CHƯƠNG
“Vâng, con sẽ về nhà.”
Ra khỏi tường cao, đón xe đến căn cứ trên sa mạc cát, xe còn chưa dừng hoàn toàn thì Đồng Ý Yên đã chạy tới.
“Vĩnh Du, sao rồi? Sư phụ anh có thể cứu con gái của chúng ta không?”
Vấn đề liên quan đến cơ mật quốc gia, Sở Vĩnh Du không thể nói rõ, huống hồ gì Huyền Hoàng Tinh hay thiếu chủ gì đó, có nói ra Đồng Ý Yên cũng rất khó tin tưởng, còn không bằng tìm một lý do giải thích hợp lý.
“Được chứ, sư phụ của anh có thể trị bệnh cho Hữu Hữu.”
Đồng Ý Yên lập tức vui đến phát khóc, cô hôn lên trên mặt Hữu Hữu.
“Hữu Hữu, con có nghe không? Con có thể trị hết bệnh, mẹ biết là con có thể được chữa khỏi mà.”
Nhìn Đồng Ý Yên vui vẻ, trong lòng của Sở Vĩnh Du lại đau lòng, chuyến đi này không biết kéo dài đến bao lâu, mà cũng không nỡ rời xa vợ mình, nhất là lần này xem như là rời khỏi quê hương theo nghĩa đen.
“Bà xã, nhưng mà sư phụ của anh có nói nếu như muốn trị tốt cho Hữu Hữu thì phải đi đến một nơi đặc biệt, nơi đó rất nguy hiểm, thực lực của em không thể đến đó, hơn nữa phải tốn bao lâu mới có thể chữa khỏi cho Hữu Hữu còn phải đợi đến nơi đó rồi thì mới có thể biết được, có lẽ là thời gian sẽ rất lâu.”
Nghe nói như vậy, Đồng Ý Yên sửng sốt một hồi, lập tức lau nước mắt rồi nói.
“Được, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Hữu Hữu, chúng ta chờ bao lâu cũng được, chỉ là anh phải cẩn thận đó.”
Có thể được vợ thấu hiểu, đương nhiên Sở Vĩnh Du rất vui mừng.
Ôm Hữu Hữu, trên mặt Đồng Ý Yên tràn đầy vẻ không nỡ, thật lâu sau đó cô mới nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Vĩnh Du, em chờ anh và Hữu Hữu về nhà, đồng ý với em, anh hãy mang con gái hoàn chỉnh trở về.”
“Anh đồng ý với em.”
Cứ như vậy, Sở Vĩnh Du ôm Hữu Hữu leo lên xe chạy đến vách tường cao một lần nữa, nhìn con gái với đôi mắt ngơ ngác trong ngực, Sở Vĩnh Du dịu dàng vuốt ve tóc cô bé.
“Ba sẽ không để con có việc gì đâu.”
Vào tường cao nói lời tạm biệt với Vô Phong Tử, bóng dáng Sở Vĩnh Du và Khổng Lưu dần dần biến mất trong trùng động.
“Chuyện ngày hôm nay, các người phải biết nên làm như thế nào, nếu như để lộ nữa điểm ra ngoài, không cần tôi phải ra tay, các người đều phải chết.”
Mấy người lúc nãy bị Khổng Lưu phất tay liền phá vỡ trận pháp còn đang bị thương nặng, đều vội vàng lên tiếng cam đoan.
Bọn họ không phải là người ngu, mình đã nghe thấy bí mật to lớn như thế, nếu như thật sự dám nói ra ngoài, quốc gia sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Sau khi mấy người đi khỏi, chỉ còn lại có Vô Phong Tử ngồi xếp bằng ở một nơi cách miệng hố mười mét, hai mắt ngóng trong.
“Đồ nhi, sư phụ sẽ luôn chờ con.”
Một ngày trôi qua, cánh cửa tường cao được mở ra một lần nữa, lão Tần bước vào.
“Phong Thánh, ông có chuyện tìm tôi?”
Đây là lần đầu tiên Phong Thánh sốt ruột tìm ông đến đây như thế, cho nên lão Tần lập tức gác lại tất cả mọi chuyện.
“Vĩnh Du đâu rồi, sao không có ở đây?”