Bản Lĩnh Ngông Thần

chương 806

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“Đại nhân, lúc mới tới, tôi không có quản lí tốt người của gia tộc, đem tới phiền phức cho ngài và nước R, sau này tôi tuyệt đối nghiêm khắc dạy dỗ, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện tương tự, xin ngài tha thứ.”

Tàng Thiên Mẫn nói xong, cả người run rẩy, dù sao Sở Vĩnh Du nếu như kêu ông ta chết, ông ta thật sự sẽ không do dự dù là một giây, nếu không cái chờ đợi ông ta chính là hành vi diệt tộc sau khi Khổng Lưu tới.

Suy nghĩ một lát, Sở Vĩnh Du mới mở miệng.

“Hai vợ chồng Tàng Phong, dẫn con đi xin lỗi bồi thường cho phụ huynh và những đứa trẻ đã bị đánh, đồng thời tiến hành bồi thường về mặt kinh tế, về sau không được xảy ra bất kỳ chuyện tương tự nữa, có thể làm được thì cút.”

Nghe thấy lời này, Tàng Thiên Mẫn như thoát được gánh nặng, nhìn thấy dáng vẻ vẫn đang sốc của con trai mình, ông ta tát một cái.

“Khốn kiếp! Còn không cảm ơn Sở đại nhân?”

Phản ứng lại, Tàng Phong dẫn Hà Nguyệt vội vàng dập đầu tạ tội, tuy mờ mịt, nhưng lại không dám làm trái ý của ba.

Mãi tới sau khi ba người đi, Bao Khánh Phong mới coi như có chút phản ứng lại, ánh mắt nhìn sang Sở Vĩnh Du, phục sát đất.

“Đại nhân, ngài vậy mà thật sự có thể trị được những người này.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du không có nói gì, hành vi của những người này không ràng buộc một chút, tương lai chắc chắn sẽ càng không kiêng kỵ, bây giờ đụng phải, vậy chuyện mà ông Tần căn dặn, anh hoàn toàn có thể để Khổng Lưu đang ở bên ngoài học tập phong tục tập quán, thuận tiện cảnh cáo tất cả những dân di cư Huyền Hoàng Tinh sinh sống ở nước R.

Nghĩ vậy, anh bèn gọi điện.

Cùng lúc đó, ba người nhà họ Tàng đi ra từ đội điều tra sự cố đặc biệt, trán của Tàng Thiên Mẫn vậy mà đã toát đầy mồ hôi, lau qua, ông ta xoay người nhìn tòa nhà đóng quân, thật sự là sợ hãi.

“Lần này… coi như chúng ta mạng lớn.”

Tàng Phong cẩn thận hỏi.

“Ba, Sở Vĩnh Du đó rốt cuộc là?”

Một ánh mắt nhìn sang, Tàng Thiên Mẫn tức giận nói.

“Phế vật! Là người của Huyền Hoàng Tinh, con vậy mà không biết nhẫn Vũ Lam?”

Á? Tàng Phong giống như mới phản ứng, vội nói.

“Ba, ý của ba là trên tay Sở Vĩnh Du thật sự đeo nhẫn Vũ Lam?”

“Phí lời!”

Nhất thời, Tàng Phong giống như mất hồn phách, nói.

“Vậy… vậy cũng không thể trách con, con lúc đó cũng nhìn thấy tay phải của Sở Vĩnh Du đeo nhẫn, nhưng nơi này là trái đất, sao có thể sẽ có người đeo nhẫn Vũ Lam thật, Huyền Hoàng Tinh chúng ta không có ai dám làm giả, nhưng nơi này thì khác, bọn họ căn bản không biết định nghĩa của nhẫn Vũ Lam là gì, cho nên con mới…”

Nhìn con trai, Tàng Thiên Mẫn cũng không có mắng nữa, quả thật, bất kỳ ai của Huyền Hoàng Tinh đều sẽ không cho rằng trái đất sẽ có người trở thành chủ nhân của nhẫn Vũ Lam, chiếc nhẫn đại biểu cho thân phận, quá đáng sợ và không thể tưởng tượng được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio