Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

chương 13: học bá công vị dâu tây (13)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Minori

Trung học Nhạc Thành, khoá lớp

Thời Vũ hôm nay cố ý không ăn cơm sáng nhưng không chờ được bữa sáng của Cẩu Lương, tuy rằng có chút mất mát nhưng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chờ Cẩu Lương từ trong hộc bàn chứa đầy điểm tâm lấy một quyển sách thỏa mãn mà chui ra, hắn mới khép lại sách nhìn về phía đối phương, để sát vào cố ý hạ giọng nói: "Ngày hôm qua cùng người ta đánh nhau sao?"

Cẩu Lương nhướng mày, "Cậu làm sao biết?"

Thời Vũ cười cười không trả lời, ngược lại mắt nhìn cặp sách của cậu, hỏi tiếp: "Hôm nay không mang cơm trưa à?"

"Cậu đã biết?" Cẩu Lương dứt khoát cũng không đọc sách, chỉ lo nhìn chằm chằm Thời Vũ.

Thời Vũ hơi hơi lui về phía sau chút, quá gần gũi mà nhìn trực diện gương mặt tươi cười của Cẩu Lương, hắn có chút không chịu nổi, ra vẻ bình tĩnh mà nói: "Căn cứ tình trạng ngón tay cậu chịu lực mà bị trầy, khi thanh âm cặp sách buông xuống, không khó phán đoán."

"Bạn cùng bàn thân ái, cậu đối với tôi thật đúng là quan sát tỉ mỉ." Cẩu Lương tai thính mà nghe được nháy mắt tim hắn đập nhanh hơn, ý cười càng sâu, hỏi hắn: "Vậy cậu biết vì sao tôi không mang theo cơm trưa chứ?"

"...... Chung quy không phải là vì muốn đi bệnh viện đưa cho Diệp Huy hoa cúc trắng chứ?"

"Thông minh." Cẩu Lương cười đáp trêи bả vai Thời Vũ nói: "Bạn cùng bàn, tôi có một vấn đề rất quan trọng muốn thỉnh giáo cậu, thế nào, giữa trưa cùng tôi về nhà?"

【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện tại: +. 】

Thời Vũ nhấp nhấp môi, rụt rè gật gật đầu, đáng tiếc nhịn xuống giơ lên khóe miệng lại không che dấu ở trong mắt thoáng chốc hiện lên ý cười. Đang muốn nói, Lý Lâm Linh trước bàn bỗng nhiên quay đầu, hưng phấn mà nói: "A Trình hôm nay muốn mời khách sao? Mang tôi theo, mang tôi theo, cầu cọ cơm ~"

Thời Vũ: "......"

Cẩu Lương: "...... Lần sau đi, hôm nay có chuyện quan trọng cùng thảo luận với bạn ngồi cùng bàn rồi."

Lý Lâm Linh cũng không cảm thấy nhụt chí, ngược lại vui vẻ mà nói: "Được nha, lần sau nhất định phải kêu tôi nha."

Không đợi Cẩu Lương nói chuyện, Trần Lý Bạch yên lặng mà nhấc tay: "Thêm tôi nữa."

Cẩu Lương thu hồi tay đáp ở trêи vai Thời Vũ, cao lãnh mà nói: "Tôi đây sẽ suy xét một chút."

Trần Lý Bạch đang muốn hu hu hu bỗng nhiên đối biểu tình mỉm cười của Thời Vũ làm trêи lưng phát lạnh, ngượng ngùng quay đầu lại mà ở trong tiếng cười của Lý Lâm Linh vui sướиɠ khi người gặp họa.

Cẩu Lương nhìn thấy, má lúm đồng tiền hãm đến càng sâu.

Thời Vũ từ cặp sách lấy ra một quyển sách gáy dày, đưa cho Cẩu Lương, hỏi cậu: "Muốn xem chứ?"

"Cậu mang cho tôi à?"

Đây là một quyển sách nguyên văn nghiên cứu nhân thể đại não học thuật —— tâm lý học, sinh vật học, vật lý học, thông tin học, y học, đây là năm loại Thời Vũ am hiểu nhất.

Hắn thường lưu lại ở thư phòng ba mặt tường đựng đều là loại tài liệu này, còn lại một mặt tường là sách tham khảo.

