Lạc Ngu nghi hoặc nhìn tay mình, thấy vẫn sạch sẽ, không khỏi hoang mang.
Nhưng cậu vốn cũng không phải người tâm tư tinh tế gì, tuy rằng cảm thấy là lạ, nhưng không nghĩ nhiều.
Đinh Duệ Tư vẫn đang ngồi tại chỗ tức giận, Thang Nguyệt thì trông bình thản hơn nhiều, lấy sách bài tập của mình ra.
Cậu ta càng nghĩ càng thấy phiền, rầm một tiếng đẩy ghế ra, làm cho Thang Nguyệt tránh ra.
Bây giờ là lúc tan học, Thang Nguyệt dời ghế về trước, để Đinh Duệ Tư đi ra ngoài từ đằng sau.
Lạc Ngu vỗ vỗ lưng ghế của Trì Mục, hắn mím môi, cũng tránh ra.
Lúc cậu đến WC, Đinh Duệ Tư đang xin điếu thuốc của Alpha trong đó.
"Anh Ngu, làm một điếu không?"
Alpha kia rút bao thuốc ra, tỏ ý mời Lạc Ngu.
Cậu khẽ lắc đầu, tạm thời không muốn hút.
Cậu không nghiện thuốc lá, lúc trước chỉ hút lúc phiền lòng.
Đinh Duệ Tư hút nhiều hơn cậu, nhưng sau khi bị ba mắng cũng bớt đi nhiều.
Không có Alpha nào trong WC, Alpha kia hút thuốc xong là ra, những người khác vào xả nước rồi cũng đi ra ngoài. Đinh Duệ Tư tựa vào tường, phả khói.
Lạc Ngu: "Nếu không vui thì đi nói với chủ nhiệm lớp một câu."
Đinh Duệ Tư cúi đầu: "Có ích gì. Tôi nói với chủ nhiệm lớp rồi, cô bảo tôi đừng kháng cự Toán quá, bảo tôi hỏi Thang Nguyệt."
Đinh Duệ Tư nói xong càng tức giận, dập tắt điếu thuốc: "Thang Nguyệt còn làm tôi phiền hơn cả Toán."
Lạc Ngu: "Giữa hai người các ông có chuyện gì à?"
Lạc Ngu nghĩ cho dù hai người họ ngứa mắt nhau bởi vì cậu không hợp Trì Mục thì Đinh Duệ Tư cũng không nên có ý kiến với Thang Nguyệt đến độ hơn cả có ý kiến với Trì Mục chứ. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com jingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Biểu tình Đinh Duệ Tư uất ức: "Thì... Không đánh lại cô ta chứ sao, tức chết mất!"
Đinh Duệ Tư phiền Thang Nguyệt, cảm thấy nữ Alpha quả thực không có lý, quan trọng hơn là có đôi khi cậu ta còn không đánh lại được.
Lần đánh nhau cuối cùng của cậu ta và Thang Nguyệt là vào hơn một tuần trước, nguyên nhân thì Đinh Duệ Tư đã quên mất. Từ so đấu pheromone đến đánh nhau, phát tiết sự bất mãn với nhau.
Cậu ta bị Thang Nguyệt đè lên tường, sau đó cậu ta phát hiện mình không thể cãi lại cô. Thang Nguyệt còn hùng hồn đầy lý lẽ nói là bởi vì cậu ta, Đinh Duệ Tư tức giận đến độ muốn đánh gáy cô.
Cậu ta cam lòng làm thằng nhóc miệng còn mùi hôi sữa chắc?
Nhưng Đinh Duệ Tư sẽ không nói cho Lạc Ngu chuyện này, rất con mẹ nó đáng sợ.
Lạc Ngu: "Hay là luyện tập thêm, cuối tuần đến võ quán, bảo Tùng Tùng luyện cho ông?"
Lạc Ngu không đánh bừa bao giờ. Trước đây cậu thích vào võ quán, lớn rồi thì học võ với người anh em xuất ngũ của ba mình, nhưng vẫn hay đến võ quán. Tùng Tùng là con của chủ võ quán, xem như nửa sư phụ của Đinh Duệ Tư.
Về phần nửa còn lại, đương nhiên là Lạc Ngu.
Đinh Duệ Tư không lên tiếng, tâm trạng vẫn không tốt lắm, cho đến khi bị Lạc Ngu nhét cái kẹo vị quýt vào miệng.
Pheromone của Đinh Duệ Tư là mùi quýt, có thể khiến cho người ta nghĩ đến nước có ga lạnh và kem mùa hè. Cậu ta cũng rất thích mùi của mình, cho nên rất thích ăn vị quýt.
Lạc Ngu ghét bỏ liếc mắt nhìn Đinh Duệ Tư đứng ở WC ăn kẹo cười ngây ngô, xoay người đi ra ngoài.
Đinh Duệ Tư dùng đầu lưỡi ăn kẹo, vui vẻ theo cậu đi ra ngoài, chẳng qua lúc nhìn thấy bài tập Toán thì biểu tình đầy sầu khổ.
Lạc Ngu giở từ điển làm xong bài tập tiếng Anh, sau đó dùng hơn nửa thời gian tiết học làm xong bài tập Toán và Hóa. Lúc chuông hết tiết vang, cậu đã làm hết bài tập.
Lúc sắp đi ra ngoài, cậu bị Trì Mục kéo góc áo.
Hắn vẫn chưa mở miệng, cậu đã gật đầu.
Lạc Ngu: "Biết rồi biết rồi, sẽ bôi sẽ bôi mà."
Cậu vừa ừ ừ ừ, vừa ra cửa.
Ngụy Kha ngồi sau biểu tình hơi kinh ngạc, tầm mắt dừng ở trên người Lạc Ngu đã đi ra ngoài, lại dừng ở trên người Trì Mục.
Trì Mục cúi đầu thu dọn bàn, đặt chỉnh tề sách vở lên bàn.
Ngụy Kha càng kinh ngạc, chỉ có lúc tâm trạng tốt lắm Trì Mục mới làm như vậy.
Lúc Lạc Ngu mở cửa nhà vẫn nhớ chuyện bôi thuốc, sau khi tắm rửa xong nằm trên giường chơi game thì cậu đã vứt chuyện bôi thuốc ra sau đầu. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com jingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu chĩa nòng súng vào những người đang nhảy dù xuống đỉnh núi, lúc song phương chuẩn bị đánh nhau, cậu mới ấn một cái, điện thoại bỗng nhiên rung lên, làm cho súng bị chệch hướng.
Cậu thấy Dư Hiểu Song gửi mấy dấu chấm than, lại nhìn người bị tiếng súng dọa, nghĩ thầm nên giúp Dư Hiểu Song cai nghiện mạng thế nào.
Nhưng Lạc Ngu không ngờ đây chỉ là bắt đầu, điện thoại không ngừng rung, khi cậu đang định ẩn thông báo đi, bỗng nhiên nhìn thấy một cái tên.
Cậu không chơi game nữa, xem tin Dư Hiểu Song nhắn.
【Cô gái nghiện mạng】: !!!
【 Cô gái nghiện mạng】: Em nhớ ra rồi! Cuối cùng em cũng nhớ ra!
【 Cô gái nghiện mạng】: Em nhớ ra em thấy cái người tên Trì Mục ở đâu rồi!
【 Cô gái nghiện mạng】: Lần đó em vào diễn đàn trường học, phát hiện bài post đã bị xóa sạch, chỉ còn một ít bài cũ thôi.
【 Cô gái nghiện mạng】: [ chia sẻ link ]
Lạc Ngu bấm vào link, bởi vì điện thoại nhỏ nên đành phóng to xem nội dung.
Chủ đề bài post rõ ràng, tiêu đề năm chữ rành mạch.
Post cá nhân Trì Mục.
Đính kèm hai tấm ảnh chụp Trì Mục, phong cách bất đồng, mặc đồng phục. Trì Mục trên ảnh chụp có phong độ của người trí thức, nhưng không thể không nói đồng phục trường học quý tộc đẹp hơn trường bình thường nhiều, Lạc Ngu cảm thấy đẹp hơn Trung học phổ thông số nhiều.
