Chẳng thể nghi ngờ, Ninh Hoàng quốc tế chính là địa bàn của Hàn Ninh Cẩn.
Lâm Dực có chút kinh ngạc, nơi giải trí trong thành phố này nhiều vô số kể, tại sao Tần Tiếu hết lần này tới lần khác lại đến Ninh Hoàng quốc tế cơ chứ?
“…” Do dự một chút, Lâm Dực thở dài, “Trùng hợp thật, tôi đi trước đây, bằng không thì Tần Tiếu lại chờ đến sốt ruột.”
“Đừng đi!”
Thập phần dứt khoát kêu lên, Tần An trực tiếp bấm một dãy số, dường như là đồng nghiệp cùng khoa với hắn, Lâm Dực còn chưa kịp ngăn cản, đối phương đã tìm được bác sĩ thay thế hắn tiến hành cuộc phẫu thuật sau nữa giờ tới.
Lâm Dực mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, theo lý thuyết chi nhánh của Ninh Hoàng quốc tế nhiều như vậy, Hàn Ninh Cẩn cũng không phải là một nhân vật nhỏ bé có thể tùy tiện muốn gặp là gặp được, Tần An thật sự không cần thiết mẫn cảm đến như vậy.
Trừ phi, hắn đã biết rõ cái gì.
“Hai ngươi trở về trước đi, tôi hôm nay phải tự mình bắt thằng xú tiểu tử kia về nhà,” cởi áo blouse trắng ra, Tần An xoa tay, “Tự nhiên lại chỏ mỗm vào chuyện này, não nó chắc là bị chó ăn mất rồi!”
Lâm Dực vẫn bất động thanh sắc quan sát Tần An, nghĩ nghĩ liền đáp ứng: “Đi đây, dù bất luận thế nào, cậu cũng đừng quá xúc động, Tần Tiếu mới về nước nên chưa rành rọt nhiều thứ.”
Không nói tiếp nữa, Tần An quay người vung tay lên, nhanh chóng rời đi.
Thế là, vào lúc Lâm Dực quay đầu lại nhìn qua Ôn Kỳ muốn nói lại thôi, Ôn Kỳ đã như hiểu rõ mà lên tiếng: “Để tôi đưa em qua.”
“Anh vừa mới làm xong trị liệu, chắc là rất mệt mỏi, ý của em là anh cứ về trước đi, em một mình —— “
Không để Lâm Dực nói xong, Ôn Kỳ đã đi trước đến thang máy: “Tôi đối với Ninh Hoàng quốc tế không có hứng thú, cũng chỉ đưa em qua đó mà thôi.”
Ngẩn người, Lâm Dực thở dài, vội vàng đuổi theo.
Thật lâu về sau, Lâm Dực mỗi lần nhớ tới những chuyện phát sinh sau đó, đều nhịn không được thổn thức —— y quá may mắn, vì có Ôn Kỳ là người đàn ông của y.
Còn hiện tại, trước khi bước khỏi xe, Lâm Dực đang hí mắt chờ cho Tần An vào cửa trước.
Quay đầu nhìn nhìn Ôn Kỳ, y vốn định để cho hắn đợi ở trong xe như vậy, lại chợt phát hiện nơi đáy mắt của đối phương ánh lên một tia hào hứng nhìn về phương hướng khác.
Vô thức quay đầu, Lâm Dực theo ánh mắt của Ôn Kỳ nhìn sang.
Cách một tấm thủy dày, Lâm Dực liền trông thấy Tần Tiếu đang thập phần thích ý ngồi trên ghế sa lông ở đại sảnh, cùng với… cùng với Hàn Ninh Cẩn bên cạnh.
“…”
Lâm Dực hơi có chút run sợ, Tần Tiếu cùng Hàn Ninh Cẩn thấy thế nào cũng giống như quen biết nhau thì phải?
Đáng tiếc, y không có nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì rõ ràng Tần An vừa vào cửa, cũng đã nhìn thấy hai người bên sô pha.
Không dám chần chờ, Lâm Dực nhíu mày đi đến bậc tam cấp.
Cảm xúc của Tần An dường như không được bình thường cho lắm, điểm này từ lúc ở bệnh viện, dưới sự che dấu không hế có chút kỹ thuật đối phương y đã nhìn ra được, bất quá khi Lâm Dực nhìn thấy Tần An vọt tới trước mặt Hàn Ninh Cẩn, rồi hung hăng đấm cho đối phương một quyền, y lại càng thêm hoảng sợ.
Chuyện này có chút phiền toái rồi đây!
Bảo an ở chung quanh lập tức chạy đến, lúc Lâm Dực đến gần hơn, mới nghe thấy thanh âm tức giận của Tần An ——
“Con mẹ nó tao chưa tìm tới mày mà mày đã tự thân tìm tới cửa! Mày tưởng là chuyện của Lâm Dực cứ như vậy là hết rồi đúng không? Phi! Cậu ta có cho qua tao cũng không cho qua được!”
Tần An bị mấy anh bảo vệ lực lưỡng ngăn trở, một tay còn thiếu chút đã thụi vào con mắt của Hàn Ninh Cẩn: “Mày nói mày có phải là đồ súc sinh hay không? Mày dựa vào cái gì đối xứ với cậu ấy như vậy? Con mẹ nó mày có tư cách gì? Cậu ta ích kỷ thì sao chứ? Ai mẹ nó dám nói mình chưa từng ích kỷ bao giờ? Mày mắng cậu ấy vũ nhục cậu ấy còn chưa đủ đúng không? Nhà của mày là băng đản xã hội đen sao? Con mẹ nó mày cùng với thằng chó Ôn Minh đều là một lũ cặn bã! Cái xã hội này từ khi nào đã cần loại người như chúng mày chủ trì chính nghĩa rồi hả?”
“Được a, nếu mày muốn nói đến chính nghĩa, thì cậu ấy đã làm gì sai trái chứ? Đã giết người hay là phóng hỏa? Con mẹ nó mày chẳng phải chỉ là có tiền thôi sao? Lão tử cũng có rất nhiều tiền! Giờ sao? Có tiền liền xem thường người khác đúng không?”
“Ngây thơ! ×!”
Lâm Dực sửng sốt, y không nghĩ tới sự tình đã qua gần một tháng, Tần An vẫn như cũ nhớ rõ từng chi tiết như vậy. Mà y càng không nghĩ tới, chính là Tần An lại đột nhiên như mắc chứng cuồng loạn, vừa chữi ra những lời đanh thép vừa nện nắm đấm vào trước ngực, cái này, hẳn là đau lắm đây.
Bầu không khí nhất thời trở nên nặng nề, bảo an dưới sự ra hiệu của Hàn Ninh Cẩn đã lui về vị trí ban đầu, Lâm Dực trông thấy Tần Tiếu đứng dậy, đứa nhỏ này rõ ràng là mới hồi thần lại từ trong nổi khiếp sợ, nhìn sang Hàn Ninh Cẩn, lại nhìn qua Tần An: “Ca, anh như thế nào —— “
“Mày đi về nhà ngay cho anh!” Tần An gầm nhẹ, “Anh mặc kệ mày cùng tên họ Hàn có quan hệ gì ở nước ngoài, đã về nước thì con mẹ mày phải nghe lời anh hết!”
Giương mắt, Lâm Dực kinh ngạc lần nữa, Tần Tiếu thật sự quen biết Hàn Ninh Cẩn?
Hiển nhiên, Hàn Ninh Cẩn lúc này đã trông thấy Lâm Dực ở sau lưng Tần An, hắn chẳng thèm đáp lại cậu nói nào của Tần An, chỉ cười lạnh chà lau khóe miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Dực, “Hôm nay thật đúng là náo nhiệt.”
Tần An giật thót người, quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Ôn Kỳ đang đi đến bên cạnh Lâm Dực.
“Hai cậu —— “
“Không phải nói đến tính tiền hay sao?” Lâm Dực tiến về phía trước một bước đánh gãy lời Tần An, mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, “Mau đi đi.”
Theo như tình huống trước mắt, Lâm Dực đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Lâm ca nói đúng, anh trước tiên thanh toán…” Tần Tiếu vội vã nói, “Có chuyện gì hiểu lầm thì nói sau, không thể đánh người như vậy a, Ninh Cẩn dù sao cũng là bạn của em…”
Âm thanh của Tần Tiếu càng lúc càng nhỏ, khả năng đã ý thức được lửa giận trong mắt Tần An đang bành trướng một cách nhanh chóng.
Không rên một tiếng xoay người, Tần An âm trầm đi đến quầy tính tiền.
“Tôi chắc là chưa nói cho cậu biết, Ninh Hoàng quốc tế chính là công ty của Hàn gia, ” Hàn Ninh Cẩn nhìn sang Tần Tiếu, trên mặt mang theo khinh thường, “Bất quá còn phải cám ơn cậu hôm nay đã chiêu đãi.”
