Thời gian thấm thoắt thoi đưa, xuân đi thu đến, hoa nở rồi tàn, đảo mắt đã qua hai năm, mà Tiểu Nhạn đang đứng cạnh bên thác nước, tay cầm một bình đao tại một tảng đá cao gần hai thước không ngừng điêu khắc. Bình đao như múa thành một mảnh ảo ảnh, khi bình đao lướt qua, các khối đá phế liệu không ngừng bị cắt gọt đi, hình dạng phôi thai của thạch điêu cũng dần dần có bộ dáng đại khái.
Từ sáng sớm đến đêm khuya, thạch điêu càng ngày càng rõ ràng.
Trần Tiểu Nhạn ánh mắt hoàn toàn ngưng tụ tại thạch điêu, toàn thân giờ khắc này giống như chìm đắm trong tự nhiên, trái tim khế hợp với cả thạch điêu bên trong, cái loại cảm giác kỳ diệu này khiến cho nàng căn bản không còn nhớ tới thời gian tại trôi qua, loại cảm giác gần như là tự nhiên, vậy mà khiến cho Tinh thần lực của Tiểu Nhạn bắt đầu khôi phục thậm chí phát sinh sự phát triển rực rỡ.
Mà Tiểu Nhạn bản thân giác ngộ dường như bừng tỉnh, dễ dàng điều khiển cánh tay sử dụng bình đao.
Các tảng đá phế liệu không ngừng bị tước giảm, làm cả thạch điêu diện mục càng thêm đột hiển ra ngoài, đến khi ánh mặt trời khuất sau ngọn núi, bình đao trong tay Trần Tiểu Nhạn rốt cục cũng dừng lại.
"Phù!"
Tiểu Nhạn thở nhẹ một hơi, bột đá vụn bị thổi bay mất, cả thạch điêu hoàn toàn hiện ra, chỉ thấy ngay lúc đó là một con Tấn Mãnh Long cao gần hai thước, tư thế oai nghiêm rất sống động đứng ở trước mặt Tiểu Nhạn, khiến cho Tiểu Bạch nhìn thấy còn hoảng loạn gầm gừ.
Từ đầu tới đuôi, thống nhất một thể!
"Cảm giác này thực kỳ diệu" Tiểu Nhạn lúc này phát giác ra Tinh thần lực của nàng đã tăng lên một lượng lớn đáng kể.
"Ừm, không sai biệt lắm, kỹ năng của ngươi đã nhập môn rồi" Đức Lâm Kha Ốc Đặc vuốt chòm râu trắng nói."Chỉ là vẫn chưa đủ để có thể đem ra ngoài trưng bày, sẽ làm mất mặt ta" Trần Tiểu Nhạn bĩu môi, bình đao trong tay nàng liên tục chớp động mấy lần, thạch điêu liền bị cắt nhỏ thành hơn mười phần, nàng bây giờ, kỹ nghệ thạch điêu xem như đã nhập môn rồi.
Năm nay, Tiểu Nhạn nàng đã mười hai tuổi
Sau khi nhập môn kỹ nghệ thạch điêu, Tiểu Nhạn Tinh thần lực tốc độ tiến bộ cũng nhanh hơn. Chuẩn xác mà nói thời điểm Tiểu Nhạn chín tuổi rưỡi đã đạt tới tam ma pháp sư rồi, mà nàng thời điểm mười một tuổi thành tứ cấp ma pháp sư.
Ma pháp sư cấp bậc càng lên cao khó khăn cũng kịch liệt gia tăng, theo đạo lý, Tiểu Nhạn từ tứ cấp ma pháp sư tới ngũ cấp ma pháp sư, tối thiểu phải cần ba năm thời gian mới đúng.
Nhưng sự thực là –
Đầu xuân năm của Ngọc Lan lịch, cũng chính là lúc Tiểu Nhạn được mười ba tuổi, nàng đã đạt tới ngũ cấp ma pháp sư rồi. Từ tứ cấp ma pháp sư đến ngũ cấp ma pháp sư chỉ tốn hao một nă. So với tam cấp lên tứ cấp thời gian còn ngắn hơn.
Cái này chính là tác dụng của Bình Đao Lưu phái điêu khắc!
Mùa xuân năm thứ , năm nay Tiểu Nhạn mười bốn tuổi. Hiện tại nàng cao một thước bảy, mặc trường bào lam sắc, đi bên cạnh là Tiểu Bạch đã sớm không còn là một tiểu miêu trắng muốt như trước nữa, mà đã trở thành Tam Nhãn Linh Miêu kiêu hùng, cao đến nửa thân người nàng, màu lông trắng muốt nay đã được thay bằng màu hoàng kim rực rỡ, trên đầu mọc ra một nhúm lông màu đỏ nhìn qua giống như vương miện, con mắt bị phong ấn vào năm trước đã được khai mở, khiến giờ nàng đi đâu cũng vô cùng nổi bật vì ma thú bên cạnh.
"Nhạn, bao giờ thì ngươi mới chịu dẫn ta đi Ma thú sơn mạch, ngươi cũng ngũ cấp rồi, ở đây toàn ma thú yếu ớt, trừ Bối Bối, căn bản không có kẻ nào đánh lại ta." Tiểu Bạch đi bên cạnh bất mãn truyền âm nói. Về thực lực chính xác của Tiểu Bạch, nàng cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là ngũ cấp, hoặc lục cấp, dù sao thì hiện giờ Tiểu Nhạn vẫn không thể đánh thắng Tiểu Bạch.
"Không vội" Tiểu Nhạn ngắn gọn đáp
Đầu năm nàng đã bước vào hàng ngũ ngũ cấp của Ân Tư Đặc Học Viện. Mười bốn tuổi, ngũ cấp, tốc độ tiến bộ còn vượt qua cả Địch Khắc Tây.
Khi mới nhập học, nàng, Lâm Lôi và Địch Khắc Tây được xem như ba thiên tài biến thái nhất. Nhưng tất cả mọi người đều công nhận một điều, trong cả ba nhân vật biến thái thì Trần Tiểu Nhạn lại càng biến thái hơn.
Tốc độ tiến bộ kinh người, làm cho mọi người phải thầm than sợ hãi. Tiểu Nhạn được mọi người công nhận là tuyệt thế thiên tài của Ân Tư Đặc Học Viện.
"Ủa Lâm Lôi, ngươi vác tảng đá đi đâu thế?" Chỉ thấy trên vai Lâm Lôi khiêng một khối cự thạch, cự thạch này cao khoảng một thước, tuyệt đối cũng phải mấy trăm cân.bg-ssp-{height:px}
Bây giờ Lâm Lôi thân cao chừng một thước tám, cả người tự nhiên toát ra một cỗ khí tức điềm tĩnh, Địa hệ nguyên tố, Phong hệ nguyên tố không ngừng cải tạo thân thể hơn nữa hắn không gián đoạn việc tu luyện, cùng với Long huyết chiến sĩ huyết mạch đặc biệt là một ưu thế, khiến cho Lâm Lôi bản thân cũng đạt tới thực lực tứ cấp chiến sĩ.
Cự thạch mấy trăm cân đều có thể dễ dàng giơ lên, một quyền có thể đập vỡ tảng đá.
"À Tiểu Nhạn, Đức Lâm gia gia nói các tác phẩm của ta đã có thể sơ nhập cung điện, có thể đem bán cho Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, không cần phá hủy nữa" Hắn cười điềm đạm nói.
Trần Tiểu Nhạn gật đầu, nàng đối với thạch điêu cũng đã có thành tựu nhất định, Đức Lâm gia gia cũng không còn yêu cầu nàng phá hủy các tác phẩm nữa, chỉ có điều nàng không muốn đem tác phẩm của mình đi bán. Những lúc rảnh rỗi nàng thường đi ra sau núi, nơi vắng người, chím đắm trong điêu khắc, nơi đó đã trở thành nơi trưng bày tác phẩm tự nhiên của nàng. Đang trò chuyện vui vẻ thì có giọng nói thánh thót vang sau lưng.
"Tiểu Nhạn, Lâm Lôi, hai huynh đang nói về cái gì vậy?"Chính là Địch Lỵ Á, đi bên cạnh còn có Địch Khắc Tây. Tóc ngắn màu vàng cả người lạnh như băng đang lạnh lùng đánh giá Trần Tiểu Nhạn.
"Oa, Lâm Lôi, huynh làm sao vác được cả một khối đá to như vậy?" Địch Lỵ Á kinh ngạc khi nhìn cự thạch trên vai Lâm Lôi. Lâm Lôi cười để cự thạch xuống, va chạm nặng nề của mặt đất với cự thạch khiến mặt đất khẽ rung lên.
"Địch Lỵ Á, Lâm Lôi hắn cũng là tứ cấp chiến sĩ rồi" Trần Tiểu Nhạn cười nói. Về mặt ma pháp sư, nàng mạnh hơn Lâm Lôi hẳn một bậc, nhưng luận về cấp chiến sĩ, thì nàng hiện tại mới chỉ là tam cấp chiến sĩ, kém hơn Lâm Lôi rất nhiều.
"Hừ" Địch Khắc Tây hừ mũi.
Nhận thấy thái độ Địch Khắc Tây không mấy hữu hảo, Trần Tiểu Nhạn cũng chỉ biết chậc lưỡi bỏ qua. Thiên tài mà, ai cũng có phần cao ngạo của chính mình. Mà nàng còn được xưng tụng là thiên tài đệ nhất, nhất định trong lòng vị trưởng tử Lai Ân gia tộc này vô cùng bất mãn.
"Ha ha, Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, ta định một hai tháng nữa xuất phát đi tới Ma thú sơn mạch thí luyện một chuyến" Trần Tiểu Nhạn nói ra ý định của mình.
"Cái gì? Huynh định đi tới Ma thú Sơn Mạch ư? Tiểu Nhạn, hay là đợi huynh lục cấp rồi hẵng đi, có được không?" Địch Lỵ Á lo lắng nói. Nếu có thể , nàng hy vọng Tiểu Nhạn đừng bao giờ đi Ma thú Sơn Mạch.
"Ha ha, Địch Lỵ Á, muội đừng lo, ta dám đi là cũng đã có phần nắm chắc. Hơn nữa ta chỉ đi ngoại vi Ma thú sơn mạch, sẽ không tiến sau vào trong đâu." Ngoại vi mà thú sơn mạch là tương đối an toàn đối với đệ tử cấp năm sáu, vì đại bộ phần ma thú bên ngoài là tam cấp, tứ cấp, có một số ít là ngũ cấp, lúc cấp.
"Vậy huynh nhất định phải an toàn trở về, hứa với ta" Địch Lỵ Á khẩn thiết cầm lấy tay nàng nói. Trần Tiểu Nhạn nháy mắt cứng đờ, tuy nói mấy năm nay quan hệ của nàng và Địch Lỵ Á rất tốt, nhưng số lần đụng chạm thân thiết thì gần như là không có, xòe bàn tay ra đếm có khi chưa được đủ năm ngón tay nữa. Cảm nhận độ ấm, sự mềm mại đang chạm lên da mình làm cho Tiểu Nhạn bối rối, muốn rút tay về, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt vô cùng lo lắng và quan tâm của mỹ nhân thì nàng lại không nỡ. Nàng thở nhẹ ra một hơi, đặt một bàn tay úp lên tay Địch Lỵ Á, hơi gật đầu "Ta đáp ứng"
Đến lúc này Địch Lỵ Á mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nàng nhận thấy tay mình vân đang đang cầm tay Tiểu Nhạn thì liền nhanh chóng rút về, mặt đỏ tía tai, trông thật đáng yêu. Lâm Lôi thấy vậy liền ném cho Tiểu Nhạn một cái cười ẩn ý, Đưc Lâm Kha Ốc Đặc từ lúc nào đã bay ra khỏi Bàn Long giới chỉ, đang đứng cười khà khà, Địch Khắc Tây nhìn muội muội mình cúi đầu đỏ mặt mà vô cùng ngạc nhiên. Bình thường tiểu muội muội của hắn luôn luôn cười ôn hòa với bất kỳ tên công tử quý tộc nào, nhưng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ đụng chạm nào, thế mà lại thất thố trước mặt tên tiểu tử này, xem chừng hắn phải đánh giá Tiểu Nhạn kỹ càng hơn mới được. Bị Lâm Lôi, Đức Lâm gia gia và Địch Khắc Tây nhìn chăm chú khiến Tiểu Nhạn có phần không biết phải cư xử ra sao. Nàng hắng giọng nói
"Hừm, Lâm Lôi, ngươi không phải còn có việc sao, sao còn đứng đó cười cái gì nữa." Nàng liếc xéo hắn.
"Tiểu Nhạn, ngươi không cần ngại, trai gái yêu đương là thường tình" Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười phá lên. Tiểu tử này thường ngày chọc phá ông, bây giờ có cơ hội sao không thể không phản kích, như vậy thì mặt mũi Thánh Ma Đạo của ông biết để vào đâu. Trần Tiểu Nhạn trừng mắt nhìn Đức Lâm gia gia, vì có người khác ở đây nên nàng không tiện đáp lời, chỉ quay ra cùng huynh muội Địch Lỵ Á nói vài câu rồi nhanh chân chuồn mất.
"A, Nhạn, chờ ta với" Tiểu Bạch đang cùng Bối Bối tán gẫu vui vẻ thì thấy Tiểu Nhạn đã đi được một đoạn, liền luống cuống đuổi theo.
~~~ Mọi người tối ấm ~ HN lại bắt đầu lạnh rồi, có chút không muốn thò đầu ra khỏi chăn. Mà thôi, câu nói thường lệ, mọi người đọc vui và cho ý kiến ạ ~~~