"Nguyệt... Con nói xem chuyện này là sao" Vương Khải vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Ánh Nguyệt đối diện và Phong Thanh ngồi kế bên.
"Thì như ba đã biết, tụi con yêu nhau, ba không thể ngăn tụi con. " Ánh Nguyệt kiên quyết nói, bọn cô phải giải quyết mọi rào cản càng sớm càng tốt, nên hôm nay liền nói ra.
"Đúng vậy thưa bác. Tụi con yêu nhau thật lòng. Bác hãy chấp nhận" Phong Thanh chân thành nói, tay nắm tay với Ánh Nguyệt, ngón giao nhau vừa vặn không một kẻ hở.
Người ta nói, nếu như hai người nắm tay nhau, giữa các ngón không có chỗ hở thì hai người đó là định mệnh của nhau.
Mẹ Vương thấy vậy cũng nói.
"Ông à. Chúng nó đã như thôi thì chấp thuận đi"
Vương Khải thở dài. Ông rất thương đứa con này, dù gì nó cũng là đứa con duy nhất của ông.
"Thôi được... Nhưng nhà họ Trịnh chấp nhận chứ. Còn việc giải trừ hôn ước ba sẽ giải quyết. Cô giám làm gì con tôi đau khổ thì coi chừng đó" vừa nói vừa cặp mắt sắt bén đến người Phong Thanh làm cô rùng mình.
"Ba à... Em ấy ở dưới con đó. Con không làm gì em ấy thì thôi. Chứ em ấy làm gì được con. " Ánh Nguyệt buồn cười nói.
Vương Khải ngạc nhiên. Nhìn con gái ông như vậy mà nằm trên đời khó đoán thật.
Con Phong Thanh thì âm thầm lên kế hoạch đẩy ngã Ánh Nguyệt.
- -------
Trịnh gia.
"Cái gì... Sao lại có hôn phu nữa. Ba chẳng phải hứa với con rồi sao" Phong Thanh tức giận nhìn Trịnh Hoàng Đông.
"Ba muốn tốt cho con thôi... Con trai của Phương gia là người tốt.. Hai đứa"
Trịnh Hoàng Đông mệt mỏi nói. Không ngờ đứa con gái suốt ngày ăn chơi lại dở tiếng Anh lại thực hiện được điều kiện của ông nhưng ông vẫn cố chấp hai người con gái không thể hạnh phúc được.
"Ba... Ba thật quá đáng con sẽ không chấp nhận vị hôn phu này" nói xong liền bỏ đi.
______________
Ahihi... Sắp tết roài giờ mik làm biếng không đọc truyện lun. Mấy nay dọn nhà mệt chết được.
Mọi người phản bác việc Tiểu Nguyệt của tui nằm trên quá. Mà tui thấy Ánh Nguyệt hình như có vẻ thụ thiệt. Thoi thì... Từ đây Nguyệt sẽ ở dưới nha.