Tần Tiếu nhíu mày: “…anh nói cái gì?”
“Tôi nói,” liếc mắt nhìn về phía Tần An một lần nữa, Hàn Ninh Cẩn tăng thêm âm lượng, “Anh của cậu nói không sai, trước kia không biết thân thế của đối phương, hiện tại đã biết rồi, cậu tốt nhất nên giữ khoảng cách với tôi thì hơn.”
“…” trong nháy mắt đó, không thể nghi ngờ, Tần Tiếu vẫn như cũ không hiểu được ý tứ của đối phương.
Không có ý định giải thích gì thêm, Hàn Ninh Cẩn quăng ánh mắt về phía Lâm Dực.
“Vì cái gì không tới tìm tôi?”
Lâm Dực đang suy nghĩ chờ cho Tần An trả nợ xong thì sẽ lập tức rời khỏi, kết quả bị Hàn Ninh Cẩn hỏi như vậy, y có chút xấu hổ đứng đơ tại chổ.
Y nên nói như thế nào đây? Từ lúc bắt đầu, y đã không có ý định tìm hắn hay là y đã biết toàn bộ quá khứ của Ôn Kỳ? Hoặc là… Xin lỗi?
Nhưng mà, ngay vào lúc tất cả mọi người còn chưa làm ra phản ứng gì, Tần Tiếu bỗng nhiên lại phát ra một tiếng cảm thán không nhỏ.
“Lâm, Lâm ca không phải là tên đàn ông giả tạo mà anh đã đề cập với tôi chứ?”
“…” Bờ môi khẽ nhếch, Hàn Ninh Cẩn không có trả lời, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương mặt cúi gầm của Lâm Dực.
“Tần Tiếu,” Sắc mặt của Tần An đã vô cùng khó coi, lập tức tiến lên kéo lấy cánh tay của Tần Tiếu, “Em trước về nhà cùng anh —— “
Ngoài ý muốn, người em trai mà Tần An luôn nói gì nghe náy, hôm nay lại đặc biệt khác thường mà tránh khỏi cánh tay của hắn.
“Anh không sao chớ?” Cau chặt mày, Tần Tiếu hỏi Hàn Ninh Cẩn, má trái của đối phương đã có chút sưng lên, cú đấm vừa rồi của Tần An quả thật không chút lưu tình à.
“Con mẹ nó mày đấy! Mau trở về!” Tần An nói xong, làm bộ muốn kéo Tần Tiếu trở lại.
“Tần An…” Lâm Dực có chút đau đầu, hắn không nghĩ tới cục diện sẽ trở nên phức tạp như thế, y thầm nghĩ phải để cho Tần An tỉnh táo một ít, dù sao, đây là nơi công cộng, mà bọn hắn cũng không phải là bọn thanh niên mười tám mười chín tuổi phản nghịch.
Chỉ tiếc, lúc Lâm Dực tiến tới ngăn cản Tần An thì hậu quả——
Ai cũng không ngờ tới Tần Tiếu sẽ mạnh mẽ trả lại Tần An một quyền, vì vậy “ầm” một tiếng, Lâm Dực lảo đảo hướng về phía sau Tần An trực tiếp ngã xuống đất, ngay sau đó, Tần An mất đà cũng đặt mông ngồi lên.
“…”
Lâm Dực cắn chặt hàm răng, không để mình phát ra thanh âm gì, y là người tri thức nho nhã, y phải khống chế xúc động chữi thế của mình mới được.
“× đ m mày!”
Đương nhiên, có người không hề có ý định khống chế.
Tần An một bên ồn ào chữi bới một bên cũng coi như linh hoạt trèo khỏi người Lâm Dực, sau đó không ngoài sở liệu, một giây sau, hai anh em liền cấu xé thành một đoàn.
Thở dài, Lâm Dực nghiêng đầu về một bên, y thật sự không có cách nào tâm bình khí hòa mà nhìn vào trò khôi hài của các quý ông trước mặt, càng không có mặt mũi nhìn tới mấy anh bảo vệ lực lưỡng đang cuống cuồng chạy đến lần nữa.
Y chỉ là rất buồn bực mà muốn…ai mẹ nó có thể dìu y một lát coi?
Eo lại thốn nữa rồi…
Nghiêng mắt, Lâm Dực chợt trông thấy một bàn tay thon dài xinh đẹp đưa tới trước mặt mình.