CHƯƠNG
Trình độ khoa học kỹ thuật Huyền Hoàng Tinh rất phát triển, chỉ có thể được miêu tả là kinh người, thực lực của nhân bản thật sự rất mạnh, có thể đạt đến Võ Vương cửu bước ở bên phía nước R. Nếu như có thể phát triển thêm vài năm, có khi nào bọn họ có thể phục chế ra cao thủ hóa long cảnh.
“Thiếu chủ có lệnh, sao có thể dùng những đồ vật thứ phẩm như người nhân bản được chứ.”
Đối với phương diện này, Khổng Lưu hoàn toàn nghiêm túc, đây cũng chính là chuyện để Sở Vĩnh Du thấy yên tâm.
Thật ra không đơn thuần là Khổng Lưu, lúc anh ở Huyền Hoàng Tinh, toàn bộ gia tộc Khổng thị mỗi lần gặp nhau đều phải quỳ xuống làm lễ với anh, phía dưới thì có người làm, phía trên thì có gia chủ, hoặc là lão tổ nhà họ Khổng. Cho nên, về lòng tin thì không cần phải hoài nghi.
“Được rồi, vào nhà với tôi đi, còn nữa, sau này cứ gọi tôi là ngài, dù sao thì ở đây là trái đất, không phải là Huyền Hoàng Tinh, các người cứ luôn quỳ một chân dưới đất hành lễ với tôi, sẽ làm cho người khác tò mò.”
“Vâng, tuân mệnh thiếu chủ.”
Nụ cười trên mặt Sở Vĩnh Du chưa từng tan biến, thật sự là năm người mà Khổng Lưu mang đến đều là cao thủ hóa long cảnh, bảo vệ người nhà của anh tuyệt đối dư sức.
Còn Lương Nhân Cốc, đương nhiên anh sẽ không đến đó nữa, cũng coi như giải quyết được một chuyện lớn trong lòng.
“Chính là anh ta, phó môn chủ Dương, chính là cái tên này phách lối vô cùng, tôi đi mua biệt thự tâm hồ cho ngài, thế mà cái tên này lại trực tiếp đánh tôi một trận.”
Âm thanh đột ngột vang lên, có ba chiếc xe BMW X bỗng nhiên xuất hiện, từ trên xe có mười mấy người bước xuống, trên mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười nham nhở, toàn bộ đều tập trung vào Sở Vĩnh Du.
Quay người nhìn lại, Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, lại là người thanh niên ngày hôm qua đến nhà anh gây sự, dường như là đường chủ gì đó của Túy Ảnh môn trong truyền nhân của rồng.
Sở Vĩnh Du không nhìn lầm, người tới đúng là Bạch Trảm đường chủ Túy Ảnh môn, lần này lại để một vị phó bang chủ đến đây, có lẽ là muốn tìm thể diện trở về.
“Thằng nhóc này, ngay cả danh tính của Túy Ảnh môn chúng tôi mà còn chưa từng nghe à? Còn dám phản kháng? Đúng là muốn chết mà, cho dù cậu không chơi truyền nhân của rồng thì cũng phải nghe qua tiếng tăm lừng lẫy của chúng tôi chứ…”
Phó môn chủ còn đang nói chuyện, Khổng Lưu đột nhiên nướng mày.
“Ồn ào, bất kính với thiếu chủ, chết hết đi!”
Vừa mới nói xong, Khổng Lưu đã xuất hiện ở bên kia, đánh một quyền về phía hai người phó môn chủ Dương cùng với vị đường chủ Bạch Trảm.
“Đừng giết người!”
Sở Vĩnh Du lên tiếng, Khổng Lưu thu lực, đồng thời nắm đấm thay đổi phương hướng đập vào chiếc xe BMW sang trọng sau lưng hai người bọn họ.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn phát ra, xe BMW vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng mà đã bị một nắm đấm này làm tan thành từng mảnh, là cái loại tan thành từng mảnh theo nghĩa đen. Bốn cái bánh xe đều lăn ra nơi xa, cả chiếc xe đã không còn hình dạng, giống như là bị một ngọn núi đè lên.
Mười mấy người Túy Ảnh môn ngơ ngác quay đầu nhìn lại, cả đám đều không kiềm lòng được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn cảnh tượng thê thảm của chiếc BMW, tưởng tượng nếu như một quyền lúc nãy đánh vào người bọn họ, vậy thì sẽ có cảnh tượng như thế nào?