"Đi thong thả, hoan nghênh lần sau đến!"
Nói lời tạm biệt với gia đình người đến mừng sinh nhật đứa nhỏ, thời gian làm việc của HIểu Kiều hôm nay đã kết thúc. Cầm mũ đi vào phòng thay đồ ở cửa hàng thức ăn nhanh để thay.
Người trực ca tiếp theo là Tiểu Trâu đang buộc lại tóc đuôi ngựa, miệng đang nhai kẹo cao su, mơ hồ hỏi,
"Hôm nay có rất nhiều người ah?"
Hiểu Kiều nhìn vào gương để vuốt lại mái tóc rối dưới mũ, " Đâu chỉ là rất nhiều, chật ních. "
"Ngày gì ah mà kinh doanh tốt như vậy?"
"Cuối tuần."
Sau đó, mặc áo khoác vào, đóng cửa lại, "Tôi đi trước, ah, về muộn ký túc xá đóng cửa."
"Uhm."
Ra đến bên ngoài, Hiểu Kiều từ người bán hàng lại biến thành khách hàng, chạy đến trước cửa mua vài loại thức ăn mang theo. Cô gái bán hàng vừa bán vừa giễu cợt cô,
"Tiền lương đêm nay em đủ mua bao này sao?"
"Không có cách a, trong ký túc xá nuôi một đám sói."
" mỗi ngày chạy em tới chạy lui lại là khổ như vậy a!"
Nói xong, đưa cái gói to, Hiểu Kiều thanh toán và tiếp nhận, chào hỏi với những người trong quán, rồi đi ra ngoài. Mỗi ngày, sau khi tan học thì đi làm thêm tiếng, đối với tân sinh viên năm nhất như Kiều HIểu Kiều mà nói, tuy rằng có không ít vất vả, nhưng lại có thể sử dụng tốt thời gian rảnh rổi.
Đẩy cánh cửa đi ra, Hiểu Kiều đặt gói to trên xe đạp, cúi người mở khóa xe. Thình lình, một bóng người xông tới, giật đi bữa tối cô mua cho bạn cùng phòng, xoay người bỏ chạy.
Hiểu Kiều phản ứng rất nhanh, chạy nhanh đuổi theo, chỉ trong bước, đã chụp được cánh tay của đối phương. Người kia hoảng sợ quay đầu lại, tóc tai hỗn loạn, lộ ra vể mặt tái nhợt trẻ trung. Buông tay để gói đồ ăn rơi xuống, rải rát trên đất. Dùng cánh tay không bị Hiểu Kiều nắm, ngồi xổm xuống, nhặt thức ăn vương vãi trên đất mà nhét vô miệng.
Hiểu Kiều nhìn thấy cảnh trước mắt, từ từ buông tay. Tình cảnh này, làm cho cô thả lỏng đề phòng. Cô gái chỉ mặc quần áo mỏng manh, ngồi xổm trước mặt cô, tay cầm lấy miếng hamburger đầy đất, nuốt lấy nuốt để.
Đói thành cái dạng này...
Mùa thu mang lại cảm giác mát mẻ trên đường, người qua đường đều sôi nổi quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cảnh quái dị. Hai người con gái, không giống như là quen nhau, ngồi chồm hổm nhặt đồ dưới đất ăn, đứng nhìn rồi lại thờ ơ bỏ đi.
Vẫn chờ cô gái ăn xong, rồi cùng đứng lên. Đầu hơi cúi thấp, ánh mắt nhưng không tránh trốn. Hiểu Kiều quay đầu, nhìn ánh mắt bướng bỉnh của cô gái.
"Tôi... Tôi sẽ đền tiền cho chị."
Biết hành vi của mình trơ trẽn, lại không chịu lộ ra ý hối lỗi. Hiểu Kiều không rõ ý cười cười, cô chỉ cảm thấy được khả năng trả lại rất nhỏ, phải dựa vào cướp đoạt mới có ăn, thì làm gì có tiền mà bồi thường.
"Được, tôi ở ký túc xá trường đại học S, lầu , cô có tiền thì hãy đưa tôi. Um, cô ăn no là điều kiện tiên quyết."
Nói xong, Hiểu Kiều dương dương tự đắc, xoay người đẩy xe của mình, chạy như bay. Nếu không đi, chắc phải leo đường cống.
Đêm đó, hứa suông sẽ có bữa tiệc ăn khuya lớn lại biến thành gói mì ăn liền, Hiểu Kiều bị bạn nữ cùng phòng quánh cho ra trò. Nhưng mà, cô cũng rất nhanh quên chuyện này.
tuần sau, vào buổi chiều cuối tuần, người quản lầu nói có người tìm cô gái tóc quăn ở phòng . Kiều Hiểu Kiều đang ngủ bị bạn cùng phòng dùng gối quánh cho tỉnh, mặc xong quần áo, suy nghĩ mông lung đi xuông lầu để gặp người trong truyền thuyết tìm cô.
Người quản lầu chỉ chỉ cô gái đứng ở bên cửa chờ cô. Quần jeans, áo lông, tóc cột kiểu đuôi ngựa, hiền lành trắng nõn. Hiểu Kiều nháy mắt mấy cái, lập tức nghĩ tới sự việc bị cướp đồ ăn trước đó. Cô gái thấy cô, xoay người lại, có một chút bèn lẽn,
"À... Tôi, tôi hôm nay là đến trả lại tiền cho cô."
Hiểu Kiều còn chưa tỉnh, vô ý thức gật gật đầu. Tờ đồng đưa qua, cô liền giữ lấy. Lấy ra, bất động, rồi lại lấy về, rồi lại bất động. Ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đôi phương nhìn chăm chú vào tờ tiền trong tay người, giống như lưu luyến cái gì, không chịu buông tay.
Giằng co một lát, Hiểu Kiều vừa định mở miệng, đối phương lại thở phào nhẹ nhõm. Như là cùng Hiểu Kiều nói hoặc như tự nói với chính mình,
"Um, cứ như vậy."
Hiểu Kiều cảm thấy buồn cười, liền chọc cô gái,
"Luyến tiếc a?"
"Không có!" Rất nhanh phản bác.
"Tôi mời cô bữa? Ăn thử món chân gà ở căn tin trường học của chúng tôi, không thua gì bên ngoài a."
Cô gái nhìn cô, lắc đầu, lại thử hỏi,
"Cô, có thể dẫn tôi đi tham quan trường học của cô được không?"
Hiểu Kiều có chút kỳ lạ, "Tham quan trường học? Trường học có cái gì đẹp?"
"Tôi muốn nhìn một chút." Cô gái nở nụ cười nhợt nhạt, như bước ra từ cơn lốc xoáy, thanh thuần xinh đẹp.
"ừ —— được, đi thôi."
Lúc này trong trường học rất là rảnh rỗi, mùa thu ánh sáng mặt trời sau giờ chiếu ấm áp, các tốp năm tốp ba đi qua đi lại trong sân trường. Trên sân thể dục phơi đầy chăn, mười mấy thanh niên ở trên mặt cỏ giành nhau trái bóng.
Hiểu Kiều cùng cô gái sóng vai đi tới, làm xong hết phận sự giới thiệu, nơi này là khoa quản lý, nơi đó là khoa kinh tế. Xa xa chính là thư viện, còn có sân vận động, giảng đường. Cô gái im lặng nghe, vừa đi vừa tinh tế nhìn ngắm, biểu cảm lạnh nhạt, trong ánh mắt giấu không được ý thích. Hiểu Kiều cảm giác được điều gì, nhưng là vì chưa quen thân, nên hỏi cũng không tốt.
Hai người ở trong sân trường bồi hồi thật lâu, mãi cho đến khi ánh trời chiều đỏ rực các tầng mây, cuối cùng cô gái tràn đầy lưu luyến nói lời từ biệt. Hiểu Kiều nhìn cô,
"Thật chứ, không muốn tới xem căn tin của chúng tôi?"
Cô gái lắc đầu.
"Vậy, có thể nói cho tôi biết tên của cô không?"
"La Mân."
Nói xong, Hiểu Kiều vừa cười vừa vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa trường đại học S. Đứng ở dưới tượng đài Kiều Hiểu Kiều chợt nảy ra ý nghĩ, từ xa nhìn lại, cô gái rất giống học sinh trong sân trường, tại sao lại cướp đồ ăn trên đường?
Um, nghĩ nhiều quá rồi. Nhún vai, cười cười tự giễu, rồi hướng về phía ký túc xá.
Điều không nghĩ tới chính là, mấy ngày sau đó, cô lại lần nữa gặp được La Mân. Và cảnh tượng lần này, cũng làm cho người ta rất giật mình.
Hiểu Kiều đang bận bù đầu trong quán thức ăn nhanh, tiễn khách, lau sạch bàn. Xoay người, một người nhanh chóng đẩy cửa đi vào,
"Hoan nghênh đến —— "
Không đợi Hiểu Kiều nói xong, liền thấy người tới là La Mân, có chút vui vẻ ngoài ý muốn,
"Đúng là cô a? Phải —— "
"Có người đang đuổi theo tôi, cho tôi trốn một chút được không?"
Vẻ mặt La Mân rất là kích động, hạ giọng nói rất nhanh với Hiểu Kiều. Hiểu Kiều sửng sốt, nhìn cô gái, kịp phản ứng,
"Đi theo tôi."
