CHƯƠNG
Trong một quán trà ở thị trấn Phong Lâm, Sở Vĩnh Du nhìn Đồng Hiểu Tiêm ở phía đối diện, cũng thực sự có chút ngạc nhiên.
“Hiểu Tiêm, em tiến bộ nhanh như vậy sao?”
Lần trước, lúc trước cùng với Thượng Quan Vô Địch và những người khác đến đây, có nghe nói về Truyền Nhân Của Rồng, anh cũng không hỏi cụ thể, thật sự không ngờ, Đồng Hiểu Tiêm đã là cách đấu sư cấp tám, xem ra, huyết mạch đặc biệt trong cơ thể quả thật không đơn giản.
“Haha, anh rể, không ngờ anh cũng chơi Truyền Nhân Của Rồng, em nói vừa nhìn thấy cái tên kia của chị, cái gì mà vợ của Vô Phong, em đoán chắc chắn anh cũng chơi.”
Nói xong, Đồng Hiểu Tiêm che miệng cười, dường như cảm thấy rất hứng thú với cái tên này của chị gái.
“Được rồi, nhắc cả đường đi rồi, đúng là phục em mà.”
Đồng Ý Yên châm chọc một câu, khiến cho Sở Vĩnh Du cũng phải bật cười.
“Nhìn đi, lúc trước anh cảm thấy cái tên này của em khiến người khác cảm thấy bất lực mà.”
Ai biết được, Đồng Ý Yên lại hung hăng lườm Sở Vĩnh Du.
“Hừ! Lẽ nào anh thật sự muốn cưới vợ ở trong game?”
Nhìn dáng vẻ lập tức kinh hãi của Sở Vĩnh Du, Đồng Hiểu Tiêm có chút cảm thán, tình cảm của chị gái và anh rể thật sự tốt đến mức không thể tưởng tượng nổi, một người lợi hai như anh rể, cũng xem như là người sợ vợ.
“Hiểu Tiêm, em đến thị trấn Phong Lâm làm gì?”
Sở Vĩnh Du vội vàng chuyển chủ đề, sắc mặt Đồng Hiểu Tiên lập tức trở nên nghiêm túc.
“Có tin đồn, trong khu rừng nhỏ của thị trấn Phong Lâm xuất hiện một con báo vương đốm trắng, Boss này thường cũng như vậy, cách đấu sư cấp tám có thể đánh lại được hay không là điều rất khó nói, Boss có thực lực đến mức này, bình thường rất khó bị phát hiện, hơn nữa nơi ở không cố định, đi đến đâu cũng có khả năng, báo vương đốm trắng vừa vặn là loại hình này.”
Hóa ra là như vậy, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Thế nào? Em đến săn giết báo vương đốm trắng này?”
“Đúng vậy, nếu như có thể giết chết được thứ này, thế nào cũng nổ ra một quyển kỹ năng cứu cấp cách đấu, thời gian không còn nhiều nữa, em phải nhanh chóng đi qua, không chỉ có chúng ta nhận được tin tức, nếu đến muộn rất có khả năng bị người khác nhanh chân giành mất.”
Thân thể của Đồng Hiểu Tiêm và Đồng Ý Yên ở trong game đều được tạo hình vô cùng bình thường, thuộc kiểu nếu như ném trên đường chắc chắn sẽ không thèm nhìn đến lần thứ hai, so với rất nhiều tuấn nam mỹ nữ rõ ràng vô cùng lạc quẻ.
“Vĩnh Du, anh có đi không? Em cũng định đi theo xem thế nào, em chưa từng nhìn thấy cái gọi là dã thú kia.”
Vợ đã nói như vậy, Sở Vĩnh Du cảm thấy nếu như còn từ chối, trở về hiện thực, sợ là sẽ bị đuổi ra khỏi phòng ngủ.
“Được, cùng đi xem thế nào.”
Đồng Ý Yên cũng đã thi cấp, trước mắt là cách đấu gia cấp một, nhưng lại có thực lực của tiên thiên võ giả, về thuật cận chiến toàn dân tổng hợp, nếu như thật sự muốn thi cấp, có thể trực tiếp thi đến cách đấu sư cấp chín, nhưng có lẽ cũng không có nhiều thời gian để đi xếp hàng.
“Trước tiên thuê xe để đi, tốc độ có thể nhanh hơn một chút.”
Cùng với Đồng Hiểu Tiêm đến đến cửa hàng cho thuê xe ở trên phố của thị trấn Phong Lâm, chỉ thấy tay phải của Đồng Hiểu Tâm đặt lên một chiếc máy ở cửa, sau đó truyền đến một giọng nói rất máy móc.
“Rất xin lỗi cô Truy Mộng, cô vẫn còn xe chưa trả, mong cô trả lại xe trước sau đó tiếp tục dùng dịch vụ thuê xe.”
Đồng Hiểu Tiêm há hốc miệng, có chút bất lực nói.
“Cái này…em quên mất ở một thành phố khác em có thuê một chiếc xe, haiz, chỉ có thể đi bộ thôi.”
Vừa mới nói xong, Đồng Ý Yên đã lên tiếng.
“Chị với Vĩnh Du có thể thuê xe không?”
“Không được, phải đăng nhập vào trò chơi ít nhất tròn ngày mới có tư cách dùng các dịch vụ thuê mượn.”
Nghe thấy câu nói này, Đồng Ý Yên cũng biết chắc chắn là không được, nhưng Sở Vĩnh Du lại đi qua.
“Để anh thử xem.”