Editor: Minori.
Từ khi lão nhân bắt được con cóc lửa kia, ông liền coi như vật vô cùng trân quý, cả ngày ôm không rời tay.
Không lâu sau ngày lễ Trung thu, một ngày nọ Cẩu Lương vừa tỉnh dậy đã thấy lão nhân, lại nhìn thấy một ngọn lửa màu đen đang lơ lửng trên đầu của ông.
Cậu dụi mắt nhìn kỹ lại, sau khi chắc chắn không phải mình bị hoa mắt, khẽ nói: "Ngoại công, hai ngày này ông hãy tránh xa đồ vật có chứa lửa đi, đặc biệt là con vật có độc trong tay ông."
Lão nhân hoàn toàn đồng ý, nhưng sau khi uống hai ngụm rượu vàng đâu còn nhớ được nhiều như vậy, ôm cóc lửa ngắm trăng ngắm sao nói chuyện cuộc đời, lúc đó có thể tưởng tượng được hậu quả ——
Rượu vàng (黃湯): nói khi mắng người uống rượu.
Con cóc lửa nhảy ra khỏi bình muốn chạy trốn, lão nhân đuổi theo liền đụng đổ đèn dầu và bình rượu.
Thời tiết hanh khô, lửa lớn bốc cháy ngay lập tức, không chỉ thiêu rụi căn nhà chỉ còn cái khung đá đen thui, mà ngay cả con cóc lửa yêu dấu mà lão nhân đã canh giữ suốt hai năm mới có được cũng bị chôn vùi trong biển lửa.
Lần này không cần phương pháp đặc biệt gì lão nhân cũng tỉnh rượu, bị Chung Thuyên tóm được nên không thể xông vào ngọn lửa cứu con cóc lửa của ông về, lập tức ngồi bệt xuống đất gào khóc.
Cẩu Lương: "......"
Chỉ sợ khi mẹ ruột của nguyên chủ qua đời, lão nhân cũng chưa từng tê tâm liệt phế như vậy.
Cậu ngồi trên cánh tay của Chung Thuyên, lặng lẽ tính toán tung tích của con cóc lửa khác, cuối cùng bảo Chung Thuyên ra tay bắt hai con về cho ông mới coi như xong chuyện.
Bọn họ đã định đến Giang Nam để điều dưỡng vết thương ở chân của Cẩu Lương khi gần đến mùa đông, nhưng bọn họ phải tiến hành ngay bây giờ.
Lúc này, bọn họ đang trên đường xuống phía nam.
Trong xe ngựa, lão nhân ôm con cóc lửa mua một tặng một không dứt ra được, băn khoăn không biết nên chiên hay sấy khô chúng rồi nghiền làm thuốc thì tốt hơn, trông đợi ông có thể chăm sóc cho Cẩu Lương là không có khả năng.
Vì vậy, Chung Thuyên đặc biệt gọi một Khuyển Ảnh đến lái xe, còn bản thân thì ở trong xe chăm sóc, Cẩu Lương nhìn bộ dạng hắn khom lưng không thể duỗi chân được cũng vất vả thay cho hắn, nhưng may mắn thay bọn họ đã nhanh chóng chuyển từ đường bộ sang đường thuỷ.
Lâu thuyền đang di chuyển chậm rãi trên biển, trên cột buồm treo một lá cờ viền đen chữ đỏ, bên trên có một chữ "Lâm" đang bay phất phới trong gió.
Chung Thuyên vào phòng bẩm báo: "Chủ nhân, trong kinh đưa tin nói rằng Chung Việt đoán ít ngày nữa huyện Hình Đường Yến Địa sẽ có động đất, hắn và Lý Ngạn muốn nhân cơ hội này đảo ngược tình thế hiện tại."
Hắn đem mảnh giấy mà bồ câu đưa thư gửi đến đưa cho Cẩu Lương, người sau giơ tay ra hiệu cho hắn chờ một lát.
Đầu bút lông lướt nhanh, Cẩu Lương chép xong một quyển dược kinh mới đặt bút xuống.
Bởi vì lão nhân luôn tìm chết, những cuốn ghi chép hành y chế dược và bộ sưu tập sách y nhiều năm của ông đều bị thiêu rụi trong ngọn lửa.
