Thời gian chờ đợi dường như bị kéo dài vô hạn.
Trước khi chìm vào giấc ngủ Lạc Ngu nghĩ, Trì Mục có chuyện gì bí mật muốn nói với cậu.
Cậu luôn không đoán nổi người Trì Mục này, hắn luôn có thể cho cậu cảm giác đặc biệt, không biết bước tiếp theo người này lại ra chiêu gì.
Nhưng Lạc Ngu nghĩ, chắc là chuyện tốt.
Lạc Ngu ngủ cũng nghĩ lung tung, trong lòng luôn nghĩ gì đó, ngày hôm sau dậy sớm.
Nửa đêm điều hòa đã tự động tắt theo hẹn giờ, trong phòng hơi oi bức.
Lạc Ngu chân trần giẫm lên sàn, kéo rèm, mở cửa sổ ra.
Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng, nhưng mùa hè ngày dài, mặt trời đã nhô lên ở chân trời. Ánh mặt trời không quá gắt, chiếu lên người ấm áp.
Chim đậu trên cành cây, hai con chim sẻ một trước một sau ở hai cây, líu lo rít rít, một xướng một hoạ.
Lạc Ngu theo quán tính liếc xuống nhà một cái, cậu biết Trì Mục không hề không có nguyên do xuất hiện ở đó, nhưng cậu vẫn liếc mắt một cái, sau đó dời mắt..
Cậu nhìn điện thoại, muốn nhắn tin cho Trì Mục, nhưng lại cảm thấy như thế có vẻ giống như mình quá gấp gáp, thật ra không đến mức đấy.
Lạc Ngu đóng cửa vào, mở điều hòa trong phòng ra, lúc gió lạnh thổi lên người mới thấy cảm giác oi bức tan đi chút.
Không biết bây giờ Trì Mục dậy chưa.
Lạc Ngu ngẩn người nhìn trần nhà, cuốn chăn, lại mơ màng ngủ.
Lúc cậu mở mắt lần nữa, bên ngoài ánh nắng chói chang, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào sàn nhà, kéo dài cái bóng cửa sổ.
Lạc Ngu vội vàng nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện kim đồng hồ đã chỉ mười một giờ.
Trì Mục vẫn chưa nhắn tin cho cậu, cậu không chịu nổi, nhắn một cái sticker, vò tóc, lê dép vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Trì Mục không nhắn lại cho Lạc Ngu mà kiềm chế đến ba giờ chiều.
Tất cả bố trí đã hoàn thành, chỉ còn chờ bóng đêm buông xuống, hắn sẽ bày ra kế hoạch hoàn mỹ của mình cho Lạc Ngu.
Nhưng trước đó, hắn phải đến cạnh cậu, trước khi tiến hành phải hâm nóng trước.
Lúc Trì Mục đến, Lạc Ngu đang tám chuyện với người khác.
Lúc mở cửa cho Trì Mục, cậu vẫn đang xem điện thoại, tai đeo tai nghe.
Trì Mục tò mò: "Đang xem gì thế?"
Lạc Ngu lắc đầu, tỏ vẻ không phải chuyện quan trọng gì: "Nãy xem xong video thi đấu, có người đang nói chuyện, tớ nghe xem anh ta nói gì."
Cậu tháo tai nghe xuống, thúc giục hỏi: "Hôm qua cậu nói có bí mật gì với tớ, có chuyện gì thế nào cũng phải hôm nay nói thế?"
Trong mắt Trì Mục đầy vẻ dịu dàng: "Tìm được một loại kẹo ăn ngon, buổi tối có thể đưa cậu đến đó."
Lạc Ngu theo bản năng đáp lại: "Chỉ có thế?"
Cậu phản ứng lại, nhét tai nghe vào tai: "Tớ còn tưởng chuyện gì lớn, nhưng mà thế này tớ cũng rất hài lòng."