Một tấm ảnh khác là quần áo thể thao, toàn chụp sườn mặt, hình như là chụp lén.
Đây là ảnh chụp Trì Mục lúc học cấp hai, dáng vẻ non nớt hơn bây giờ, nhã nhặn ôn hòa.
Lạc Ngu tưởng bài bài post này chỉ có ảnh chụp của Trì Mục, không có gì để xem, muốn thoát ra, tay lại bất giác lướt xuống dưới.
Nhìn thấy rất nhiều "Tui có thể"() "Tui khóc" "Một ngày chảy nước vì anh", Lạc Ngu kinh ngạc.
(我可以 thật ra là cách khen người khác, tôi có thể làm bất cứ thứ gì với bạn)
Điện thoại vẫn rung, không biết Dư Hiểu Song vẫn đang nói cái gì. Lạc Ngu lại lướt xuống dưới, lúc định thoát ra ngoài, quả nhiên thấy có bình luận.
—— Tôi có ảnh bơi nè! Liều chết chụp trong tiết bơi! Hôm nay dùng chung với chư vị huynh đệ tỷ muội!
Ồ quao.
Tay Lạc Ngu lại không khống chế được lướt xuống.
Chủ post thả link ảnh, Lạc Ngu ấn vào, thấy được một Trì Mục khác biệt.
Dù sao bình thường Trì Mục chưa từng mặc ít như vậy.
Bối cảnh bể bơi, có vẻ Trì Mục mới lên bờ, giọt nước trượt xuống theo cơ bụng và tuyến nhân ngư, biến mất trong quần bơi màu đen, giống một con hải yêu tuấn mỹ.
Hắn dùng tay chống xuống thành bể bơi, tóc đen rũ trước trán.
Hắn nhìn thẳng vào màn hình, dường như bởi vì bị chụp ảnh mà hơi giận, mím môi lộ ra một chút lạnh lùng, đồng tử đen láy đánh thẳng vào lòng người.
Lạc Ngu nghĩ, dáng người của người anh em được lắm.
Cậu thoát khỏi link, xem Dư Hiểu Song lại nhắn gì.
【 Cô gái nghiện mạng 】: Không đúng á, chắc là còn bài post khác mới đúng
【 Cô gái nghiện mạng 】: Lúc trước em toàn thấy khen, em nhớ có đoạn thời gian vài bài post đều mắng ảnh, em cảm thấy kỳ quái nên bấm xem
【 Cô gái nghiện mạng 】: Chắc là em đọc được vào hai hoặc ba năm trước
【 Cô gái nghiện mạng 】: Thế mà không còn chút dấu vết nào, xem ra người xử lý rất am hiểu về máy tính
Ngón tay Dư Hiểu Song lướt qua bàn phím, làm thế nào cũng không tìm ra nội dung hai năm trước mình đọc được, ánh mắt cô nhóc lại càng sáng ngời. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com jingjia, những nơi khác là ăn cắp)
【 Lạc Ngu 】: Nội dung bài post là gì?
【 Cô gái nghiện mạng 】: Em không nhớ rõ lắm, chắc là về Omega
【 Cô gái nghiện mạng 】: Ngủ với người ta xong xách quần chạy hay cái gì ấy, hình như rất nghiêm trọng, không nhớ rõ
【 Lạc Ngu 】: Không thể nào
Lạc Ngu không hề nghĩ gì đã gõ chữ. Trì Mục quân tử cỡ nào cậu không biết chắc?
Nếu Trì Mục thật sự ngủ với Omega xong không chịu trách nhiệm, cậu sẽ gặm điện thoại luôn.
【 Cô gái nghiện mạng 】: Dù sao thì em cũng có quen anh ấy đâu, nhưng em cảm thấy hứng thú với người giúp anh ấy xóa bài post
【 Cô gái nghiện mạng 】: Anh có cơ hội hỏi hộ em thì hay quá!
【 Lạc Ngu 】: Em ấm đầu à?