May mà trong khoảng thời gian này Cẩu Lương có vinh dự đọc qua những kiệt tác của ông, lúc này đang sao chép theo trí nhớ từng cái một ra cho ông, nếu không đoạn đường này của bọn họ không phải là biển mà là nước mắt của lão nhân.
Xoa bóp cổ tay đau nhức của mình, Cẩu Lương giơ tay cầm lấy tờ giấy, sau khi đọc xong thì hơi nhíu mày.
Kể từ khi Trương Thiêm chết trong phủ của An Vương vào đêm Trung thu, sau khi Mạnh Phùng Hà khai ra Chung Việt, danh tiếng của Lý Ngạn một phát rơi xuống đáy.
Mặc dù không có bằng chứng trực tiếp có thể chứng minh là hắn sai khiến Chung Việt giết Trương Thiêm giá hoạ cho An Vương, nhưng quan hệ của hắn và Chung Việt đã được chứng thực cũng không thể nguỵ biện.
Thân là Thái tử của một nước, thích nam tử cũng không phải là chuyện tốt gì.
Chưa kể bản vạch tội của Ngự sử chất đầy trên bàn của Hoàng đế và dưới sự tuyên truyền tận tình của An Vương, bây giờ hầu như không ai là không biết về chuyện phong lưu của Thái tử điện hạ trong kinh thành.
Thậm chí Võ Đế còn khiển trách Lý Ngạn về việc này, cấm túc hắn ở Đông Cung đóng cửa tự kiểm điểm, không những không đưa ra kỳ hạn mà còn cấm hắn tham dự triều chính trong lúc này.
Sự việc Lý Ngạn thích nam tử trước đây Võ Đế chắc hẳn đã nắm được, nhưng chơi đùa trên đầu Chung Việt thì ông không thể tha thứ được.
Chung Việt là ai?
Hắn không chỉ là người dâng lên bí dược giúp ông kéo dàu tuổi thọ đồng thời cũng có biện pháp hạ độc giúp ông, hắn còn là người Chung gia ở núi Thiên Cơ.
Cho dù là Đại Lương hay là quốc gia khác, đối mặt với thiên cơ Chung gia mọi người đều có lòng kính sợ và kiêng kị sâu sắc, dân gian còn có lời đồn rằng: Kẻ nào đoạt được thiên cơ kẻ đó giành được thiên hạ.
—— Không phải Hoàng đế khai quốc của Đại Lương đã chứng nghiệm lời đồn này hay sao?
Người như vậy quan hệ mật thiết với Thái tử của một quốc gia, bản thân đã là một hành động khiêu khích và bất kính với Hoàng đế.
Hơn nữa không giống sự khinh thường với Chung gia khi ông còn trẻ và khoẻ mạnh, bây giờ Võ Đế giữ kín như bưng về huyền thuật của Chung gia, kính sợ còn hơn cả kiêng kị.
Không chỉ vì ông càng ngày càng già đi bắt đầu sợ bệnh sợ chết tôn kính quỷ thần, mà còn vì một năm trước chính Thái Tổ phụ của Chung Cố đã để lại bí dược cho Lý gia mới cứu ông một mạng từ quỷ môn quan về.
Cho nên ông có thể tha thứ cho sự tổn hại đạo đức của Lý Ngạn, nhưng tuyệt đối không cho phép hắn đứng trên một chiến tuyến với Chung Việt.
Lần này Lý Ngạn bị cấm túc, bề ngoài nói là để cho hắn tự kiểm điểm lại, nhưng trên thực tế là Hoàng đế cố ý đoạt quyền.
Trong khoảng thời gian này, Lý Ngạn vốn thiệt hại rất nhiều vây cánh, nhưng lần này là hắn đuối lý trước, Hoàng đế muốn gây khó dễ cho hắn hắn cũng hết cách, mỗi ngày ngoại trừ ở Đông Cung luyện chữ cũng không có việc gì để làm, đại khái chỉ có thể nguyền rủa ở trong lòng Hoàng đế sớm ngày quy thiên.
Chung Việt không thấy được hắn trong lòng cũng rất dày vò.
Hình Bộ mời hắn đi một chuyến, nhưng bọn họ không dám tra tấn với Chung Việt, tất nhiên cũng không thẩm vấn được gì.
Ra khỏi Hình Bộ, Chung Việt nổi giận đùng đùng thỉnh chỉ vào cung đàm phán với Hoàng đế.
Cuối cùng, hắn lấy một bí dược Duyên Thọ Đan của Chung gia để đổi lấy thái độ của Hoàng đế trong việc dàn xếp ổn thoả và đừng làm hắn khó xử, nhưng nếu đề cập đến Lý Ngạn, cho dù Chung Việt có nói bóng nói gió thế nào Võ Đế cũng không chịu nhả ra —— Ông ta đã quyết tâm muốn chèn ép Thái tử.
Chung Việt trầm tư suy nghĩ, cho đến tối hôm qua nhìn tinh tượng phát hiện ra Yến Địa sẽ bị ảnh hưởng bởi một trận động đất, trong lòng biết đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để hắn và Lý Ngạn vùng lên.
Tinh tượng (星象): Từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh.
Phải nói Chung Việt cũng không hẳn là có tình cảm sâu đậm quyết không hối hận với Lý Ngạn, chỉ là Chung Việt được coi như con cưng của trời không chịu đựng được việc Lý Ngạn yêu hắn không đủ nhiều như vậy, nhất quyết phải chinh phục hoàn toàn Lý Ngạn thì mới có thể thoả mãn.
Hắn cố chấp đi vào ngõ cụt, không chỉ nhiều lần hạ mình làm theo ý của Lý Ngạn, lúc này đây còn bỏ hết cả vốn liếng hơn nữa!
—— Lấy máu đầu tim của mình, tiên đoán thời gian và địa điểm cụ thể xảy ra trận động đất.
Cho dù tư chất của Chung Việt tốt hơn những người Chung gia khác, nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn còn quá trẻ, muốn nhìn trộm thiên cơ như vậy đương nhiên phải trả giá đại giới rất lớn.
Cẩu Lương thấy hắn nôn ra máu đến mức sắc mặt trắng bệch, cương quyết để mất ba năm dương thọ đổi lấy cơ hội này, không khỏi cảm khái: Tình yêu mà không có được, quả nhiên khiến người ta điên cuồng.
Nghĩ vậy, Cẩu Lương thản nhiên ném thiên cơ mà Chung Việt đã hao hết tâm huyết bói ra sang một bên, nhìn về phía Chung Thuyên: "Đẩy ta ra ngoài."
Chung Thuyên tuân lệnh đẩy xe đi.
Để khiến cậu không bị cản trở, khoang thuyền đã cố ý cải tạo để loại bỏ tất cả ngưỡng cửa đi, bánh xe gỗ lăn trên boong thuyền tạo ra âm thanh lăn bánh đều đặn mà nhẹ nhàng.
Gió biển từ từ thổi tới, thỉnh thoảng có vài tiếng chim biển kêu lanh lảnh hòa vào tiếng sóng biển, Cẩu Lương nhìn về phía biển cả vô biên, lúc này mới cởi sáo ngọc Hỏi Trời ở bên hông xuống, đặt cạnh môi bắt đầu thổi.
Khúc nhạc bộc lộ ra cảm xúc trong lòng, giai điệu ngân lên tuỳ ý, là khúc nhạc mà Chung Thuyên chưa bao giờ nghe qua, nhưng lại mang một vẻ bình yên và ấm áp trọn vẹn, khiến người ta luôn khao khát.
Người trên thuyền không hẹn mà cùng gác lại việc đang làm, tìm kiếm cội nguồn của tiếng sáo, ngay cả lão già đang trầm mê ở cùng cóc lửa tương thân tương ái cũng ló đầu từ trong sương phòng ra.
Dần dần, biển rộng dường như cũng không dám quấy rầy du khách mà giảm âm thanh xuống, tiếng chim biển vỗ cánh tiếp đón hơi lớn hơn một chút, nhưng rất nhanh tiếng sáo cũng yên tĩnh lại.
Sau một chén trà nhỏ, Cẩu Lương buông sáo ngọc.
Nhìn thấy vẻ mặt u sầu của cậu, Chung Thuyên ngồi xổm xuống hỏi: "Chủ nhân, kết quả bói toán không được như mong muốn sao?"
Cẩu Lương đưa sáo ngọc cho hắn, day day giữa hai hàng lông mày đau nhức của mình, Chung Thuyên thì cẩn thận buộc sáo ngọc lại bên hông cho cậu, nghe cậu nói: "Yến Địa đúng là có nạn động đất, nhưng không chỉ có một huyện Hình Đường.
Thảm hoạ lần này ảnh hưởng đến mức nghiêm trọng, địa long ở Hình Đường đã thức dậy, trong phạm vi hàng ngàn dặm đều có mức độ thiệt hại khác nhau, e là đến lúc đó Hoàng đế ở kinh thành xa xôi cũng có thể cảm nhận được uy lực của trận động đất.
Tệ hơn nữa là sau đó sẽ có dư chấn không dưới trăm lần trong ngày liên tiếp, nếu công tác phòng chống thiên tai không được thực hiện trước, bá tánh Yến Địa lần này sẽ phải hứng chịu vô số thương vong."
Giọng cậu trầm ổn nhưng trong mắt lại tràn đầy lo lắng.
Suy nghĩ một lúc, Cẩu Lương nói: "Gửi bồ câu đưa thư cho Lưu giám chính ở Khâm Thiên Giám, cần phải để hắn báo cáo tình hình với Hoàng đế, cho dù triều đình không thể xuất binh tới cứu viện cũng phải chuẩn bị vật tư và nhân lực cần thiết cho việc cứu nạn sau thiên tai.
Ngoài ra, lệnh cho Khuyển Ảnh ở Yến Địa cần phải nghĩ cách lấy được sự tin tưởng của Quan phụ mẫu và bá tánh các huyện này, đồng thời cố gắng hết sức di chuyển mọi người đến nơi an toàn trước buổi trưa ngày ."
Khâm Thiên Giám: là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
Được điều hành bởi quan Giám chính, Giám phó...
Nói xong cậu giơ tay về phía Chung Thuyên, Chung Thuyên ăn ý bế cậu bước nhanh về phía thư phòng.
Cẩu Lương đã tích hợp kiến thức cứu trợ thiên tai học được ở hai thế giới trước, đồng thời soạn thảo ra một số bước tự cứu và cứu trợ thiên tai quan trọng và có tính khả thi giao cho hắn, "Gửi tới Yến Địa và Khâm Thiên Giám, phải nhanh lên!"
"Rõ, chủ nhân!"
Yến Địa có hàng vạn bá tánh, nhưng thời gian kể từ lúc Cẩu Lương bói toán đến lúc xảy ra động đất chỉ còn chưa đầy ngày, chuyện cấp bách như vậy Chung Thuyên không dám chậm trễ.
Khi đợi hắn trở lại thư phòng, Cẩu Lương đang mài mực.
Động tác của cậu không nhanh không chậm, cậu mài thỏi mực theo một hướng, quá trình lặp đi lặp lại nhàm chán nhưng lại là cách có thể tĩnh tâm nhất —— Đây chính là thói quen khi trạng thái tâm lý không ổn định của nguyên chủ.
Cậu muốn tách giang sơn xã tắc và lê dân bá tánh ra khỏi bản thân mình, sống một cuộc sống tiêu dao tự tại, nhưng khi sự việc xảy đến chung quy cậu vẫn không đành lòng.
Chung Thuyên trong lòng hiểu rõ, tiến lên nhẹ giọng nói: "Chủ nhân, thuộc hạ đã làm ổn thỏa.
Ngày mai chim bồ câu sẽ đến Yến Địa, chủ nhân đừng lo lắng."
Cẩu Lương gật gật đầu, đầu ngón tay dính một chút mực nước thử xem, sau đó bỏ thêm chút nước pha loãng rồi tiếp tục mài mực, vừa nói: "Vậy là tốt rồi."
"Chung gia lấy Thái Thường Tự là tôn chủ của quốc sư, không phải quốc lễ đại điển xã tắc gặp nạn thì sẽ không xuất hiện.
Bây giờ đã mười năm trôi qua, sự vinh quang của Thái Thường Tự đã không còn nữa, ngay cả Khâm Thiên Giám cũng bị liên lụy.
Lưu giám chính kia vốn là môn sinh đắc ý của tổ phụ, tương xứng với phụ thân huynh đệ, nếu không nhờ vị thế vững chắc của Lưu gia chỉ sợ hắn đã sớm bị Võ Đế giận chó đánh mèo trục xuất ra khỏi kinh rồi.
Tuy rằng mũ quan chưa tháo, nhưng chắc hẳn những năm tháng này sống không được tốt lắm.
Lần này nếu có thể nắm chắc được cơ hội —— Ngươi đang làm gì vậy?"
Thái thường tự (太常寺): là một trong tự trong quan chế Lục tự.
Thái thường tự là cơ quan phụ trách việc thi hành những thể thức lễ nghi, điều khiển ban âm nhạc, trông coi các đền chùa thờ Trời, Đất, thần mùa.
Chung Thuyên bỗng nhiên duỗi tay qua, Cẩu Lương giật mình tránh đi chút, trừng mắt nhìn hắn.
Chung Thuyên không lùi lại, ngược lại đi lên hai bước, biểu cảm như thường nói: "Trên mặt chủ nhân dính mực, thuộc hạ lau sạch giúp ngài."
Vì vậy Cẩu Lương có vẻ như kinh ngạc, cậu ồ một tiếng, không quá tình nguyện nhưng cũng không từ chối.
Bàn tay luyện kiếm quanh năm, lòng bàn tay có vết chai thật dày, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau mực dính trên môi Cẩu Lương, Chung Thuyên cúi người nâng mặt của Cẩu Lương, vẻ mặt tập trung, giữa hàng lông mày sắc nét để lộ ra sự dè dặt không thể thấy rõ.
Vết mực dễ dàng được lau đi, nhưng ngón tay lại lưu luyến trên cánh môi mềm mại mà quên thu lại, cho dù có nhẹ nhàng vuốt ve cũng khiến cánh môi hồng nhạt từ từ được phủ lên một lớp sáp đỏ.
Thời gian Chung Thuyên chà lau có hơi lâu.
Nhưng Cẩu Lương lại không nhận thấy được, cơ thể cậu không biết từ khi nào đã thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt anh tuấn của Chung Thuyên.
Vẫn là cặp mắt sáng mày kiếm sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng, màu mắt của Chung Thuyên là màu nâu rất nhạt, thoạt nhìn hắn có vẻ nghiêm nghị và lạnh nhạt hơn người bình thường, nhưng lúc này trong mắt hắn lại không có gì khác ngoài sự dịu dàng tràn đầy.
Trái tim Cẩu Lương đập thật nhanh, cho đến khi thỏi mực không cẩn thận trượt tay làm văng ra một ít mực đậm, cậu mới chợt hồi thần lại, "Chung Thuyên......"
"Chủ nhân, ngài có gì phân phó?"
Chung Thuyên cung kính cúi người xuống càng thấp, nhưng lại quên rút tay từ trên mặt cậu lại.
Ánh mắt Cẩu Lương có chút né tránh, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.
Đang không biết nên làm thế nào cho phải, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt từ ngoài phòng truyền đến, giọng nói tức giận của lão nhân rất rõ ràng, cậu vội nói: "Ngươi ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì."
Chung Thuyên không lập tức rời đi mà nhìn thoáng qua ngón tay dính mực của cậu.
Cẩu Lương giống như bị tầm mắt kia làm bỏng, lập tức thu tay lại nói: "Ta sẽ tự rửa sạch, ngươi đi đi, đừng để người khác mạo phạm ngoại công."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Sau khi hắn rời khỏi đó, Cẩu Lương nhanh chóng lau tay, sờ sờ trái tim bé nhỏ đang kích động của mình.
【 Cẩu Lương: Hắn đẹp trai quá, tôi sắp nghẹt thở rồi! Oa, hương vị hồn lực chính thật đậm thật ngọt, tôi muốn ăn quá đi —— nhưng mà vì sao cậu lại chọn cho tôi một túc thể ăn hại như vậy!! Q w Q.
】
【 Hệ thống:......!Chủ nhân, hệ thống chính đã trả lời cho ngài câu hỏi này rồi, tôi cũng không thể làm gì khác hơn.
】
【 Cẩu Lương: Hừ, một câu trước khi Chủ Thần ngủ say để lại lối đi màu xanh đã chịu nhân tố không rõ quấy nhiễu liền đuổi tôi đi, đến phương án giải quyết cũng không có, hỏi mấy người có ích lợi gì! 】
【 Hệ thống: m( _ _)m 】
Chung Thuyên nhanh chóng dẫn theo lão nhân và đầu bếp béo của lâu thuyền quay về, giải thích toàn bộ câu chuyện với Cẩu Lương.
Thì ra vừa rồi khi Cẩu lương thổi sáo ngọc Hỏi Trời, một vài con cá biển quý hiếm đã đến gần tàu và bị người lái thuyền bắt được.
Gã đầu bếp béo biết hàng, nhận thấy đây là bảo vật bổ dưỡng đến mức Hoàng đế cũng chưa được ăn, cố ý dâng lên định cho Cẩu Lương bồi bổ cơ thể.
Nhưng không ngờ mũi của lão nhân lại rất thính, tìm đến phòng bếp muốn cầm mấy con cá kia đi luyện thuốc để cho đám cóc lửa của ông ăn, đầu bếp béo không chịu, hai người lúc này mới xảy ra cãi vã.
So với lão nhân đang tức giận, đầu bếp béo còn ấm ức hơn cả ông: "Cũng không phải thuộc hạ cố ý mạo phạm.
Vừa rồi ta đặc biệt hỏi qua Giang tiền bối, thuốc kia và con cóc lửa mà ông ấy luyện chế cũng không phải là chuẩn bị cho ngài, thuộc hạ tất nhiên không thể để ông ấy phí phạm của trời như vậy."
Lão nhân không phục nói: "Chủ nhân nhà ngươi bổ để lên trời à, ngoại trừ chảy mấy bát máu mũi nổi mấy vết bỏng rộp còn có công dụng gì? Hơn nữa, tay nghề kém của ngươi mới thực sự là lãng phí đồ tốt!"
Nghề cũ của đầu bếp là kẻ giết người cướp của, nấu nướng cũng không phải là sở trường, nhưng được xếp vào hàng bậc nhất trong đám nam nhân trên thuyền, là người có tay nghề tốt nhất ngoại trừ Cẩu Lương và Chung Thuyên.
Chỉ là lão nhân lại hết sức bắt bẻ, từ trước đến nay không cho đầu bếp sắc mặt tốt.
Cẩu Lương dỗ dành ông, nói: "Ngoại công, ông xem không bằng như này đi? Cháu sai người lấy hai phần ba cho ông, còn lại để lại cho các huynh đệ trên thuyền nếm thử thức ăn tươi mới, được không ạ?"
Lão nhân lại không đồng ý: "Giữ lại làm cái gì? Để lại cho tên mập chết tiệt này còn không bằng nhân lúc còn sớm cho chó ăn."
Đầu bếp béo giận nhưng không dám nói gì.
Cẩu Lương buồn cười nói: "Dù sao hôm nay cháu rảnh rỗi không có việc gì, không bằng cháu làm một bữa tiệc toàn cá hiếu kính ngoại công, ông thấy thế nào ạ?"
Nguyên chủ cũng học được xuống bếp nấu nồi canh cho Lý Ngạn, so với Chung Thuyên đem đồ ăn nấu chín và tất cả gia vị thả một lần thì tay nghề của cậu tốt hơn rất nhiều lần, đương nhiên so với cẩu đầu bếp kia cũng là trình độ mẫu giáo còn chưa tốt nghiệp được.
Nhưng mà, bây giờ hai chân của Cẩu Lương không tiện, vì vậy chỉ đứng cạnh chỉ đạo để Chung Thuyên ra tay.
Cũng may hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Khi mùi canh cá ngào ngạt bay ra khỏi phòng bếp, toàn thể thuyền viên đã mấy ngày ăn cơm tập thể của đầu bếp béo đầu lưỡi lập tức duỗi thẳng.
Lão nhân vốn dĩ trong lòng từ chối rồi nhưng lại không thể đả kích lòng hiếu thảo của cháu ngoại, xì xụp nuốt nước miếng lẻn vào ăn vụng.
Cẩu Lương thấy ông uống canh cá còn chưa đủ, còn vươn tay phá huỷ miếng cá chiên bán thành phẩm, vẻ mặt tươi cười nói: "Ngoại công, đợi lát nữa cháu còn có món ngon hơn, giờ ông nhét đầy bụng chốc nữa phải làm sao đây?"
Lão nhân lúc này mới bỏ qua, lúc gần đi còn nhanh tay nhét một miếng thịt cá vào miệng, chắp tay sau lưng đi như không có việc gì xảy ra.
Cẩu Lương: Thật là muốn ném lão già này xuống biển cho cá ăn! (`皿)=凸
Món chính hôm nay là sủi cảo cá, thức ăn chính là canh cá, món khác như cá chiên giòn, cá phi lê nấu canh chua, cá kho tộ và cá hấp nguyên con.
Dưới sự chỉ đạo của Cẩu Lương, một bàn tiệc toàn cá này có thể nói là sắc hương vị đều đủ cả; thịt cá biển ngọt, mềm, thơm ngon lại thêm màu sắc bắt mắt, khiến người ta có cảm giác thèm ăn, ăn đến mức vui sướng vô cùng.
Tiếc rằng Cẩu Lương đang uống thuốc dưỡng thương, bị lão già lấy cớ không thể ăn đồ chua cay dầu mỡ, không biết xấu hổ chiếm đồ ăn vốn nên thuộc về cậu.
Cẩu Lương uống canh cá màu trắng sữa, dùng hết sức lực toàn thân mới không để lộ ra sát khí, tiếp tục mỉm cười cứng nhắc đối diện.
Tất cả mọi người trên thuyền ăn uống vô cùng thích thú, ăn như hổ đói đến mức ăn sạch tất cả đồ ăn trên bàn lớn trong phút chốc, hơn nữa còn vui vẻ bắt đầu giành giật liếm đĩa.
Dưới ánh trăng, Cẩu Lương mặc một thân màu trắng ngồi trên xe lăn đón gió biển, ánh mắt u buồn.
Trở về thư phòng, cậu lại bắt đầu sự nghiệp mài mực, ánh mắt sắc bén kia hận không thể coi lão già thành mực nước nuốt trọn mới có thể giải hận.
Cậu mài càng lúc càng nhanh càng dùng sức, cho đến khi hệ thống nhắc nhở mục tiêu sắp bước vào, lúc này mới đột nhiên duỗi thẳng sống lưng, chuyển qua chế độ không nhiễm khói bụi trần gian.JPG, bắt đầu từ từ mài mực.
Khi Chung Thuyên đẩy cửa bước vào, một mùi thịt cá ngào ngạt xộc vào mũi Cẩu Lương.
Cậu bỗng liếc mắt qua, trong tay Chung Thuyên đang bê cái khay —— chóp mũi cậu lập tức đã ngửi ra được, ba phần thức ăn dùng bát úp ngược lên, có một bát cháo cá, một đĩa cá chiên muối tiêu, còn có một bát nhỏ canh cá cay!
Hai mắt cậu lập tức sáng lên, cố gắng đè nén sự vui sướng, nghiêm nghị hỏi: "Có chuyện gì?"
Với nhãn lực của Chung Thuyên làm sao có thể không chú ý đến chi tiết vừa rồi? Nói cách khác, từ đầu tới cuối ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo Cẩu Lương, đã biết cậu thèm ăn từ lâu.
Được tại ( TгЦмtгu уen.
m E )
Chung Thuyên quan tâm mà không vạch trần, chỉ nói: "Chủ nhân, vừa rồi ngài chỉ ăn chút canh cá và sủi cảo, thuộc hạ sợ ban đêm ngài sẽ bị đói.
Lão Giang nói món cá này có tác dụng an thần tĩnh khí, chủ nhân ăn nhiều một chút, nếu buổi tối có thể ngủ ngon thì càng tốt."
Hồn Cẩu Lương đều bị mùi thức ăn xốc lên câu đi mất rồi, không để ý hắn nói cái gì, gật đầu ừ ừ hai tiếng, sau đó nhận lấy đôi đũa hắn đưa tới.
Cháo cá mới nấu, tuy số lượng cá chiên và canh cá hơi ít nhưng đều là bộ phận ngon nhất trên cá biển, hiển nhiên là Chung Thuyên đặc biệt để lại cho mình trước khi bắc nồi ra.
Cẩu Lương chịu đựng không cười thành tiếng, nhưng hai mắt sáng lấp lánh, bộ dạng ăn đến mức vẻ mặt hạnh phúc căn bản giấu đầu lòi đuôi.
Chung Thuyên nhìn cậu, trong lòng như có khối thịt ngứa được gãi, trái tim nhất thời co quắp, nhất thời đập kịch liệt, sự sắc bén trên gương mặt hầu như biến mất không còn, ánh mắt nhìn chăm chú Cẩu Lương còn mềm mại hơn ánh trăng trên biển.
【 Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: ! 】.