Lúc bình thường, đây là chuyện làm cho Lạc Ngu cao hứng. Nhưng dưới sự chờ mong lớn, một chút cao hứng giống như có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Lạc Ngu lo lắng Trì Mục mất mát bởi vì phản ứng của mình, ôm lấy bả vai hắn, đưa người ta vào phòng mình.
Nhưng cậu không phát hiện ý cười thực hiện được ý đồ ở khóe miệng Trì Mục, còn ảo não vì phản ứng vừa nãy của mình.
Lạc Ngu đẩy cửa ra: "Dư Hiểu Song ra quán net rồi, mẹ tớ đi làm, cậu vào phòng tớ đi, tớ lấy đồ uống cho cậu."
Trì Mục gật đầu: "Ừ."
Chỉ có làm giảm chờ mong, lúc sau niềm vui mới bất ngờ.
Kìm nén cảm xúc nhấp nhô, cảm xúc mới bị đẩy lên cao nhất.
Trì Mục cố ý.
Cố ý đùa giỡn Lạc Ngu thủ đoạn nhỏ xấu xa đó.
Chỉ để cậu thích mình hơn chút.
Lạc Ngu vẫn đang nghe người ta nói chuyện, rửa sạch cốc mở tủ lạnh. Mật ong hoa quế hai ngày trước đã uống hết rồi, sáng nay cô Kiều pha nước ô mai để trong tủ lạnh..
Lạc Ngu rót hai cốc, dùng khuỷu tay đóng cửa, đẩy cửa ra vào phòng, đặt đồ uống lên bàn.
Trì Mục đang xem bài tập nghỉ hè trên bàn cậu. Lạc Ngu tỉnh ngủ ngồi làm một lát, đã làm gần hết Vật lý.
Lạc Ngu: "Sao? Thấy tớ có làm sai chỗ nào không?"
Trì Mục buông bút mở miệng: "Không có, tớ chỉ giúp cậu viết văn nhiều chữ thôi."
Đó là phần mà Lạc Ngu không kiên nhẫn nhất, bởi vì chữ quá nhiều, hơn nữa Ngữ Văn chỉ có hình thức còn không được, phải kết hợp với bài khoá để viết ra, lúc thi cũng không thi giống bài tập như đúc.
Lạc Ngu kề sát vào: "Thật à? Nhưng chữ cậu không giống chữ tớ, lỡ đâu lão Ban lật ra nhận ra thì sao?"
Trì Mục ngẩng đầu nhìn cậu: "Thế thì sao."
Lạc Ngu cong khóe miệng lên: "Cũng phải, thế thì sao, biểu hiện khá lắm, viết tiếp đi."
Cậu đảo mắt nhìn bài tập nghỉ hè, chỗ viết bài đọc hiểu không giống chữ viết ngoáy của cậu, chữ Trì Mục luôn đoan chính, cũng rất dễ nhận ra.
Viết lên vở bài tập của mình như vậy, giống như bài tập cũg trở nên cảnh đẹp ý vui.
Lạc Ngu chỉ thuận miệng nói vậy, lúc Trì Mục định tiếp tục cầm lấy bút, cậu đặt cốc thủy tinh trước mặt hắn.
Trì Mục uống nước ô mai: "Cô làm cái gì cũng ngon."
Lạc Ngu kề lên người hắn: "Sao cậu biết là mẹ tớ làm, lỡ đâu là đồ uống tớ mua thì sao?"
Đầu ngón tay Trì Mục đụng chạm vào đôi môi ướt át: "Cảm giác không giống."
Lạc Ngu hàm hồ nói: "Đúng, lời này cậu nên nói trước mặt mẹ tớ, khen trước mặt hiệu quả rất tốt."
Cười đùa đủ rồi, Lạc Ngu vẫn không tháo tai nghe xuống.
Trì Mục cầm một cái tai nghe bên tai Lạc Ngu: "Cậu đang nghe gì?"
Tai nghe im ắng, không có tiếng gì.
Lạc Ngu rút tai nghe ra, nói: "Vừa nãy anh ta nói xong, tớ quên tháo ra."
Lạc Ngu: "Hình như tớ chưa nói cho cậu chuyện thích đua xe, người nói chuyện vừa rồi ở trong group của tớ, rất biết chơi xe, tớ chỉ xem thôi."
Biểu cảm của Lạc Ngu có chút ngưỡng mộ và cực kỳ hâm mộ không giấu được, cậu lười biếng ngã xuống giường, thở dài một hơi.
Lạc Ngu: "Anh ta mới nói chuyện nhảy bungee hai ngày trước, tớ chỉ vào hóng hớt."
Trì Mục bắt được trọng điểm: "Bungee?"
Lạc Ngu nhìn chằm chằm trần nhà: "Đúng vậy, tớ rất muốn đi, mà chỉ muốn thôi. Hai năm trước nói với mẹ, bị mẹ mắng không được đi, mẹ không cho tớ đi chơi trò vận động mạnh."
Lạc Ngu trời sinh không an phận, hm muốn kch thích, tất cả trò vận động mạnh đều thích, nhưng chỉ giới hạn trong thích.
Kiều Uyển Dung không cho cậu đánh nhau, nhưng biết cậu đánh nhau cũng không có phản ứng quá lớn, bởi vì bà biết cậu sẽ không làm chuyện quá đáng, hơn nữa có năng lực tự bảo vệ mình thậm chí là thắng lợi.
Nhưng mà bungee lướt sóng đua xe, vận động nguy hiểm hoặc là vận động mạnh này, Kiều Uyển Dung không cho phép cậu chơi.
Lạc Ngu: "Cậu không biết lúc tớ nói với mẹ, phản ứng của bà ấy thế nào đâu, vừa giận vừa đau lòng. Mẹ tớ không hiểu người đang sống yên lành sao lại đi tìm đường chết. Sau đó bà ấy tìm rất nhiều tin tức gặp nạn, tự làm mình khổ sở. Tớ khuyên can mãi mẹ tớ mới nghĩ tớ không có ý định đó nữa.".
Lạc Ngu cũng từng muốn thuyết phục, nhưng cậu cũng biết cảm xúc của Kiều Uyển Dung, không dám nói việc này nữa, chỉ xem thôi.
Lạc Ngu buồn bã: "Nếu tớ muốn đi thì chắc phải rất lâu sau này, ít nhất phải lừa mẹ."
Trì Mục để ngón tay lên ghế dựa, suy nghĩ trong lòng đang đấu đá nhau kịch liệt.
Lời Trì Lang nói bỗng nhiên nảy lên trong đầu, như thế nào cũng không xóa đi được.
Tình yêu vốn không thể khống chế, không biết ẩn giấu bao nhiêu bất ngờ.
Trì Mục hỏi lại để khẳng định: "Cậu muốn đi?"
Lạc Ngu thở dài: "Đúng vậy."
Trì Mục: "Vậy đi."
Lạc Ngu: "Hở?"
Lạc Ngu bật dậy, ngồi xếp bằng nhìn Trì Mục, tưởng mình hiểu sai ý, hỏi: "Đi đâu?"
Trì Mục: "Bungee, tớ với cậu."
Lạc Ngu tưởng mình đang nằm mơ, nghi ngờ: "Bây giờ?"
Trì Mục khẳng định: "Bây giờ."
Lạc Ngu từ ngồi thành đứng, thiếu chút nữa nhảy lên.
Cậu nói năng lộn xộn: "Cái gì cái gì! Sao bỗng thế! Không phải chứ, cậu nói thật à?"
Má má má, sao bỗng nhiên bắt đầu rồi???
A???
A!!!
Lạc Ngu cảm giác mình như là bị bầu trời đập ngốc, so sánh này có thể không đúng lắm, nhưng có thể khái quát niềm vui của cậu bây giờ.
Mộng đẹp bỗng nhiên trở thành sự thật?
Trì Mục: "Cậu dọn đồ đi, nói với cô là đêm nay cậu ở nhà tớ ngủ không về."
Lạc Ngu: "Bây giờ tớ lấy quần áo!"
