Ô Sơn trấn, trong Ba Lỗ Khắc gia tộc phủ đệ. Hoắc Cách vừa mới nếm qua bữa trưa, đang ở ngoài phòng ngồi trên cái ghế dài thong thả và nhàn nhã đọc thư tịch.
Chỉ thấy ba bóng người rất nhanh đi vào giữa phủ đệ. Lâm Lôi từ xa đã hô to "Phụ thân, bọn con đã về"
Hoắc Cách ngầng đầu, nhìn Lâm Lôi và Hi Nhĩ Mạn đang kích động, Trần Tiểu Nhạn cũng đang cười vô cùng sáng lạn, trong lòng cũng đã có dự cảm, lập tức đứng lên, run giọng hỏi "Kết quả như thế nào?"
"Là Ân Tư Đặc học viện, con và Lâm Lôi đều được nhận, người xem" Hoắc Cách biểu hiện hoàn toàn giống những gì nàng tưởng tượng, rút từ trong ngực áo ra phong tín kiện, Lâm Lôi cũng tương tự rút ra phong tín kiện, cả hai đều có màu đỏ chói. Hoắc Cách toàn thân run lên, sau đó nhanh chóng cầm lấy bức thư tín màu đỏ mở ra, bình tĩnh nhìn kỹ bên trong phong bì một chỉ thông báo trúng tuyển. Chỉ thấy trên mỗi cái đều in Một dòng chữ sáng đỏ rực rỡ - 'Ân Tư Đặc Học Viện' 'Lâm Lôi'/ 'Tiểu Nhạn'.
"Ha ha, ha ha ha ha, tổ tiên Ba Lỗ Khắc gia tộc ơi, gia tộc chúng ta đã có hy vọng rồi!" Hoắc Cách đột nhiên ngửa đầu cười to, toàn thân cười đến phát run, nước mắt sung sướng không ngừng tuôn rơi, "Chúng ta Ba Lỗ Khắc gia tộc đã có hi vọng rồi!"
Rồi có chút điên cuồng cười thực to, hơn nữa lại còn có hai hàng lệ tuôn dài trên má thực sự làm Tiểu Nhạn hai người bọn họ không khỏi cảm thấy sửng sốt. Nàng cho tới giờ chưa từng thấy vị tộc trưởng Hoắc Cách này điên cuồng tới vậy.
Hoắc Cách hít sâu một hơi, nhìn về phía Tiểu Nhạn và Lâm Lôi, trong mắt kích động cực độ: "Tốt, tốt."
"Hi Nhĩ Mạn, Hi Lý!" Hoắc Cách nhìn về phía hai người, "Buổi tối hôm nay hãy tổ chức đại tiệc, nhanh, chuẩn bị cho tốt, hôm nay ta rất cao hứng, đặc biệt rất cao hứng. Có hai đứa con như vậy, ta chết cũng không hổ thẹn với tổ tiên Ba Lỗ Khắc gia tộc."
"Vâng, Hoắc Cách đại nhân." Hi Nhĩ Mạn cùng Hi Lý quản gia đều đáp.
"Chi chi ..." đột nhiên tiểu Ảnh thử 'Bối Bối' từ trong ngực Lâm Lôi nhảy ra ngoài, đứng ở trên vai Lâm Lôi trừng mắt nhìn Hoắc Cách, trong con ngươi đôi mắt nhỏ tràn đầy phẫn nộ. Tiểu ảnh thử đang ngủ say, bị tiếng cười của Hoắc Cách đánh thức, đương nhiên vô cùng tưc giận.
"Ảnh thử, ma thú Ảnh thử?" Hoắc Cách thấy tiểu Ảnh thử sắc mặt đột nhiên đại biến.
"Phụ thân." Lâm Lôi e sợ cha ra tay, vội vàng nói, "Tiểu Ảnh thử đã cùng con kí kết linh hồn khế ước."
Hoắc Cách như bị sét đánh trúng đầu, ngây ngốc trong chốc lát: "Con, con thu phục được ma thú Ảnh thử này?"
Thu phục được ma thú có hai điều kiện lớn, là làm cho ma thú thần phục, là bố trí Linh hồn khế ước ma pháp trận.
Thực lực của Lâm Lôi Hoắc Cách đương nhiên rất rõ ràng, không hề cao. Mà ma thú Ảnh thử yếu nhất cũng đã là cấp . Làm sao mà Lâm Lôi lại có thể bố trí được Linh hồn khế ước ma pháp trận? Vấn đề này căn bản không thể có khả năng xảy ra mà.
"Đúng vậy, phụ thân, con thu phục được nó." Lâm Lôi trịnh trọng đáp.
"Hoắc Cách đại nhân, Lâm Lôi thực sự thu phục được con Ảnh thử này, lúc ấy ta đã từng thấy. Con Ảnh thử này chính là mấy ngày nay, Lâm Lôi thường xuyên dùng thỏ hoang, gà lôi để nuôi dưỡng con vật đáng yêu này." Bên cạnh Hi Nhĩ Mạn giải thích nói.
"Dùng động vật làm thức ăn?" Hoắc Cách suy nghĩ một lúc, nhìn chằm chằm Lâm Lôi khó có thể tin nói, "Ma thú Ảnh thử, chính là con vật đáng yêu mà con nói tại hậu viện trong căn phòng cổ nuôi dưỡng đấy sao?"
Lâm Lôi thành thực gật đầu.
Bỏ nghi hoặc qua một bên, Hoắc Cách cười sang sảng nói "Được rồi, không nói chuyện này nữa, Hi Lý thúc thúc, Hi Nhĩ Mạn các ngươi mang theo một ít hộ vệ nhanh đi chuẩn bị để buổi tối ta sẽ tổ chức một bữa yến tiệc lớn." ông cao giọng cười to, tiếng cười của ông lúc này thật thống khoái
Đêm hôm đó.
Trong Ba Lỗ Khắc gia tộc đặc biệt náo nhiệt, ngay cả những tên hộ vệ đội viên cùng với gia quyến cũng đều được mời đến, tại khuôn viên khoảng sân trước Ba Lỗ Khắc gia tộc có kê cái bàn ăn lớn, cả Ba Lỗ Khắc gia tộc phủ đệ trong ngoài tràn ngập âm thanh nói cười.
"Ăn ngon, ăn ngon." Tiểu Ốc Đốn trong chốc lát gắp cái này rồi lại gắp cái nọ, hưng phấn ăn không thôi.
"Lâm Lôi thiếu gia, Tiểu Nhạn thiếu gia, chúc mừng cái ngươi đã vào được Ân Tư Đặc học viện" Một gã gia tộc hộ vệ đội viên cười.
"Cám ơn, cám ơn" Tiểu Nhạn và Lâm Lôi nâng cốc cám ơn.bg-ssp-{height:px}
"Ca ca, tiểu Nhạn ca ca, bọn họ kính rượu các ngươi, ta cũng kính" Tiểu Ốc Đốn nâng cốc hoa quả nên cụng lỵ. Tiểu Nhạn dở khóc dở cười, nhưng cũng cầm một ly hoa quả cụng với tiểu Ốc Đốn.
Đêm khuya, Hoắc Cách đặc biệt gọi cả Lâm Lôi và Tiểu Nhạn tới tông đường "Tiểu Nhạn, chắc con chưa biết, gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta chính là truyền nhân của Long Huyết Chiến Sĩ vĩ đại, từ thế hệ thứ trở đi liền trở nên suy bại, hậm chí đến đời ta, đồ gia bảo của Ba Lỗ Khắc gia tộc truyền lại còn phải bán hết để lấy tiền ... mỗi lần nghĩ đến điều đó, ta thực cảm thấy vô cùng sỉ nhục, đường đường là Long huyết chiến sĩ gia tộc a! Tiểu Nhạn, con đã là con ta, cũng đã là một thành viên của gia tộc Ba Lỗ Khắc, hứa với ta, các con nhất định phải đoạt được truyền thừa chi bảo của gia tộc trở về, nếu không ta chết cũng không tha thứ cho các con!" Gương mặt Hoắc Cách bỗng trở lên nghiêm nghị, lạnh lùng.
"Vâng, thưa phụ thân" cả hai cùng kiên định gật đầu đáp.
"Lâm Lôi , con chờ một chút, ta đi lấy một vật." Hoắc Cách đột nhiên xoay người hướng tới mật thất bên trong tông đường bước đến, trong chốc lát, ông ta cầm theo một quyển sách đi ra, "Lâm Lôi, hãy cố gắng nắm bắt cho tốt."
"Đây là cái gì?"
Lâm Lôi nghi hoặc tiếp nhận bổn thư tịch này, Tiểu Nhạn cũng tò mò ngó qua nhìn, bộ sách mặt ngoài không có chữ viết, nhưng lật trang xem qua, liền nhìn thấy có bốn chữ to - Long Huyết Mật Điển
"Long Huyết Mật Điển?" Lâm Lôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân.
Hoắc Cách mỉm cười đáp: "Không đơn thuần chỉ là Long huyết mật điển, bộ sách này bên trong còn có ghi lại rất nhiều chuyện có liên quan đến Long huyết gia tộc chúng ta, trong đó bao gồm cả về Long huyết mật điển, về phương pháp chế tác Long huyết châm, về một số sự tích của các đại tiền bối trong gia tộc ... vân vân.
Lâm Lôi cẩn thận lật từng trang. Quả nhiên là ở ¼ phía đầu cuốn sách có nói về Long huyết mật điển, còn ¾ ở phía sau thì đề cập đến các chuyện có liên quan đến gia tộc.
"Lâm Lôi, bộ sách này người ngoài kể cả có được cũng là vô dụng, Long huyết mật điển người khác căn bản không có khả năng luyện, còn về các chuyện liên quan đến gia tộc, người ngoài biết thì có tác dụng gì? Cho nên không cần phải lo lắng. Hơn nữa, trong gia tộc còn giữ mấy bản phụ, kỳ thực bản của con cũng là bản phụ. Còn về phần bản chính thì theo thời gian trôi đi đã sớm hóa thành tro tàn rồi." Hoắc Cách cười nói.
Lâm Lôi tức thì nở ra một nụ cười.
"Cũng đúng a, như là với con là hoàn toàn vô dụng này" Trần Tiểu Nhạn cười tinh nghịch, nang không mang dòng máu Long Huyết Chiến Sĩ, dĩ nhiên không thể tu luyện Long huyết mật điển. Lâm Lôi cũng bắt đầu tò mò tra cứu những chương đầu tiên.
Long huyết mật điển Chương số - "Muốn tu luyện Long huyết mật điển, tất yếu phải dẫn động huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong cơ thể. Có phương pháp để dẫn động huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong cơ thể: là mật độ huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong cơ thể đạt đến một trình độ nhất định. Nếu huyết mạch Long huyết chiến sĩ độ dày không đủ thì còn có biện pháp thứ ... Biện pháp thứ chính là uống được long huyết (máu rồng) đang còn sống, hoặc mới chỉ vừa chết đi được chừng vài phút. Nếu thời gian chết đã quá lâu thì hiệu quả của long huyết sẽ giảm đi rất nhiều. Uống được long huyết có thể dẫn động huyết mạch của Long huyết chiến sĩ đang ẩn nấp trong cơ thể. Tốt nhất là uống được máu của rồng đã đạt đến cấp độ Thánh vực, hiệu quả sẽ cao nhất. Nếu là máu của cửu cấp ma thú rồng thì việc dẫn dộng huyết mạch của Long huyết chiến sĩ có thể sẽ tương đối lâu." Đọc tới đây thì Lâm Lôi vô cùng kinh ngạc, Tiểu Nhạn cũng gật gật đầu, giống như trong nguyên tác, Lâm Lôi cũng nhờ phương pháp thứ mà biến thành Long huyết chiến sĩ. Hắn lật tiếp trang sau "Tuy nhiên, biện pháp thứ uống được long huyết vẫn còn sống là vô cùng nguy hiểm. Long huyết vốn cực kỳ bá đạo đồng thời cũng có tác dụng cải thiện thể chất. Long huyết thấm trên cơ thể có thể khiến cho thể chất của cơ thể kịch liệt đề thăng, tuy nhiên cũng làm cho người ta phải chịu sự thống khổ trên khắp da dẻ. Đó mới chỉ là thấm lên bên ngoài cơ thể, còn nếu nhập vào bên trong thì sẽ khiến cho cơ thể như bị đốt cháy, thậm chí còn có thể bị thiêu chết, mạch máu vỡ tan, lập tức chết ngay tại chỗ" Lâm Lôi cứng lưỡi, liền quay sang Hoắc Cách hỏi "Phụ thân, mật điển này là ai viết? Nếu đã nguy hiểm như vậy sao còn cho vào?"
Hoắc Cách nghiêm mặt đáp: "Lâm Lôi, Long huyết mật điển này là do người sáng lập ra Long huyết gia tộc chúng ta, 'Ba Lỗ Khắc', Long huyết chiến sĩ đầu tiên của cả Ngọc Lan đại lục viết ra. Những điều ông ấy viết, chắc chắn là có chứa đựng đạo lý. Mặc dù vậy, trong lịch sử của gia tộc cũng có vị tử đệ từng nuốt qua Thánh vực long huyết, cuối cùng đều là vỡ mạch máu, tử vong tại trận."
"Trong lịch sử đã từng có người uống qua Thánh vực long huyết?" Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
Kỳ thực mà nói thì đó cũng là chuyện bình thường.
Vốn dĩ tộc trưởng đời thứ nhất, thứ , thứ đều là Long huyết chiến sĩ, lúc đó Ba Lỗ Khắc gia tộc đương nhiên là vô cùng sáng lạn, muốn có một con rồng đạt tới cấp Thánh vực để tiến hành lấy máu là điều không phải không có khả năng.
"Lâm Lôi, ta nghĩ nếu là người sáng lập gia tộc viết thì chắc chắn là không sai đâu. Chắc chắn bọ họ đã bị long tộc ép phải thay đổi nội dung, vì dù sao, nếu con cháu gia tộc biết được phương pháp chính xác, Long Tộc chẳng phải sẽ bị diệt tuyệt hay sao?" Trần Tiểu Nhạn điềm đạm nói. "hơn nữa, theo ta biết, trên đời cứ một vật hàng một vật, chắc chắn có thứ khắc chế được Long huyết"
"Tiểu Nhạn nói không sai, thứ khắc chế được long huyết chính là Lam Tâm Thảo" Đức Lâm Kha Ốc đặc râu tóc bạc phơ từ trong Bàn Long giới chỉ bay ra. Lâm Lôi nghe vậy liền kinh ngạc, nhưng trước mặt Hoắc Cách vẫn ko biểu lộ vẻ mặt gì đặc biệt.
"Uống Hoạt Long Huyết, phối Lam Tâm Thảo, chẳng trách Long Tộc sợ hãi mà kiên quyết gây sức ép lên Ba Lỗ Khắc gia tộc, nếu phương pháp này lộ ra, với sự cường đại của Long huyết chiến sĩ, chắc chắn tương lai Long Tộc, thánh vực không còn một con, quả thực là có chút vô nhân đạo" Trần Tiểu Nhạn thầm than.
"Thôi, cũng muộn rồi, các con về phòng nghỉ ngơi đi" Hoắc Cách cười hòa ái.
Trở về phòng, Tiểu Nhạn liền nằm phịch xuống giường, Tiểu Bạch liền đi tới cọ cọ đầu lên mặt nàng "Ưm, Tiểu Bạch, nhột ta, đừng có quấy phá a" Nàng ngồi dậy, bế tiểu miêu lên "Hừm, ngươi có phải béo ra rồi không, sao ta đi có ngày mà ngươi đã nặng thế?" Tiểu Bạch hừ một tiếng, giãy ra khỏi cái ôm của nàng, đi ra góc giường nằm, tỏ ý giận dỗi. "Này, ta đùa thôi mà, ngươi dạo này khó tính ghê" Trần Tiểu Nhạn khóc dở mếu dở, con mèo này phát tính tình thật sự ngày càng lớn rồi.
~~~ Chương sau gặp lại Địch Lý Á, có ai đã quên nàng chưa ko biết =))) ~ các vị đọc vui, và cho ý kiến nha ~~~