Người ở thế giới cấp C thích nói một câu: Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.
Cổ nhân ở thế giới cấp D cũng thích nói một câu: Người tính không bằng trời tính.
Khi Cẩu Lương đang mong chờ được thể hiện khả năng của mình vào đêm trăng tròn ngày của hai ngày sau, một vị thần y nào đó được xưng là Giang Hồ Lang ung dung nhìn vào mặt cậu rồi ném xuống một tin xấu: "Hôm nay còn có một chuyện."
Giọng điệu của lão nhân chậm rì rì, mang theo chút dương dương tự đắc, ngẩng đầu ưỡn ngực với đứa cháu ngoại nhỏ có "Bệnh liệt nửa người" nên thấp hơn ông một nửa.
"Ta dốc sức nghiên cứu chế tạo loại thuốc làm dịu bớt này, mấy ngày trước đây ngẫu nhiên có cảm hứng, chế ra đan dược thanh tâm quả dục này."
"Sau khi uống loại thuốc này vào, nó có thể làm tê liệt cảm giác của con người trong canh giờ, khi ngươi bị ai đó đâm một nhát, ngươi cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.
Nó có thể khắc chế dâm tính......!khụ khụ cơn ngứa khi ngươi phát độc.
Chỉ là loại thuốc này có một tác dụng phụ, nếu uống nhiều sẽ khiến ngươi dần dần mất đi vị giác, còn có ảnh hưởng khác hay không, bản thần y cần phải quan sát ngươi thử thuốc mới đưa ra kết luận được.
Hơn nữa, loại thuốc này chỉ có thể tiêu trừ triệu chứng chứ không có tác dụng giải độc, nếu một ngày ngừng thuốc, độc tính của loại dâm độc này vẫn sẽ tích tụ lại, đến lúc đó ngươi sẽ sống không bằng chết.
Tuy nhiên, có thể tạm chấp nhận dùng trong lúc này, không mất nhiều thời gian nữa ta có thể điều chế được loại thuốc khắc chế tốt hơn nữa!"
Cẩu Lương kéo chặt đồ kiêu ngạo đang mong được khen ngợi, cảm động rơi nước mắt nói: "Ngoại công, ông thật là sáng tạo khác người, học sâu biết rộng, xuất sắc hơn người......!Không thể nhìn mặt mà đánh giá được!"
Biển ý thức hiện lên sét đánh giữa trời quang, Cẩu Lương: Nhưng mà ta cũng không muốn
(>﹏.