CHƯƠNG
Sau khi Văn Khả Hân vào nhà, thứ đầu tiên cô ta nhìn thấy chính là chiếc hồn khôi màu vàng kim, cô ta lập tức khen ngợi.
“Quả nhiên là chiếc hồn khôi của anh có màu vàng kim, nếu người khác biết được nhất định sẽ ghen tỵ với anh chết mất, của tôi cũng mới chỉ là màu đỏ.”
“Cô cũng chơi Truyền nhân của Rồng?”
Sở Vĩnh Du hơi bất ngờ, Văn Khả Hân liền nói.
“Đương nhiên rồi, trò này hay như vậy, vì sao lại không chơi chứ. Nói thật là thiết kế của chiếc hồn khôi đã rất đẹp rồi, các loại võ thuật của toàn dân trong đó lại khiến tôi càng bái phục hơn. Cũng không biết ai là người sáng tạo ra trò chơi đó, nhất là môn võ thuật chín cấp kia.
Hiện giờ tôi mới chỉ đạt đến cấp năm, thật sự quá lợi hại, anh đã đăng nhập trò chơi chưa? Với tài năng của anh nhất định là không thành vấn đề gì.”
Nghe đến câu này, biểu cảm trên mặt Sở Vĩnh Du trở nên hơi kỳ quái, đó là trò chơi do anh tạo ra, làm sao anh có thể không chơi được.
“Vĩnh Du, buổi tối anh có thời gian không?”
Cô ta không tiếp tục chủ đề kia nữa, khi nói ra câu này trong lòng Văn Khả Hân cũng hơi lo lắng, sợ Sở Vĩnh Du sẽ từ chối.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“À, hôm nay ở Tỉnh thành có một gia tộc tổ chức tiệc, tôi định hỏi xem anh có đi được cùng tôi một chuyến không, bởi vì chuyện này liên quan đến một bí mật, tôi nghĩ chỉ có anh mới có thể xác nhận giúp tôi.”
Bí mật? Sở Vĩnh Du cười rồi hỏi.
“Bí mật gì vậy?”
“Người đó nói với tôi, anh ta có thứ đồ có thể thay thế Long Mễ, thậm chí ở phương diện nào đó còn lợi hại hơn Long Mễ.”
Có thứ đồ như vậy sao? Sở Vĩnh Du lập tức có hứng thú, đương nhiên là anh phải đi một chuyến.
Năm giờ chiều, Sở Vĩnh Du giống như phụ huynh của các gia đình khác, đứng chờ trước cổng trường mẫu giáo Thiên Thiên.
“Anh Sở?”
Một âm thanh vang lên, Sở Vĩnh Du quay đầu sang nhìn, là con trai của chủ tịch trường mẫu giáo Thiên Thiên, Lý Tư. Mới đầu khi nhập học, cũng chính Lý Tư là người đã lén tác động, để con anh được nhập học thẳng.
“Lý Tư à?”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Lý Tư vô cùng căng thẳng, hơn một năm không gặp mà anh ta chỉ nhìn qua đã có thể nhận ra Sở Vĩnh Du từ trong đám đông. Cũng chẳng còn cách nào khác, người đàn ông này thật sự quá đặc biệt.
Những người không biết còn tưởng rằng Sở Vĩnh Du chỉ là một người A, B, C, D gì đó bình thường ở bên ngoài nhưng phải biết rằng anh là một người vô cùng đáng sợ.
“Anh Sở đón con sao?”
Hữu Hữu không đi học một năm, anh ta thường xuyên quan tâm đến chuyện này nên làm sao có thể không biết được.
“Ừm, cậu cứ làm việc của mình đi.”
Anh chỉ tùy tiện trả lời một câu, Lý Tư cũng biết không thể làm phiền anh nữa, vốn dĩ quan hệ của anh ta và Sở Vĩnh Du cũng không đáng là gì, anh ta cũng là người biết nông sâu.