không thì cũng chỉ là lời nói phiến diện của cô thôi, không phải điều tôi có thể tuỳ tiện định đoạt.”

Tạc Thiên Bang và cái mà Sở Vĩnh Du tưởng tượng đích thực khác biệt quá lớn, xem ra cần phải điều tra một chút.

Lúc này, Phồn Hoa đột nhiên nở nụ cười.

“Thực ra, nếu anh Sở muốn có được Long Mễ của Tạc Thiên Bang, không, nên nói là cả Tạc Thiên Bang, thì thực ra có một con đường, đó chính là sau khi có được hạng nhất của Thiên Tuyển đại chiến, đột phá giới hạn cảnh giới Võ Vương.”

“Ý định ban đầu của tôi khi thành lập Tạc Thiên Bang, chính là đợi sự xuất hiện của chủ nhân đó.”

Nói đến đây, trong mắt Phồn Hoa thoáng hiện lên một tia buồn bã, lời cô ta nói ra, cũng khiến cho đôi mắt Sở Vĩnh Du hơi híp lại.

“Khi chủ nhân xuất hiện, những dã nhân trong rừng sâu, cũng sẽ được giải thoát khỏi đau khổ.”

Lời nói của Phồn Hoa mang theo vài phần ý vị bí ẩn, bất kể ai làm gì cũng là đều có mục đích, luôn luôn có liên quan đến mình hoặc là người nhà.

Nhưng cũng giống như Phồn Hoa, chờ đợi một chủ nhân không biết khi nào sẽ xuất hiện, quả thực có chút khác thường.

“Nhìn vẻ mặt của anh Sở, chắc cũng không tin lắm nhỉ. Ha ha, thực ra mà nói, bản thân tôi cũng mờ mịt, là một ngày mơ một giấc mơ, một giấc mơ thật đến mức tôi không thể kể ra được, kể từ sau đó, tôi bắt đầu xây dựng thế lực, xây dựng càng sớm, vào ngày chủ nhân xuất hiện, thì sẽ càng thêm khổng lồ.”

Không tiếp tục quấn lấy chủ đề này, Sở Vĩnh Du thật sự có một số điều muốn hỏi.

“Những tên dã nhân trong rừng kia, hình như cô biết nguyên nhân?”

Gật đầu, biểu cảm Phồn Hoa trông có vẻ buồn.

“Những người đó đều là những người đã đạt đến cửu bộ võ vương, hoặc là đã gần đến cửu bộ võ vương, luôn bị ám ảnh bởi việc đột phá cảnh giới Võ Vương, cuối cùng tẩu hoả nhập ma, trở thành những con quái vật người không ra người, ma không ra ma. Bọn họ không có cảm xúc, chỉ còn lại giết chóc, giống như zombie trong rừng vậy, anh Sở, anh không cảm thấy sống như vậy rất đáng thương sao? Tôi thậm chí còn đang tự hỏi, có lẽ linh hồn của họ vẫn còn tỉnh táo, chỉ là thể xác của họ đã hoàn toàn mất đi phương hướng, như vậy, há không phải càng bi ai hơn sao?”

Hoá ra vậy, Sở Vĩnh Du không khỏi nghĩ đến cái tia giải thoát và trút được gánh nặng trong mắt ba dã nhân lúc mình giết bọn họ, bây giờ sau khi nghe Phồn Hoa nói như vậy, có lẽ, đó thật sự không phải ảo giác của anh.

Từng nghe Văn Khả Hân nói, không ai có thể đạt tới cảnh giới tiếp theo của Võ Vương, không biết đã hoang mang bao nhiêu năm, quả thực đối với kẻ võ si mà nói, đã đạt tới cảnh giới Võ Vương, rõ ràng biết còn có một cảnh giới tiếp theo, nhưng không thể tìm được con đường đúng để đi về phía trước, đó sẽ là một sự khó chịu và bi ai đến mức nào, tẩu hoả nhập ma, cũng là cực kỳ có khả năng.

“Tôi biết anh Sở cũng tham gia đại chiến Thiên Tuyển, không biết tại sao, tôi có cảm giác rằng anh Sở có khả năng sẽ phá vỡ gông cùm đang đeo bám mọi người hiện tại.

Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy, nhìn Phồn Hoa rồi nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio