Beta bởi letterscent ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗs
=====
Trở về xe đeo xong dây an toàn, Hồ Lại ngồi thừ người, khẽ thở ra một hơi.
Thẩm Chứng Ảnh đang vờn mình đúng không?
Ngẫm lại, Thẩm Chứng Ảnh giống như người chủ hươ huơ cần câu, còn mình là con mèo bị món đồ chơi trên tay cô ấy hấp dẫn, mỗi lần vồ đến chụp lấy thì giáo sư Thẩm lại hất cần câu sang chỗ khác, không tài nào bắt được.
Mèo nếu cáu quá sẽ cào người, Hồ Lại cũng vậy.
Ví như lúc này, cô chỉ muốn cào rách mặt Giang Ngữ Minh.
Vì sao tên chết tiệt ấy dám bỏ mình?
Vì sao dám nói mình không giống như những gì thằng ngốc ấy tưởng tượng?
Vì sao dám bỏ mình đi theo một cô gái nhạt nhòa không có gì nổi bật cơ chứ?
Chẳng lẽ mình không xinh đẹp, không rộng lượng hay thông minh bằng cô gái kia hay sao?
Có dám tìm người nào tốt hơn mình một trăm lần mà nɠɵạı ŧìиɦ không?
Hôm qua Chu Hoài Nghi nói rằng thật ra cũng có chỗ Giang Ngữ Minh nói đúng đấy, Hồ Lại không thật sự yêu anh ta, cũng không thích cậu chàng là bao.
Hồ Lại lập tức phản đối: "Mới quen hai tháng thì có thể yêu đậm sâu tới mức nào, bọn mình đâu phải Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc, mà cho dù là vậy thì sao, rồi cuối cùng cũng ủ nhau trong nước mắt"
Chu Hoài Nghi nhìn Hồ Lại: "Yêu một người, không thể lấy thời gian dài ngắn ra để đánh giá"
Hồ Lại không vui, "Ý cậu là, người bị bỏ là mình đây mới là người sai?"
Chu Hoài Nghi đầu hàng: "Không phải, ý mình là cậu và Giang Ngữ Minh sớm muộn gì cũng chia tay, vậy thì đường ai nấy đi sớm một chút có gì phải cố chấp"
Thật ra Hồ Lại không nghĩ rằng Chu Hoài Nghi đang lên lớp dạy khôn mình, quả thật về chuyện yêu nhanh chia tay vội, Hồ Lại đã sớm thành chuyên gia. Cô cũng không cảm thấy Chu Hoài Nghi nói sai, Hồ Lại thừa nhận lúc chia tay mình chỉ cảm thấy tức giận chứ không đau khổ, rõ ràng tình cảm còn rất nông.
Có điều, thằng con thì lén lút qua lại với gái, bà mẹ thì nhất quyết không thêm WeChat, khiến cho Hồ Lại ghim thù sâu càng thêm sâu.
Gom hết đồ đạc linh tinh Giang Ngữ Minh tặng vứt vào thùng rác gần nhất, bấy giờ Hồ Lại mới thấy không khí trên xe thoải mái trở lại, cô khoan khoái với tay mở điện thoại lên xem.
Người dùng mới kết nối "Vương Bao Bao" đã gửi tin nhắn cho bạn.
Không phải một, mà rất nhiều tin.
Tin nhắn từ mấy tiếng trước, hẳn là nhắn khi còn trong tiết, nội dung đều là gọi Hồ Lại dậy.
Bị hâm à, giờ học dĩ nhiên phải tắt chuông, làm sao biết có tin nhắn đánh thức.
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Không phải mình không gọi bạn, nhưng giáo sư Thẩm nói là nhìn bạn ngủ ngon quá, để bạn ngủ thêm một chút đi.
Giáo sư Thẩm tốt như vậy sao?
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Bạn úp mặt ngủ suốt cả hai tiết liền đó, đừng nói bạn là thần ngủ chuyển thế nha.
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Mình tin bạn không phải fan của giáo sư Thẩm rồi, cô ấy ghét nhất là sinh viên ngủ trong giờ.
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Chuông tan học cũng không đánh thức được bạn, quá siêu. "May Bồ Tát Bless U", chiến binh quả cảm.
"Chiến binh quả cảm" khều khều mặt, khoái chí bật cười thành tiếng. Ghét thì đã sao chứ, mình không lệ thuộc điểm của giáo sư Thẩm, cũng không chịu sự quản lý của Đại học H. Mình đến học lén, vào không ai biết đi không ai hay, giáo sư Thẩm có muốn tìm cách bắt chẹt cũng bất lực.
Hồ Lại nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời tin nhắn của Vương Bao Bao: Rời lớp tan thuốc mê lại bắt đầu nói linh tinh. Giáo sư Thẩm nào có đáng sợ như bạn nói, mình thấy cô ấy rất dịu dàng.
Có vẻ bên kia đang cầm điện thoại, mau chóng reply.
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Bởi vì mình là anti-fan. Cái gì, giáo sư Thẩm không yêu cầu bạn viết tường trình?? Không bắt bạn thuật lại giấc mơ?? Không bắt viết luận văn về cơ chế sinh ra giấc mơ sao??
Nhớ đến thái độ châm chọc ban nãy của giáo sư Thẩm, Hồ Lại thấy những thứ Vương Bao Bao kể không kỳ quặc chút nào, người nọ chắc chắn có thể đề nghị sinh viên làm những việc oái oăm như vậy. Hiện tại Hồ Lại không còn cảm thấy Thẩm Chứng Ảnh quê mùa nữa, mà là vừa quê mùa vừa lập dị.
Hồ Lại rất đắc ý, kể tiếp cho Vương Bao Bao nghe chuyện giáo sư Thẩm chờ mình thức dậy, thậm chí nguyện vọng nướng thêm phút của Hồ Lại cũng được chấp nhận.
Vương Bao Bao gửi qua một chiếc sticker cả người hóa đá, mồm há hốc.
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Không thể nào!!! Chẳng lẽ giáo sư Thẩm cũng thuộc tuýp nhan khống???
Đây là đang gián tiếp khen mình đẹp nha, xem ra mắt nhìn của cô bé này cũng không tệ lắm.
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Mình vẫn luôn cho rằng người ưa nhìn sẽ không để ý tới nhan sắc của người khác.
Là một người ưa nhìn hàng thật giá thật, Hồ Lại rất trách nhiệm giảng giải cho Vương Bao Bao: sẽ không quá để ý, nhưng mà có để ý.
Có điều Hồ Lại rất tò mò, Thẩm Chứng Ảnh đeo một cái mắt kính to khủng bố che gần hết phân nửa khuôn mặt suốt cả buổi học, còn ăn mặc lôi thôi quê mùa muốn chọc mù thẩm mỹ người đối diện, làm sao cô bé Vương Bao Bao có thể khẳng định chắc nịch Thẩm Chứng Ảnh đẹp cơ chứ.
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Cũng không chắc lắm, nhưng nhiều phần trăm là đẹp đó! Cô ấy có một đứa con trai đẹp dữ dội, mà thông thường con trai hưởng gen mẹ, nên giáo sư Thẩm không thể nào xấu được. Chỉ tại cặp kính quá ghê gớm, mình nghi ngờ đấy là loại phản quang sản xuất cùng chỗ với Conan.
Hai người ôm điện thoại nhắn qua nhắn lại cười ha hả, tới khi chán chê mới chịu ngừng, còn hẹn nhau buổi học tới tám chuyện tiếp. Hồ Lại thỏa mãn, tập trung lái xe về nhà.
Mặc kệ buổi học sau có đi nữa hay không, bài tập vẫn phải làm đầy đủ.
Làm sao để theo đuổi phụ nữ lớn tuổi đã ly hôn lại có con lớn, liên hệ Shiratori Club nổi tiếng cả nước khả năng sẽ có được đáp án, nhưng Hồ Lại không quen biết chuyên gia nào trong lĩnh vực này. Cô soát lại danh bạ một lần, cảm thấy có thể liên hệ một vài tay chơi nhờ cố vấn đường đi nước bước một chút. Đáng tiếc Hồ Lại với những người đó không quá thân, nếu hỏi cũng chưa chắc được góp ý nhiệt tình.
Hồ Lại rơi vào lúng túng.
Năm nay tuổi, Hồ Lại chưa từng tán ai, bất kể là nam hay nữ.
Trình tự yêu đương của cô vô cùng đơn giản: Khi có người tiếp cận tán tỉnh, nếu Hồ Lại không vừa ý đối phương sẽ lập tức từ chối, dứt khoát không chừa lại một chút mập mờ nào. Còn nếu cảm thấy người này OK thì tiến tới, quan trọng lúc yêu nhau phải vui vẻ, hết vui thì đường ai nấy đi không lằng nhằng. Bởi vì cá tính độc tài như vậy, nên mối tình nào của Hồ Lại cũng chỉ tầm hai tháng, nửa năm đã được xem là kỷ lục.
Lý do chia tay kể ra cũng rất buồn cười:
Cùng người yêu đầu đi xem《 Inception》, anh ta cứ lải nhải rằng phim này vô cùng hack não, một hai phải giải thích cho Hồ Lại hiểu.
Ngồi trong rạp nói chuyện đã không có ý thức, còn muốn bô bô giải thích cái đếch gì??
Hack não cái con khỉ, chỉ có loại não chim sẻ như ông mới thấy hack não.
Phim còn chưa xong mà tình mình đã hết, kết thúc còn hơi bị drama.
Hồ Lại cứ một lúc là phải nhắc bạn trai im lặng nhưng mà không có hiệu quả. Cô gái ngồi hàng trước chịu hết nổi cái loa phóng thanh sau lưng bèn quay lại kháng nghị, thế mà còn bị anh ta sửng cồ quát như tát nước vào mặt bằng những từ ngữ hết sức tục tĩu chợ búa.
Tới đây xem như là giọt nước tràn ly, Hồ Lại không nói lời nào lập tức cầm cốc Coca xối thẳng lên đầu tên đàn ông vô học, rồi hất luôn phần bắp rang trên tay vào mặt hắn cho bõ tức. Cô cũng sợ tên kia nổi điên hành hung mình nên lập công xong vội vàng bỏ chạy, chạy tới cửa còn nghe loáng thoáng vài tiếng vỗ tay tán thưởng.
Bạn bè Hồ Lại biết chuyện khuyên cô đừng giận quá mất khôn, làm gì cũng phải chừa lại một đường lui cho mình, sau này đụng mặt nhau còn dễ nói chuyện.
Ngẫm lại không phải là không có lý, sau sự cố kia thì tên người yêu cũ diss Hồ Lại trong vòng bạn bè suốt một tháng ròng, còn dài hơn thời gian hai người ở bên nhau. Từ đó Hồ Lại quyết định, nếu chuyện gì nhịn được thì nhịn, cho qua được thì cho qua.
Lý do chia tay thứ hai cũng buồn cười không kém. Hôm đó hai người hẹn nhau đi xem triển lãm tranh, rõ ràng anh ta không hiểu gì về nghệ thuật lại vô cùng ra vẻ, ba hoa bình phẩm lung tung. Hồ Lại không định giả ngốc hùa theo, cười ngô nghê thỏa mãn cái tôi dốt nát của anh bạn trai như mấy cô gái khác, thế nên mới nói kháy mấy câu. Kể từ lúc ấy không khí vui vẻ của buổi hẹn hò coi như đi tong. Tuy cuối buổi anh ta có xin lỗi, nhưng trong lời nói vẫn hơi trách cứ Hồ Lại không giữ mặt mũi cho mình.
Ngại quá, đừng nói là mặt mũi, ngay cả quần áo cô cũng muốn lột sạch để mọi người hiểu rõ bản chất đã dốt còn hay nói chữ của tên này.
Người thứ ba chững chạc sành đời, mạnh mẽ mà vẫn lịch lãm phong độ. Tưởng chừng người như vậy quá hoàn hảo để yêu dài lâu, thậm chí tiến đến hôn nhân, nhưng Hồ Lại mau chóng phát hiện, giá trị con người anh ta đều nằm cả ở lớp vỏ tạo nét đấy rồi, còn bản chất thì... Là loại đàn ông thượng đẳng điển hình, cả ngày thích xem quân đội duyệt binh diễu hành phô trương sức mạnh. Anh ta lúc nào cũng nghĩ chính phủ phải mau chóng tìm cách xưng bá thế giới, thậm chí là tiến ra vũ trụ, đô hộ mấy hành tinh khác.
Chia tay, chia tay, dứt khoát phải chia tay gấp.
Nói tóm lại, Hồ Lại không muốn giả ngu cũng không muốn nghe bạn trai khoác lác.
Yêu là để có người cùng san sẻ niềm vui, không phải để nghe chuyên gia nửa mùa dạy đời, chị đây muốn biết thêm lĩnh vực nào thì chị sẽ tự tìm tòi đọc sách, không cần đến mấy chú.
Chu Hoài Nghi tò mò hỏi Hồ Lại: "Cậu không thích dính người yêu, không thích kể lể làm nũng, ngay cả tâm sự cũng không mặn mà, vậy lúc hẹn hò cậu làm gì?"
"Xem phim, đi xem triển lãm, đi ăn... thỉnh thoảng thì dạo phố. Sau đó mình nhận ra đi xem phim hay đi triển lãm với đàn ông còn chán hơn mình tự đi, nên mấy lần sau ra ngoài hẹn hò hầu như chỉ đi ăn"
"Vậy còn du lịch thì sao?"
"Thôi đi, nếu cậu nhận lời đi du lịch với đàn ông, mấy gã đó sẽ nghĩ ngay là cậu đồng ý lên giường với họ. Với cả cậu biết hoàn cảnh của mình mà, có đi du lịch cũng giam chân trong khách sạn ăn ăn uống uống, chán chết"
Chu Hoài Nghi suýt chút nữa cười phá lên, cũng nhờ lần nói chuyện linh tinh trong giờ tăng ca đó mà hai người thêm thân thiết.
Lúc ấy Hồ Lại hơi không vui, "Cười gì mà cười, mình là cô gái độc lập, không vòi vĩnh người yêu mua này mua kia, đi ăn cũng chủ động chia hóa đơn vô cùng sòng phẳng. Người như mình đâu phải dễ kiếm"
Bẵng đi một thời gian độc thân rất lâu, Hồ Lại tham gia huấn luyện tình cờ gặp gỡ tiểu thịt tươi, là nghiên cứu sinh nhỏ tuổi hơn cô một chút. Còn tưởng kết quả lần này sẽ không đến nỗi quá bôi bác, ai ngờ bị thằng nhóc Giang Ngữ Minh chơi cho hai vố chí mạng.
Nhớ đến là lại muốn tăng xông.
Suốt một tuần, hễ chỉ cần có một chút thời gian rảnh là Hồ Lại lên mạng ngâm cứu PUA (Pick-up artist, nôm na là mấy người tán gái giỏi) tìm tips tán tỉnh phù hợp. Mỗi lần hết kiên nhẫn muốn bỏ cuộc, chỉ cần nhớ đến khuôn mặt Giang Ngữ Minh là lập tức ý chí chiến đấu của cô lại bùng lên mãnh liệt.
Hồ Lại quyết định vẫn đến lớp tối thứ bảy của Thẩm Chứng Ảnh. Ăn cơm ở nhà cha mẹ xong, cô vội vàng gom đồ đạc đến Đại học H. Để tỉnh táo, trước đó Hồ Lại đã uống một ly cà phê sữa thêm một shot espresso đậm đặc với whipped cream mùi bạc hà, thông mũi mát họng sảng khoái dài lâu.
Vương Bao Bao đã giành chỗ ngay bàn đầu cho Hồ Lại, chỉ cần ngẩng đầu lên là trông thấy Thẩm Chứng Ảnh ngay.
Đúng giờ, Thẩm Chứng Ảnh khoan thai đi vào lớp.
Hôm nay giáo sư Thẩm mặc áo sơ mi dài tay màu xanh biển và quần vải lanh màu kem nhàu nhĩ, tóc thắt bím lỏng thành một đuôi thả sau lưng, vài sợi tóc không vào nếp lòa xòa che mặt.
Không khác gì tuần trước, Thẩm Chứng Ảnh máy móc cắm USB rồi đọc lại nội dung trên slide, giọng đều đều không lên không xuống y hệt như tụng kinh.
Dưới sự cản trở tầm nhìn của cặp kính Conan, Hồ Lại không thể thấy rõ được dung nhan của Thẩm Chứng Ảnh. Nhưng Hồ Lại cảm nhận được, bên dưới cặp kính ấy là một khuôn mặt văn nhã thanh tú. Dáng cằm nhọn vừa phải, Hồ Lại sợ nhất là loại cằm nhọn hoắt của mấy hotgirl mặt rắn bây giờ, bảo đảm nếu không cẩn thận là có thể chém đứt ngọt yết hầu người đối diện.
Làn da mịn màng, căng bóng.
Hồ Lại...... Hồ Lại nhìn cằm Thẩm Chứng Ảnh một lát đã ngủ thiếp đi.
Lần này cô kiên trì được lâu hơn năm phút so với lần trước.
Thẩm Chứng Ảnh nhìn cô bé ngồi hàng đầu giây trước còn nhìn chằm chằm vào cổ mình, giây sau đôi mắt đã dại đi rồi gục xuống ngủ mê mệt, suýt chút nữa cười phá lên như mấy sinh viên khác.
Nhưng cô Thẩm vẫn lén ghi lại thời gian Hồ Lại ngủ gật trên điện thoại di động.
Đến giờ tan học chờ sinh viên ra hết, Thẩm Chứng Ảnh không thèm hỏi, chủ động xòe vũ khí bí mật ra, để tiếng gà gáy max volume gọi Hồ Lại tỉnh.
Hồ Lại dụi dụi mắt, nhận ra thực tế tàn khốc rằng bản thân lại một lần nữa rơi vào hôn mê, buột miệng mắng: "Chết tiệt, đồ độc ác Vương Bao Bao, cậu không gọi mình!"
Trả lời Hồ Lại là chất giọng lạnh lùng của Thẩm Chứng Ảnh:
"Trời chưa sáng, gà chưa gáy, Vương Bao Bao làm sao gọi nổi em dậy?"
Hồ Lại đỏ bừng mặt. Không ngờ đã một tuần mà giáo sư Thẩm vẫn nhớ những lời Hồ Lại nói mớ.
"Tỉnh rồi thì mau gom đồ đạc đi về, đừng để cô lao công chờ"
Sau khi Hồ Lại hỏa tốc thu dọn xong túi xách, Thẩm Chứng Ảnh cẩn thận kiểm tra lần nữa xem cửa sổ đã đóng hết hay chưa rồi mới tắt đèn.
"Đi thôi" Giáo sư Thẩm nói.
Tuy chỉ ngắn gọn có hai chữ, nhưng Hồ Lại nghe ra một chút mùi vị khác, hoàn toàn khác ngữ điệu rập khuôn khi giảng bài.
"Bây giờ nghe giọng cô có sức sống rồi này! Tại sao lúc giảng bài cô không dùng giọng thật, lại chọn tone giọng chị Google thôi miên ru ngủ làm gì?"
Thẩm Chứng Ảnh liếc Hồ Lại một cái, "Thôi miên cô còn đến lớp tôi làm gì, không lẽ muốn điều trị mất ngủ thật?"
"Không phải ạ, chỉ tại em buồn ngủ quá nhịn không được" Da mặt Hồ Lại cũng không dày đến vậy, vội vàng giải thích "Em không thường ngủ gật trong lớp đâu. Trước giờ học em còn uống một ly cà phê đặc, mà chẳng hiểu sao..."
Đụng phải thứ dữ rồi.
Thẩm Chứng Ảnh hơi mỉm cười, "Về sớm đi, chú ý an toàn"
Hôm nay Thẩm Chứng Ảnh cố ý đi đường khác nhưng Hồ Lại không để ý, vẫn làm cái đuôi nhỏ bám theo, còn miệng nhanh hơn não buột miệng hỏi một câu: "Giáo sư Thẩm, cô không phải là CV đấy chứ?" (CV: character voice, người lồng tiếng cho nhân vật trong kịch truyền thanh)
Bước chân của Thẩm Chứng Ảnh hơi khựng lại. Con bé này đang nói về công việc lồng tiếng đúng không, không phải CV sơ yếu lý lịch. Chất giọng thôi miên của mình còn có thể đi lồng tiếng kiếm cơm sao?
"Trong trường học nếu dùng giọng quá thân thiết dễ làm người khác nghĩ đông nghĩ tây, nên cô mới quyết định đổi giọng"
Đã lâu chưa tiếp xúc với sinh viên nào kỳ lạ như vậy, Thẩm Chứng Ảnh có chút không nói nên lời.
"Bạn học, em đi theo cô làm gì. Vấn đề của của em có vẻ cô không giúp được"
"Không không không, giáo sư Thẩm, chắc chắn cô giúp được" Hồ Lại quơ quơ điện thoại, "Thêm WeChat nha. Giáo sư Thẩm, được không, thêm cũng không mất gì"
Dưới động tác của Hồ Lại, màn hình cảm ứng sáng lên, hiện ra mấy tin nhắn Vương Bao Bao gửi lúc nãy.
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Trời ạ, sao cậu lại ngủ nữa rồi...
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Cha mẹ ơi, giáo sư Thẩm đang cười kìa!!!
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Người chị em, mình đã cố. Nhưng giáo sư Thẩm nói mình đừng gọi cậu.
Bao Bao tui muốn ôm ôm: Người chị em, mình mới thấy... kính của giáo sư Thẩm mới lóe lên y hệt như Conan. Mình cảm thấy.... cậu tiêu đời rồi.