Cẩu Lương trêи mặt kinh ngạc mà vui mừng, nhưng trong lòng đã sớm nước mắt rơi đầy mặt: Nguyên lai thủ tục NO. 【 gãi đúng chỗ ngứa 】 là thao tác như vậy —— đáng tiếc người thích đọc sách là hắn, đại gia ta lúc trước cũng là vì "Phù hợp với sở thích của hắn" "chỉ số thông minh xuất chúng" a, nói đồ ăn tốt đâu đồ ăn tốt đâu = [ ] =!

Sau khi Cẩu Lương nhận lấy, cậu liền âu yếm cuốn sách, Thời Vũ nhịn mừng thầm nhỏ chủ động móc di động ra, vẻ mặt chính trực mà đối cậu nói: "Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi. Khó mà được gặp gỡ người cùng sở thích, về sau có bất luận vấn đề gì chúng ta có thể tùy thời thảo luận."

Nha, cái kịch bản này thật quen mắt đi.

Cẩu Lương dừng lại động tác lật xem mục lục ở sách, ngẩng đầu mỉm cười, lễ phép mà nói: "Thật xin lỗi, không tiện tiết lộ."

Thời Vũ mất mát.

Cẩu Lương nhe răng, tươi cười không thể xán lạn hơn, ngữ khí mang theo chút sát khí: "Thời học bá nghe không cảm thấy quen tai sao? Chúng ta lần thứ hai gặp mặt, cũng là ở địa điểm này, cậu đối với tôi dùng biểu tình và kiểu câu tương tự...... A, nghĩ tới nha, trí nhớ không tồi đâu, đáng tiếc, so với tôi còn kém một chút như vậy."

Thời Vũ: "......"

Nếu có thể trở lại hơn một tháng trước, hắn nhất định sẽ cho chính mình lúc ấy mỉm cười cự tuyệt Cẩu Lương muốn phương thức liên hệ hai miệng lớn đông cứng.

Đối mặt Cẩu Lương minh xác tỏ vẻ "Tôi rất mang thù", Thời Vũ nhất thời không biết nên như thế nào vãn hồi. Cũng may Cẩu Lương thưởng thức đủ biểu tình hắn nghiêm túc khó xử rồi cau mày hối hận, hào phóng mà móc ra di động chính mình, vừa nói: "Con người của tôi ưu điểm lớn nhất chính là khoan dung, phải quý trọng biết không bạn ngồi cùng bàn thân ái."

Được như ý nguyện Thời học bá thông minh mà không có phản bác.

Thời Vũ lần thứ hai bước vào nhà Cẩu Lương.

Không giống với lần trước nhiều người mà tình huống có chút loạn, trong nhà sạch sẽ hào phóng một mặt hiện ra ở trước mắt Thời Vũ. Ánh mặt trời chiếu đầy phòng khách, mùi hương hoa cỏ tươi mát thấm vào ruột gan, làm hắn bất giác lộ ra tươi cười.

"Quấy rầy."

Thời Vũ nói như thế.

Cẩu Lương chỉ chỉ giá giày để tự hắn đổi giày, nghe vậy nói: "Khách khí như vậy, lần sau tới nhớ rõ thêm một phần quà là được."

Thời Vũ nghe được còn có cơ hội lần sau, tươi cười càng lớn hơn.

Cẩu Lương đem chìa khóa tiện tay ném đi, duỗi eo một cái, kéo dép lê đi hướng tủ lạnh, vừa mở ra vừa hỏi hắn: "Muốn ăn cái gì —— đứng ngốc ở chỗ đó làm gì, làm bình hoa sao?"

Nhìn cậu đến phát ngốc, Thời Vũ vội phục hồi tinh thần lại.

Cẩu Lương nhấp môi cười.

【 Cẩu Lương: Trêи sách nói rất đúng, tình yêu của thiếu niên thật ngốc nghếch và thẳng thắn a >U<. 】

【 Hệ thống:...... Chủ nhân thân ái, ta phải nhắc nhở ngài, người mới khi tới thế giới nhiệm vụ hệ số độ khó của nhiệm vụ là chủ hệ thống dự đoán nhỏ nhất. Mặt khác, chủ hệ thống tuyên bố kinh nghiệm nhiệm vụ đã vượt qua tiếng đồng hồ, xin chủ nhân cần phải trong tiếng đồng hồ hoàn thành nên yêu cầu, nếu không khen thưởng giảm một nửa. 】

【 Cẩu Lương: Chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói sớm?! 】

"Làm sao vậy?"