Trì Mục có một giây do dự kế hoạch của mình, rõ ràng hắn đã chuẩn bị tốt một bất ngờ thật lớn, nhưng hắn lại không muốn bỏ qua cơ hội gì có thể khiến Lạc Ngu cao hứng.
Hắn biết Lạc Ngu rất khát khao, hắn không biết thời điểm tiếp theo mình chạm vào khát vọng của cậu là khi nào.
Thật ra Trì Mục chưa từng thử cũng chưa từng muốn thử bungee, nhưng hiện tại hắn rất muốn cùng Lạc Ngu đi thử một lần.
Lúc Lạc Ngu xếp quần áo vẫn cảm thấy mình đang trong mây mù, vừa nãy trên group hâm mộ người kia tự do, kết quả đảo mắt chính cậu cũng có thể theo đuổi niềm vui cực hạn.
Nghĩ thôi Lạc Ngu đã cảm thấy adrenaline của mình tăng vọt.
Lúc cậu thu dọn Trì Mục đã gọi tài xế, xuống nhà là có thể đi.
Trì Mục: "Vừa nãy tớ xem mấy nơi, gần nhất là khu ở thành phố Lân, Bungee vách núi, hai người, thế nào?"
Lạc Ngu choáng váng: "Tớ không có ý kiến gì!"
Lạc Ngu khó biểu đạt sự nóng lòng và hưng phấn của mình, chỉ nhìn Trì Mục thì thào: "Tớ vui lắm."
"Trì Mục, tớ vui lắm."
Trì Mục quay về nhìn cậu đầy ý cười và dịu dàng, làm cho Lạc Ngu không khống chế được.
Ở hành lang không người, Lạc Ngu để lại một cái dấu răng ở bên gáy Trì Mục.
Lạc Ngu cảm thấy sau hôm nay, chuyện điên cuồng nhất cậu làm sẽ thay đổi.
Đi tàu cao tốc đến thành phố Lân chỉ cần hai mươi phút, xuống xe, họ đến thẳng nơi.
Người ở khu vui chơi không ít, Trì Mục cùng Lạc Ngu mua vé, đến chỗ nhảy bungee.
Phía trước có năm sáu người, đỉnh núi gió ào ào, khoảng cách nhìn từ trên xuống làm cho người ta bất giác run sợ.
Lúc đến phiên Lạc Ngu và Trì Mục, Lạc Ngu hiểu rõ sự hưng phấn tận cùng.
Nhân viên đứng trái phải thay họ kiểm tra thiết bị trên người, bảo họ đưa lưng về vách núi, tay phân biệt đặt ở lưng đối phương, tay kia thì nắm chặt nhau..
"Thoải mái, đừng lo lắng, chuẩn bị đếm ngược nhé."
"."
"."
"."
"."
"."
Một lực đẩy mạnh, người ngã xuống núi tráng lệ.
Lạc Ngu khó kìm chế tiếng kêu kinh ngạc, cảm giác không trọng lực chỉ là hai giây trước, cảm giác tự do kch thích hơn so với tưởng tượng của mình một trăm lần.
Lạc Ngu cầm chặt tay Trì Mục, cảm nhận cái gì gọi là sức bật.
Lúc họ ngã xuống tận cùng quả nhiên Trì Mục thấy mắt Lạc Ngu sáng ngời, còn chói lóa hơn mặt trời chói chang.
Người luôn làm vài chuyện mình không bao giờ làm bởi vì yêu, nhưng cảm giác này không tệ, ví dụ như giờ phút này.
Trì Mục cảm thấy mình may mắn mới hiểu Lạc Ngu.
Dường như trong khoảng không thế giới chỉ còn hai người họ, có câu nói đặt ở đầu lưỡi, khó kiềm chế nổi.
Anh thích em.
Tiếng gió gào thét, có câu nói có lẽ không nghe thấy.
Nhưng Lạc Ngu lại nghe thấy được.
Má, nếu không phải bây giờ không tiện, ông đây phải hôn anh trăm lần.