CHƯƠNG
“Tiền bối, có thể giải đáp giúp tôi không?”
Lúc này Sở Vĩnh Du lòng nóng như lửa đốt, mặc dù không thể xác định những gì Tôn Đế nói có phải là thật hay không nhưng chuyện có liên quan đến sư phụ thì làm sao anh có thể bình tĩnh như không được.
Đạo Không lắc đầu.
“Bần đạo không biết, con người Tôn Đế vô cùng thần bí, người này đã sống được bao lâu cũng không ai biết, chuyện gần đây tôi không liên lạc được với Vô Phong Tử là thật đấy.”
Đúng lúc Sở Vĩnh Du cảm thấy mọi chuyện không có gì tiến triển thì tự nhiên một âm thanh vang lên đằng sau.
“Vĩnh Du, sư phụ tôi biết.”
Anh quay người lại, không ngờ là Tôn Tiểu Bàn xuất hiện, một ông già béo đi theo sau anh ta, người này giống Tôn Tiểu Bàn y như đúc từ một khuôn ra.
Đạo Không nhìn người đàn ông béo phía sau Tôn Tiểu Bàn, khóe miệng giật giật hai cái, ông ta không nói câu nào, cứ thế bỏ đi.
“Đạo Không, tâm ông vẫn không vững nhỉ, tu luyện bao nhiêu năm nay mà không có một chút tiến bộ nào.”
Câu nói đó của sư phụ Tôn Tiểu Bàn làm bước chân của Đạo Không không vững, ông ta đi nhanh hơn, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
“Tôn Tiểu Bàn, câu nói đó của anh là có ý gì?”
Nghe thấy câu hỏi của Sở Vĩnh Du, tự nhiên Tôn Tiểu Bàn cảm thấy hơi xấu hổ, anh ta không nói gì, chỉ đứng sang một bên.
Sư phụ anh ta lấy ra một chiếc máy POS, rồi tự nhiên mỉm cười với Sở Vĩnh Du.
“Vĩnh Du! Với quan hệ của cậu và đồ đệ của tôi, tôi có thể khuyến mại cho cậu một chút, cậu muốn biết tin tức thì đưa tôi tỷ là được.”
Sở Vĩnh Du ngẩn người đứng nguyên chỗ cũ, nhìn ông già kia bằng ánh mắt không thể tin được, nhận thức của anh hoàn toàn thay đổi.
“Sư phụ tôi chỉ nhận tiền, bây giờ anh đã biết vì sao tôi nghèo như vậy chưa?”
Tôn Tiểu Bàn ở bên cạnh vô cùng bất lực, anh ta xòe hai tay ra, ánh mắt u oán.
“Đồ khốn kiếp! Ta sợ cậu không chịu nổi những cám dỗ ở bên ngoài nên mới giúp cậu quản lý tiền, thật là hồ đồ.”
Sư phụ của Tôn Tiểu Bàn mắng anh ta một câu xong lại nhìn về phía Sở Vĩnh Du và cười, có cảm giác như sói xám đang chuẩn bị lừa gạt thỏ trắng.
“Được, tôi trả!”
Sở Vĩnh Du không hề do dự, anh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, chuyện có liên quan đến sư phụ đừng nói là tỷ, cho dù là tỷ hay tỷ thì cũng không đáng là gì.
Qụet thẻ xong, sư phụ của Tôn Tiểu Bàn nhận được tỷ, cười không ngậm mồm lại được.
“Vậy thì dễ nói chuyện rồi, Tiểu Bàn, học tập Sở Vĩnh Du người ta một chút, chuyện liên quan đến sư phụ thì chi tỷ không cần chớp mắt. Cậu nhìn lại mình đi, thật khiến người làm thầy như ta cảm thấy đau lòng.”
Tôn Tiểu Bàn tức đến mức cả người run lên, nhưng lại không nói ra được gì hoặc là không dám nói gì.
“Sở Vĩnh Du, những gì Tôn Đế nói đều là thật, ông ta thật sự chỉ còn sống được ba ngày nữa, đó là do bị một cao thủ đánh bị thương, khiến ông ta chỉ còn sống được ba ngày nữa. Hơn nữa sư phụ Vô Phong Tử của cậu đúng là bị người của Cửu Long Vực Nội Vực bắt đi rồi.