Thấy Cẩu Lương nhíu mày, Thời Vũ đi tới vội hỏi.

Cẩu Lương cong cong khóe miệng, có chút giận chó đánh mèo mà đối hắn cười nói: "Chúng ta giữa trưa liền làm sườn heo chua ngọt, cá nho chua ngọt, cà chua trộn đường, thêm cải ngọt xào...... À, cậu có thể ăn ngọt chứ?"

Thời Vũ không chút do dự nói: "Được, khẩu vị của tôi cũng thiên ngọt."

Cẩu Lương: Cái đáp án này, ta cho điểm tuyệt đối! ( ̄ˇ ̄)

Đối với định vị tính cách mơ hồ của mục tiêu hệ thống đã không muốn ngăn chủ nhân tìm đường chết: Mục tiêu của bọn họ, điểm sảng kɧօáϊ chính là cao xa lạ lùng như thế.

Cẩu Lương chui vào phòng bếp, ba phút sau đem Thời Vũ vướng chân vướng tay làm trở ngại chứ không giúp được gì đuổi ra phòng bếp để tự hắn giết thời gian. Thời Vũ nhìn mình bị kéo đến cửa phòng bếp, quyết định im lặng, sau đó không khách khí mà nhìn khắp nơi.

Trong căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ phụ bị đổi thành phòng tập thể hình, một tầng thiết bị tập thể hình không nhiễm bụi, có dấu vết thường xuyên sử dụng. Thời Vũ nghĩ đến thân ảnh một hồi Cẩu Lương ở trêи sân thể ɖu͙ƈ chạy vội, hai chân kia thẳng tắp đều đều, vòng eo thon chắc, lay động uyển chuyển sau gió...... Mũi đột nhiên có chút ngứa, hắn đình chỉ tư duy chạy nhanh đi phương hướng không biết tên một đường chạy như điên.

Phòng ngủ chính cùng phòng khách liên thông ra ban công với cây cỏ hoa lá xếp tầng, chen chúc nhưng sinh động thoải mái.

Cửa trượt của phòng ngủ chính nối với ban công đang mở ra, đem ánh mặt trời cùng không khí mới mẻ chiếu vào trong nhà. Thời Vũ giãy giụa một chút, đánh vỡ nguyên tắc luôn luôn lễ phép làm khách, thời điểm không có sự cho phép của chủ nhân, tiến vào mảnh lãnh địa tư nhân.

Phòng sạch sẽ chỉnh tề, kiểu dáng tủ quần áo chìm vào vách tường, phía trước có cái cửa nhỏ hẳn là đi thông trong nhà vệ sinh.

Những chiếc cốc trêи giường được xếp ngay ngắn, một cái gối đầu đặt ở phía trêи, Thời Vũ cảm thấy nếu là hai cái gối đầu, hẳn là cũng không tồi.

Sau khi bước vào cửa, bên tay trái là một chỗ bàn học, trêи một mặt tường khác gắn kệ sách tương đối, bên trêи đồng dạng đặt đầy sách. Tâm lý học cùng thiên nhiều về phương diện y học, làm Thời Vũ lần nữa xác định chính mình hôm nay chọn lựa kỹ càng sách cho Cẩu Lương không có làm sai, cũng càng kiên định về phương hướng chọn sách sau này—— vì không có biện pháp cùng mục tiêu cộng tình bạn học Cẩu Lương bi ai.

Trêи bàn sách đặt đèn bàn cùng một xấp giấy A viết tay, một chiếc bút đặt ở phía trêи, còn không kịp sửa sang lại, có thể thấy được chủ nhân thường xuyên sử dụng.

Thời Vũ đi qua nhìn kỹ, ngay sau đó mở to hai mắt.

Đè ở dưới mặt bàn thuỷ tinh, chỉnh tề mở ra, đúng là bài thi ngữ văn chính mình so với Cẩu Lương thi nhiều hơn một điểm, mà trêи giấy A lặp lại chữ viết trêи bài thi văn, chữ viết từ lúc ban đầu từng nét bút vụng về, đến bây giờ đã lưu loát mà hơi có khí khái.

Cậu là...... Bắt chước chính mình.

【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện tại: +. 】

Nhất tâm nhị dụng mà nấu cơm sau khi vây xem rất nhiều lần điểm mù lớn di động ở trong phòng Cẩu Lương, cảm thấy mỹ mãn mà thêm một muỗng đường lớn lên cà chua đỏ tươi.

Cơm trưa, thái độ Cẩu Lương khác thường mà vô cùng nhiệt tình tiếp đón Thời Vũ dùng bữa, nhìn mặt cậu không đổi sắc thậm chí làm ra kinh hỉ, thần thái ăn ngon đón ý nói hùa chính mình, hắn trong lòng đã sớm cười điên rồi.

Nhất tâm nhị dụng: Làm hai việc cùng một lúc.

Sau khi ăn xong.

Ngồi trêи sô pha, tiếp nhận ly nước của Cẩu Lương, Thời Vũ cười tủm tỉm với cậu, nói: "Cảm ơn đã chiêu đãi, bạn ngồi cùng bàn muốn thỉnh giáo tôi cái gì, tôi nhất định biết gì nói hết."

Cẩu Lương vuốt đủ bụng no, lười biếng mà ngồi ở đối diện hắn, nghe tiếng hướng hắn nhìn qua.

Nheo nheo mắt, Cẩu Lương ngữ khí như thường mà nói: "Cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, tôi chính là muốn thỉnh giáo một chút, bạn học Thời Vũ......" Cậu hơi hơi dừng lại một chút, cười một tiếng, tiếp tục hỏi: "Ngày hôm qua, vì sao hôn tôi, hử?"

Thời Vũ bỗng dưng mở to hai mắt. Hắn vội vàng nuốt nước bọt, màu da tăng lên mấy sắc độ, đây là biểu hiện khẩn trương, mà hắn đại khái đối loại cảm xúc này thực xa lạ, nhất thời tự nhiên không biết nên như thế nào đáp lại vấn đề này.

Cẩu Lương lại không bỏ qua. Cậu đứng dậy đi về phía Thời Vũ, lấy đi ly nước hắn nắm đến quá khẩn trương còn quên buông, thuận thế uống một ngụm, ngồi ở trêи bàn thuỷ tinh lùn, hỏi hắn: "Vấn đề này, rất khó trả lời sao?"

Thời Vũ lại nhìn chăm chú ly nước trong tay cậu.

Cẩu Lương ngẩn ra, ngay sau đó cười. Nhìn về chỗ vừa rồi lại uống thêm một ngụm —— đây cũng là điểm chạm môi khi Thời Vũ uống nước —— miệng ly ướt át sau khi bị cậu uống lần nữa, Cẩu Lương nhẹ giọng chậm rãi hỏi hắn: "Gián tiếp hôn môi a, cậu không ngại chứ?"

"Không...... Đương nhiên không ngại."

Thời Vũ mặt càng đỏ hơn, ngón tay vô thức mà siết chặt vào lòng bàn tay, trêи mặt mỉm cười vạn năm bất động bị thần thái phức tạp lúc này thay thế được: Khẩn trương, vui sướиɠ, kϊƈɦ động, hoặc là vui sướиɠ càng sâu......

Cẩu Lương thưởng thức, cúi người về phía trước, nhìn thẳng đôi mắt hắn nói: "Cậu còn chưa trả lời tôi một vấn đề đâu, bạn cùng bàn thân ái."

"Ah......" Thời Vũ không tự chủ lùi ra sau, sau đó phản ứng lại, lập tức ngồi thẳng. Ánh mắt của hắn trôi đi trong nháy mắt, dừng lại trêи mặt Cẩu Lương, hắn nhấp môi tựa hồ không biết nên nói ra đáp án như thế nào, nhưng thật mau mở miệng ra.

Hắn nói: "Tôi thích cậu."

Hắn nói xong, khẳng định gật gật đầu, hai tay đan chặt vào nhau, vừa lo lắng vừa sốt sắng lặp lại: "Tôi thích cậu, Thích Trình, tôi muốn cùng cậu ở bên nhau."

Cẩu Lương hơi hơi dùng sức bóp nhẹ ly nước, tươi cười trêи mặt nháy mắt có biến hóa, hơi trì độn mà nha một tiếng.

【 Hệ thống chỉ nghe thấy trong biển ý thức tiếng tim đập thịch thịch thịch:...... Chủ nhân, ngài có khỏe không? 】

Hai người ngây ngốc mà đối diện một lát, ngay cả phát động tấn công Cẩu Lương cũng vụng về không biết nên tiếp tục như thế nào —— cậu đã xem qua trăm ngàn mối tình say đắm, nhưng đó chỉ cuộc đời của một người khác được thuật lại ở cảnh trong gương của hồn thể, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cậu mới phát hiện căn bản không thể đối phó một cách bình tĩnh như mình đã tưởng tượng.

Tôi thích cậu.

Cậu lần đầu tiên biết đến ngôn ngữ có ma lực làm người hồn vía lên mây.

Một loại không khí vi diệu giữa hai người lan tràn, Cẩu Lương phảng phất cũng bị Thời Vũ lây cảm xúc khẩn trương còn có chút hơi xấu hổ, cổ họng phát khô, trêи mặt nóng lên, không biết nên nói cái gì làm cái gì mới tốt.

【 Cẩu · sơ ca · Lương có bệnh thì vái tứ phương: Tiểu Tứ, ta kế tiếp nên làm như thế nào? 】

【 Bị tình thế phát triển khϊế͙p͙ sợ đến hoài nghi thống sinh, hệ thống xì một tiếng, nói:...... Chủ nhân, dựa theo thường thức thế giới này, lúc này nam chính hẳn là hôn môi nữ chính. 】

Sơ ca: Chỉ một người lần đầu tiên làm gì đó, tức là một người mới làm và không giỏi lắm.

Cẩu Lương không cần nghĩ ngợi mà cúi người, tới gần ——

Khi môi đụng chạm đến đôi môi mềm mại của đối phương, hai người đồng thời mở to hai mắt.

Xúc cảm mềm mại mà kỳ diệu, vượt qua cả pudding non mềm ngon miệng nhất...... Khi đồ ăn chui vào, đại não Cẩu Lương nhét đầy 【 tôi thích cậu 】, cậu đột nhiên thanh tỉnh chút, nhớ đến mục đích của mình chuyến này. Sau đó, dừng lại một giây, Cẩu Lương vẫn không nghe được hệ thống nhắc nhở tiến độ nhiệm vụ, cậu nghi hoặc mà chớp chớp mắt, lùi lại một chút, thay đổi góc độ khác, lần nữa hôn môi Thời Vũ ——

Mất đi hiệu lực.

Cẩu Lương vẻ mặt thất thần mà ngồi trở lại chỗ cũ.

Thời Vũ theo bản năng giữ chặt tay cậu, tim biểu tình đập mạnh, hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của Cẩu Lương, bỗng dưng nở nụ cười.

Cẩu Lương xoa xoa mặt, muốn đem suy đoán trong lòng không được tự nhiên kia cùng dự đoán làm sai thẹn quá thành giận cũng đồng dạng vứt bỏ, Thời Vũ nhìn càng tươi cười lại càng nhộn nhạo lôi kéo tay chính mình không bỏ, Cẩu Lương hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, lại không cam lòng mà khiêm tốn thỉnh giáo: "Ngày hôm qua, cậu không phải hôn tôi như vậy sao?"

Thời Vũ nghe được như được mở cờ trong bụng.

Hắn đứng lên, nâng khuôn mặt nóng bừng của Cẩu Lương, cúi người để sát vào cậu: "Hoàn toàn chính xác."

Bờ môi của hắn hôn lên má lúm đồng tiền mà Cẩu Lương lộ ra, hôn lên khóe miệng của cậu, tựa như ngày hôm qua hắn làm vậy.

【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: .%!!! 】

Ngay sau đó, hắn làm lại động tác Cẩu Lương vừa rồi hôn môi hắn, đôi môi dán sát vào bờ môi của cậu, hoàn toàn tiếp xúc một chút một, thời gian dừng lại ở trêи cánh môi càng ngày càng lâu, động tác của hắn càng ngày càng nóng nảy, càng ngày càng dùng sức. Cẩu Lương tim đập điên cuồng, thậm chí âm thanh hệ thống nhắc nhở trong biển ý thức keng keng keng cũng chưa nghe rõ.

【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ trước mắt: .%!!! 】

【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: .%!!! 】

......