Một chút cũng không làm kinh động khách đang ăn, La Mân được dẫn vào phòng thay quần áo trong quán. Ở góc tường trong cùng của dãy tủ quần áo, Hiểu Kiều sắp xếp cho cô đứng im lặng ở trong góc chết đó, bản thân nhanh chóng đi ra ngoài.
Mới vừa đóng kỹ cửa lại, quả nhiên có người bước vào cửa tiệm.
"Hoan nghênh đến!"
Hiểu Kiều hô một tiếng, bàn tay đang bận rộn làm việc, nhìn không ra bối rối. Ba người nhìn xung quanh cửa hàng không lớn vài vòng, không tìm được người muốn tìm, một người vẫy tay với Hiểu Kiều,
"Mày lại đây."
Hiểu Kiều cầm khăn lau trong tay, rất nghe lời tiến đến trước mặt hắn.
"Nãy giờ có thấy cô gái nào vào không? Tuổi tác cỡ cỡ mày, cao cỡ này."
Nói xong, tự mình ở đó khoa tay múa chân một chút. Hiểu Kiều nháy mắt mấy cái, lắc lắc đầu,
"Không phát hiện."
"Tao rõ ràng thấy nó đi vào đây."
Hiểu Kiều không nói lời nào, tiếp tục nháy mắt, vẻ mặt không biết.
Bên cạnh đó, người còn lại bắt đầu tìm kiếm ở những nơi khác trong quán, để thẩm vấn Hiểu Kiều, lấy thẻ ngành ra,
"Tao là người của cục công an, bọn tao đang tìm cô gái kia là bán ma túy, nếu mày nhìn thấy cô gái đó nhất định phải báo bọn tao biết."
Hiểu Kiều trong lòng hồi hộp, gương mặt La Mân ngây thơ xuất hiện, để gán mấy chữ buôn ma túy bên cạnh cô ấy cũng rất khó. Nhưng mà, không rõ tình huống nên cô lựa chọn im lặng.
Người không tìm được, ba người có chút không cam lòng. Hiểu Kiều tiếp tục lặng lẽ làm chuyện của mình. Sắc mặt cũng rất bình thường. Ba người kia đứng ở góc khuất bên ngoài quan sát một hồi, không nhìn thấy bất cứ điều gì, lúc này mởi nhảy lên xe chạy đi.
Trong phòng thay đồ, Kiều Hiểu Kiều nhìn chằm chằm La Mân, sắc mặt ủ dột.
"Có phải cô nên giải thích một chút."
Ngồi ở trên ghế kê sát tường, La Mân cúi đầu, tóc thật dài rũ xuống, che hết gương mặt.
"Không có gì giải thích, sự thật như lời họ nói."
"Cái gì? Cô là người buôn ma túy?"
"Không phải. Nhưng mà, "
La Mân nói xong, xắn tay áo lên, bắp tay rất nhiều mấy chấm đỏ đỏ trên làn da tái nhợt. Hiểu Kiều chưa từng thấy qua, nhưng cảnh tượng như vậy từng xuất hiện trên phim truyền hình, cô đương nhiên biết những vết này tượng trưng cho cái gì.
"Thấy ghê ha?" La Mân nhẹ nhàng cười, ánh mắt cũng mơ hồ. Hiểu Kiều không nói lời nào, mặt nhăn mày nhó.
"Cám ơn cô, nhưng mà, cô hối hận không?"
Không nhìn Hiểu Kiều, cô đứng lên, tiếp tục cười tự giễu, che giấu suy nghĩ tự ti. Cúi đầu như trước, mở cửa phòng thay đồ bước ra. Hiểu Kiều đứng ở phía sau, muốn nói gì đó, lại phát hiện cái gì cũng nói không nên lời.
Bên ngoài truyền đến những tiếng gào thét, Hiểu Kiều ngẩn ngơ, đẩy mạnh cánh cửa chạy ra, cửa sổ ở hướng của quán nhanh chóng được mở ra, vừa ra khỏi cánh cửa, La Mân đã bị tên cảnh sát nắm chặt, đánh đập tàn nhẫn.
Hiểu Kiều đứng ở trong cánh cửa, cả người cứng ngắc, máu như đọng lại, cảnh sát và buôn ma túy, tên thanh niên mạnh khỏe cùng cô gái yếu ớt, đúng hay sai, nên ra hay không.
Hiển nhiên, cảnh sát cũng không muốn làm sự việc ầm ĩ, không hỏi ra những câu trả lời mong muốn, lục trên người La Mân cũng không tìm được cái mình muốn. Lại lên xe, chỉ vào La Mân đang nằm trên mặt đất, bộ mặt dữ tợn uy hiếp gì đó, nghênh ngang mà đi.
La Mân nằm trên mặt đất, máu tươi chảy ra từ miệng và mũi.
_________________