Sao cậu hỏi Trì Mục loại chuyện này được. Hơn nữa Lạc Ngu không hề tò mò, cậu biết Trì Mục căn bản không thể làm chuyện như vậy, chưa biết chừng là mấy thằng nhãi ghen tị hắn bịa đặt.
Nhưng ngày hôm sau đi học, cậu thường đảo mắt nhìn Trì Mục.
Lạc Ngu đang nghĩ, hai năm qua, cơ bụng Trì Mục còn không?
Lúc cậu nhìn Trì Mục, hắn nhìn bảng đen.
Thầy giáo Toán đang viết đề giảng bài, hắn đang nhìn đề, cổ xoay sang trái.
Lạc Ngu mắt sắc, thấy hình như trên cổ hắn có vết màu đỏ.
Lúc cậu đang muốn nhìn kỹ, lại thấy Trì Mục nhìn mình.
Trì Mục nhỏ giọng hỏi: "Cậu đang nhìn gì?"
Trước giờ Lạc Ngu luôn thẳng thắn: "Hình như cổ cậu có vết hồng."
Lạc Ngu vốn tưởng đối phương sẽ nói gì đó, lại phát hiện Trì Mục chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, trong mắt ẩn chứa cái gì, Lạc Ngu không nhìn ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk.com jingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trì Mục: "Muốn xem à?"
Lạc Ngu vốn định cười nhạo, ai mẹ nó muốn xem, sau đó không tự chủ được gật đầu.
Cũng chỉ tò mò chút thôi.
Trì Mục chậm rãi cởi hai cúc áo đồng phục, hơi nghiêng người.
Dấu răng trên xương quai xanh xinh đẹp lộ rõ trước mặt Lạc Ngu.
Lạc Ngu kinh ngạc, không ngờ lại thấy dấu vết ái muội này trên người Trì Mục, cùng với, người há miệng cắn ác quá.
Có thể thấy chỗ bị cắn đã kết thành vảy, một mảng xung quanh đều sưng đỏ.
Lạc Ngu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Trì Mục, nghĩ hắn làm cái gì thế, ai cắn hắn như vậy, tuổi còn rất nhỏ mà.
Phút chốc trong lòng cậu cảm xúc phức tạp, nghĩ đến người khác cắn Trì Mục như vậy, cậu lại thấp thỏm không thể khống chế, đúng là lạ mà.
Lạc Ngu nghĩ hôm qua mình còn thề son sắt cam đoan Trì Mục rất quân tử mà, kết quả hôm nay đã bị vả mặt!
Trì Mục thấy Lạc Ngu khϊếp sợ không giống giả bộ, híp mắt.
Hắn còn tưởng cậu không cố ý không hỏi lại hoặc là đã quên béng, mà không ngờ là cậu không nhớ.
Trì Mục một tay cài cúc áo, nhìn Lạc Ngu mở miệng: "Hôm đó cậu cắn mạnh quá."
Lạc Ngu: "Tôi?"
Lạc Ngu lại thảng thốt, thế cho nên giọng nói trong phòng học quá mức rõ ràng, làm cho thầy giáo Toán dừng giọng giảng bài đầy nhịp điệu, nhìn chằm chằm cậu.
Thầy giáo Toán: "Lạc Ngu, em có gì muốn nói?"
Lạc Ngu cười đáp lại: "Em... Cảm thấy thầy giảng rất hay, phải lên tiếng ủng hộ."
Có người phụt một tiếng cười, mọi người trong lớp cũng bật cười.
Có bạn học lớn giọng phụ họa theo: "Thầy ơi, em cũng thấy thầy giảng hay."
"Đúng đó đúng đó, thầy giảng hay lắm ạ!"
Không khí bỗng nhiên thoải mái hơn, thầy giáo Toán cũng bị đám học sinh làm cho buồn cười, cố gắng quay về giảng bài.
Lạc Ngu thu hồi tầm mắt đang nhìn thầy giáo, lại nhìn Trì Mục.
Cậu lại chột dạ dời tầm mắt, hóa ra người đó là cậu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Ngu chột dạ giơ tay lên với Trì Trì, bạn nhỏ tạm biệt.