【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: .%!!! 】

Cẩu Lương giống như là ăn BBQ biến thái nướng cay, bị môi hắn cọ xát lại nóng lại tê. Thời Vũ hô hấp gấp rút giống như chạy , mét Marathon, chọc đến cậu càng không biết theo ai, tay chân cũng không biết nên đặt nơi nào mới tốt. Thời gian lần này Thời Vũ ăn môi cậu quá dài, thời điểm tách ra, Cẩu Lương thực phá tính cách thiết lập mà nhịn không được yếu thế nói: "Trước, trước tạm dừng một —— ưm!"

Thời Vũ càng bắt nạt, đem mặt cậu nâng đến càng cao, sau đó —— Cẩu Lương bỗng dưng mở to hai mắt, thứ gì đó mềm mại nóng bỏng thăm dò bên trong miệng của cậu.

Cẩu Lương co rúm lại một chút, đầu lưỡi trốn tránh, lập tức khiến cho quang lâm thăm dò lần đầu ôn hòa mà ở nơi đó phản kϊƈɦ, lập tức quấn lên.

"Uhm uhm."

Cẩu Lương không thể giải thích được mà thở hổn hển, có cảm giác xa lạ lại kϊƈɦ thích. Cậu bị hâm nóng đến mức muốn tránh, nhưng thật mau cậu ở trong kinh hoảng nếm tới mỹ vị xưa nay chưa từng có! Ngọt ngào mang theo hương thơm của dâu tây, quyện với đồ ăn hỗn tạp khó tả khác, dường như hội tụ hết thảy mềm mại kỳ diệu tràn đầy hồn thể của cậu!

Cậu hoàn toàn bị giữ lấy, theo bản năng đòi lấy càng nhiều.

Đôi tay gắt gao nắm lấy mép bàn thuỷ tinh buông lỏng ra, thăm dò hướng về phía Thời Vũ, Cẩu Lương nắm chặt quần áo trêи eo của hắn, ngửa đầu cùng hắn tranh đoạt phần ngọt lành làm cậu lưu luyến.

Cậu chủ động đáp lại làm Thời Vũ càng không thể khống chế bản thân, động tác càng thêm kịch liệt!

【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: %!!! 】

【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: .%!!! 】

......

【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: .%!!! 】

"Ưm!"

Vị máu ở trong khoang miệng lan tràn, không biết là ai cắn ai, hay là ai đụng phải ai. Thời Vũ từ trong mê loạn phục hồi tinh thần lại, phát hiện Cẩu Lương bị thương hắn cuống quít muốn thối lui. Cẩu Lương truy kϊƈɦ không bỏ luyến tiếc phần mỹ vị kia, cậu không biết khi nào nhắm mắt lại mở hai mắt, có chút bất mãn mà đem hắn kéo về phía mình, vòng qua cổ hắn, nhiệt tình yêu cầu một nụ hôn.

Thời Vũ ngực nóng lên, lý trí không kiên định nháy mắt sụp xuống, kϊƈɦ động mà đáp lại cậu. Cho đến khi mùi máu tươi nồng hơn đánh thức thần trí hắn, khắc chế mà cường ngạnh rời khỏi cuộc đua này.

【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: .%!!! 】

"Hé miệng để tôi nhìn xem nơi nào bị thương?"

Thời Vũ cao lớn mà nửa quỳ nửa ngồi ở trêи bàn lùn trước người Cẩu Lương, nâng mặt cậu lên, khẩn trương mà nhìn môi cậu mang theo tơ máu.

Cẩu Lương ngực kịch liệt phập phồng, còn chưa phục hồi tinh thần lại mắt mèo to to phiếm một mảnh mê mang, trong mắt có trầm mê còn có một phần yếu ớt.

Trái tim Thời Vũ thắt lại, giọng nói trở lên nhẹ nhàng hơn, lòng bàn tay hắn sờ sờ gương mặt nóng của Cẩu Lương, gấp giọng hỏi cậu: "Đau không? Để tôi nhìn xem."

Cẩu Lương lúc này mới phản ứng lại, một miệng còn chưa kịp nói chuyện, liền rít một tiếng.

"Đau quá...... Cậu cắn lưỡi của tôi!"

Cẩu Lương rốt cuộc cảm giác được đau đớn, che miệng lại lên án hắn.

Sinh lý đau đớn làm đôi mắt cậu tức khắc ứa nước ra, trông thật đáng thương, Thời Vũ lo lắng, đầu óc hoàn toàn không thông mà nói: "Thật xin lỗi, đều là tôi không cẩn thận!"

Lại gần sát chút, hắn để Cẩu Lương buông tay cho hắn xem thương thế. Miệng vết thương không lớn, nhưng bị thương ở trêи đầu lưỡi dày đặc thần kinh mẫn cảm, cho dù chỉ là phá một cái miệng nhỏ cũng rất đau. Thời Vũ đọc đủ thứ sách y học, lo âu trong chốc lát mới tính phản ứng lại, thúc giục cậu: "Áp lưỡi chạm vào vòm miệng."

Nói xong, hắn đứng dậy, Cẩu Lương ngơ ngác mà giữ chặt hắn: "Cậu đi đâu?"

Thời Vũ trấn an mà hôn trán cậu, trong mắt lộ ra đau lòng mà nói: "Tôi đi tìm đồ vật xử lý miệng vết thương cho cậu."

Chỉ chốc lát sau, hắn liền lấy về khối băng để Cẩu Lương ngậm ở trong miệng, tiếp theo đi phòng bếp vội vã mà lấy ly nước muối, khi trở ra lại rẽ ra ban công chiết một nhánh lô hội.

Đôi mắt Cẩu Lương đi theo hắn, hệ thống liền mừng như điên 【 Chúc mừng chủ nhân lấy được thành tựu tiến độ .%, tổng khen thưởng tích phân! 】【 Độ hảo cảm của mục tiêu hiện tại: +. 】 nhắc nhở cũng chưa đáp lại.

Thời Vũ trở về ngồi xổm trước mặt cậu, nhìn bộ dáng cậu ngốc ngốc, cảm xúc khẩn trương giảm bớt một chút, lộ ra tươi cười thoải mái.

Chờ đầu lưỡi của cậu không còn chảy máu, Thời Vũ để cậu dùng nước muối súc miệng, lấy lô hội cho cậu trị liệu miệng vết thương.

"Vẫn còn may, nó không nghiêm trọng lắm, nhưng khả năng phải đau hai ngày mới có thể khỏi hẳn."

Thời Vũ nói, mày lại lần nữa nhăn lại.

Cẩu Lương kéo tay hắn, nâng lên mặt của hắn cúi đầu nói: "Lại để tôi hôn một chút."

Thời Vũ: "Miệng vết thương của cậu......"

Cẩu Lương đã hôn tới mà không chấp nhận cự tuyệt, ở trong khoang miệng lục lọi một trận, không hài lòng mà thúc giục hắn đáp lại, Thời Vũ tự chủ bạc nhược mà ɭϊếʍ ɭϊếʍ cậu.

Lại lần nữa hưởng thụ đến đồ ăn ngon vị dâu tây, Cẩu Lương cảm thấy mỹ mãn mà rút về, thật lòng mà khen ngợi hắn: "Bạn học Thời Vũ, cậu thật sự không phụ tên của cậu, món ngon nhất tôi ăn qua chính là cậu!"

【 Cẩu Lương: Hoá ra đây là hương vị hồn lực! Khi làm hồn thể hoàn toàn ăn không ra!!Hu hu hu! 】

【 Bị bong bóng hồng bao phủ, hệ thống lúc này đây thế nào cũng chen không ra: Chủ nhân...... Đã xảy ra chuyện gì, ngài đang nói cái gì vậy? 】

【 Cẩu Lương kϊƈɦ động khó nhịn: Ta đang nói hồn lực! Đồ ăn duy nhất của hồn thể a! Hồn lực Thời Vũ bị mảnh vỡ giam cầm không có biện pháp lưu động, nhưng nó có thể ăn được! Oa, ăn thật ngon! [ nâng mặt ][ đôi mắt thể hiện tình yêu ]】

【 Hệ thống:...... Ôi chao. 】

Hệ thống: Cảm giác nhiệm vụ đi một hướng hoàn toàn mất khống chế, đây thật là một sự cố bi thương. Nhưng —— tiến độ tới tay, ta có thiên hạ! (☆▽☆)y

Thời Vũ ngây người một chút, bật cười mà hôn môi cậu còn mang theo nhè nhẹ khí lạnh, nói: "Về sau đều là của cậu."

Cẩu Lương cười cong đôi mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio