Bản Năng Si Mê

chương 77

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cho đến khi sắp không khống chế được, Trì Mục mới ngừng lại.

Lạc Ngu bị hắn làm cho người nóng lên, hôm nay cậu còn mặc thêm quần giữ nhiệt, quả thực nóng phát điên.

Giường trong phòng ngủ không có chăn và ga giường, Trì Mục không muốn bước vào phòng này, kéo Lạc Ngu vào phòng xem phim.

Vào ngày đông ánh sáng cũng có vẻ tối tăm, căn phòng lại càng tối đen.

Họ ngã lên sofa giường mềm mại, trong không khí tràn đầy mùi thơm pheromone ngào ngạt.

Lạc Ngu bỗng nhận thấy cho dù là người có thể kìm nén, khi cảm xúc dâng trào, lúc cánh cửa đó bị mở ra cũng sẽ từ băng sơn biến thành núi lửa.

Cướp đoạt cảm quan, khống chế hô hấp, tim đập nắm trong tay, chiếm cứ đại não, ý chí của Lạc Ngu rút lui, rồi bị dâng ln đỉnh núi.

Đây là một lần duy nhất họ thân mật dây dưa vào lúc không pht tình, như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, hơi lạnh vào đông bị hơi nóng xua tan.

Lạc Ngu trong cảm xúc này khó nắm thân thể của mình trong tay, chỉ có thể căn cứ theo động tác của Trì Mục ngực phập phồng.

Cậu hơi giận, dựa theo nguyên nhân thể chất, thời gian và độ chịu đựng của Omega cũng kém hơn Alpha, cậu thoái hóa phương diện khác thì thôi, phương diện này thoái hóa thật sự làm cho cậu mất hứng..

Mắt Lạc Ngu trống rỗng, trong óc nổ tung một mảnh ánh sáng rồi sau đó thành sáng trắng, mà khi cảm nhận được độ ấm của Trì Mục, cậu vẫn tỉnh táo.

Hơi thở Lạc Ngu hỗn loạn: "Bây giờ vẫn chưa được."

Có lẽ bởi vì hiện tại cơ thể thả lỏng, dị vật cũng không nghiêm trọng, nhưng Lạc Ngu biết rõ nó tồn tại, hơn nữa còn đang lộn xộn.

Giọng Trì Mục khàn khàn: "Yên tâm."

Hắn đưa ngón tay vut ve người Lạc Ngu, lau đi mồ hôi trên trán cậu.

Lạc Ngu chân dài, cuộn mình không quá thoải mái, may mà sofa này cũng cao, cho dù chân đặt xuống cạnh sofa cũng không chạm xuống đất.

Cảm giác này rất khủng b, lướt qua bên người, rõ ràng biết Trì Mục không làm như vậy, nhưng cứ lặp lại như vậy khiến cậu có ảo giác bị xâm nhập.

Lúc chấm dứt, Lạc Ngu thở một hồi lâu mới đứng dậy, cùng Trì Mục vào tắm rửa.

Quần áo vẫn sạch sẽ, Lạc Ngu lần mò đứng lên, lúc đi ngang qua phòng khách còn không quên đem quần giữ nhiệt tình yêu mà cô Kiều cho, sau khi tắm xong nhìn Trì Mục mặc.

Thiếu niên bá tổng vì yêu mặc quần giữ nhiệt, Lạc Ngu nhìn Trì Mục cười điên.

Lạc Ngu: "Hay là em đổi với anh? Cảm giác anh mặc màu đỏ cũng có lực uy hiếp ha ha ha ha ha ha."

Trì Mục nhìn cậu cười cong lưng, nhìn gương thưởng thức một chút, cảm thấy bộ dáng vẫn được, cũng rất ấm áp.

Thu dọn phòng chiếu phim một chút, Trì Mục cùng Lạc Ngu bàn bạc xem phải chuyển đi đâu.

Lạc Ngu: "Trừ khu biệt thự cho thuê, anh còn chỗ ở nào khác không?"

Cậu thấy cần nhà sẵn, ít nhất một năm nữa họ đều đi học đại học, chưa chắc đã ở Tây Giang. Cho dù có sẵn, trang hoàng cũng tốn thời gian, trong khoảng thời gian này Trì Mục cần chỗ ở.

Trì Mục lắc đầu: "Anh chỉ có hai bất động sản này."

Ngày Trì Mục hạ quyết tâm phải thoát ly, hắn nỗ lực tránh dùng đồ trong nhà, nếu dùng thì hắn sẽ trả cả gốc lẫn lãi, sau đó cắt không còn một mảnh.

Lạc Ngu gật đầu, nghĩ đến ý hay: "Hay là anh đến nhà em ở đi, nhà em còn một phòng cho khách, nhưng anh có thấy nhỏ quá không?"

Tuy Trì Mục có thể thuê nhà ở chỗ khác, nhưng Lạc Ngu muốn hắn đến nhà mình ở, làm cho cô Kiều dùng tình thương của mẹ sưởi ấm hắn, cho hắn cảm nhận được cái gì gọi là sự ấm áp của gia đình.

Nhưng cậu lại nghĩ liệu nhà mình đối với Trì Mục có quá nhỏ hay không, dù sao hiện tại phòng ngủ này của hắn to gấp đôi phòng cho khách nhà cậu, càng đừng nói còn có phòng sách, cậu lại không muốn làm cho hắn không thoải mái..

Trì Mục: "Không nhỏ, chẳng qua liệu có quấy rầy cô không?"

Lạc Ngu: "Sao mà quấy rầy, anh không biết ngày nào mẹ em cũng Trì Trì dài Trì Trì ngắn, cứ khen anh miết. Anh đến nhà em, mẹ em vui còn chẳng kịp. Anh cũng không ngủ cùng phòng với em, mẹ em sẽ không lo."

Trì Mục gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch: "Trì Trì không ngắn."

Lạc Ngu chọc hắn một cái, nghiến răng oán hận: "Câm miệng."

Đúng là dài, mẹ nó dài thế làm gì, chọc cậu không thoải mái.

Chuyện này tạm thời quyết định như vậy, Lạc Ngu và Trì Mục đều là người chú ý hiệu suất, nói chuyển là chuyển.

Trì Mục ở lại nhà xử lý đồ đạc, Lạc Ngu lại về nhà báo cáo với mẹ trước.

Lúc cậu nói, cô Kiều vui vẻ đồng ý.

Kiều Uyển Dung: "Nhưng sao Trì Trì bỗng nhiên chuyển nhà thế?"

Lạc Ngu oán trách nói chuyện nhà Trì Mục ra, mà không kể lại nhiều, chỉ nói ba mẹ hắn phân biệt đối xử và em trai như thần kinh, còn nói trước đây hắn bị bạo lực lạnh, làm cô Kiều nghe mà vừa tức vừa đau lòng.

Kiều Uyển Dung cứ tưởng đứa nhỏ xuất sắc như Trì Mục chắc ba mẹ cũng tốt lắm nên mới có thể dạy tốt, không ngờ lại là như thế này.

Kiều Uyển Dung: "Nhanh nhanh bảo Trì Trì đến đây, làm cái gì thế không biết, nào có ba mẹ làm như vậy chứ. Con như vậy nhà ai không cười cười toe toét cho được, bọn họ không thương nhà chúng ta thương, có khi họ sẽ hối hận."

Tuy cô Kiều dễ tính nhưng cũng không phải mềm yếu, mắng hai câu nhưng nghèo vốn từ mắng, chỉ có thể mắng một câu có mắt không tròng.

Lạc Ngu gật đầu phụ họa, mẹ nói rất đúng.

Lạc Ngu: "Thế mẹ dọn phòng cho khách, con đi đón Trì Mục về đây."

Kiều Uyển Dung: "Ừ, mẹ làm cơm chiều, hôm nay mua đồ ăn và viên chiên, buổi tối ăn lẩu được không?"

Lạc Ngu: "Ok ạ."

Trì Mục thu dọn rất nhanh, hắn không mang nhiều đồ lắm, chỉ mang notebook và quần áo tắm rửa, cùng với cái mũ bảo hiểm đó.

Lạc Ngu: "Chỉ như vậy thôi à? Đồ khác đâu?"

Trì Mục: "Anh sẽ bảo người ta đưa đến biệt thự, tạm thời để ở đó."

Chỗ biệt thự đó không phải lúc nào cũng có người thuê, Trì Mục có thể để đồ ở tầng ba rồi khóa lại, không cho người khác vào.

Lúc Trì Mục vào cửa nhà, cô Kiều đang ở trong bếp đun canh lẩu, trong nhà thơm phức.

Nghe thấy có tiếng động, bà mặc tạp dề thò nửa người ra, chào hỏi Trì Mục.

"Trì Trì đến rồi à, phòng cho khách cô đã thu dọn xong, cháu cất đồ trước đi, lát nữa chúng ta ăn cơm."

Trì Mục gật đầu, trên mặt có ý cười nhạt: "Quấy rầy cô."

Cô Kiều lắc muôi: "Đừng khách sáo, coi chỗ này là nhà mình nhé."

Lạc Ngu: "Mẹ kiềm chế chút đi, đừng vẩy dầu xuống đất."

Kiều Uyển Dung: "Biết rồi, con đi giúp Trì Trì đi."

Lạc Ngu nào cần bà chỉ điểm, đưa bạn trai vào phòng.

Tủ quần áo trống trơn, cô Kiều để không ít móc áo vào trong. Trì Mục treo quần áo lên, Lạc Ngu đứng cạnh giúp hắn treo.

Đơn giản thu dọn một phen, Kiều Uyển Dung gọi họ ra ăn cơm, Lạc Ngu và Trì Mục đi rửa tay, ngồi vào bàn ăn.

Bàn ăn nhà Lạc Ngu không lớn, bày đầy nguyên liệu nấu ăn, trên bếp từ là nồi uyên ương, canh đang sôi ùng ục.

Kiều Uyển Dung cởi tạp dề để sang một bên, ngồi xuống nói: "Trì Trì, có hai loại canh, cháu muốn ăn loại nào cũng được. Canh bên này là canh xương, cô đun lâu lắm, rất thơm, uống luôn cũng được, hay là cô múc cho cháu một bát nhé?".

Trì Mục lắc đầu: "Không cần, tự cháu múc được, cảm ơn cô, không cần tiếp đãi cháu đâu."

Kiều Uyển Dung: "Ừ, vậy cháu ăn đi, muốn ăn gì thì ăn đó."

Lạc Ngu nhìn hai người căng thẳng câu nệ và không biết nên nhiệt tình thế nào, gắp đồ ăn trước để xoa dịu bầu không khí.

Lạc Ngu: "Mẹ, ăn cái này."

Lạc Ngu: "Trì Mục, thịt viên này ăn ngon, cái này."

Lạc Ngu chăm sóc mẹ và bạn trai làm cho mẹ thả lỏng, tám chuyện với cô Kiều như lúc ăn cơm bình thường.

Lạc Ngu: "Đúng rồi mẹ, chuyện cãi nhau mẹ kể sau đó thế nào?"

Lạc Ngu giải thích cho Trì Mục: "Hôm nay mẹ em đi làm, có hai bác gái bán đồ ăn sáng cãi nhau, không bán mà đứng chửi nhau, mẹ em đứng hóng chuyện, thiếu chút nữa đi làm muộn."

Kiều Uyển Dung gặp được vài chuyện thú vị sẽ chia sẻ cho Lạc Ngu, sáng nay đến công ty, buổi trưa vừa cười vừa nói chuyện đó cho cậu nghe.

Kiều Uyển Dung ho nhẹ: "Con chừa chút thể diện cho mẹ đi, nhưng mà ha ha ha lúc đó buồn cười lắm, Trì Trì cháu xem cũng phải cười. Các con đoán xem, buổi sáng mẹ thấy hai bà cô đó ầm ĩ, buổi chiều tan làm hai bà cô đó vẫn mắng nhau, rất cố chấp."

Lạc Ngu: "Người Tây Giang luôn muốn phân thắng bại chuyện cãi nhau."

Nếu người Tây Giang cãi nhau, đúng là có thể một ngày không làm cái gì, chỉ muốn cãi thắng.

Kiều Uyển Dung: "Chứ còn gì, mẹ đi chợ chưa bao giờ trả giá được."

Lạc Ngu: "Mẹ, đó là mẹ quá yếu, mẹ học cô Vương hàng xóm đi, lần trước con thấy cô ấy mua quần áo cho con, từ xuống thành , ngầu chưa."

Lạc Ngu nói chuyện với Kiều Uyển Dung cũng không quên Trì Mục, vớt thịt viên, gắp cho hắn một viên.

Trì Mục cong môi, cn một cái gật đầu với cậu, tỏ vẻ ăn ngon.

Lạc Ngu nhướng mày, đương nhiên, đây là món cậu chứng thực.

Kiều Uyển Dung thấy họ mắt đi mày lại, ý cười trên mặt càng đậm, tiếp lời Lạc Ngu: "Công lực kia mẹ không học được, con thì sao, gần đây học hành có được không?"

Lạc Ngu: "Để con giới thiệu nhé, bạn trai ngồi cạnh con đứng đầu khối, không học cũng không được mà, mẹ yên tâm đi."

Kiều Uyển Dung: "Yên tâm chứ, Trì Trì nhà chúng ta rất xuất sắc mà!"

Kiều Uyển Dung vui tươi hớn hở, nghĩ sau này chắc chắn cháu trai cháu gái mình rất thông minh, khẳng định rất đẹp.

Lạc Ngu: "Đúng đó, Trì Trì nhà chúng ta rất xuất sắc."

Trì Mục được khen hơi xấu hổ, trên mặt đầy vẻ bối rối của thiếu niên: "Không xuất sắc đến vậy đâu."

Lạc Ngu gắp thức ăn cho hắn: "Người nhà không cần khiêm tốn, mẹ em tự xưng là người nhảy quảng trường đẹp nhất khu này. Có mẹ lợi hại như vậy, chúng ta phải kiêu ngạo chút."

Trì Mục cười mắt cong cong: "Ừ."

Hơi lẩu bốc lên, phả vào mắt hắn.

Trì Mục thích mẹ con ở chung như vậy, bầu không khí gia đình rất thoải mái, tràn ngập khói lửa nhân gian, câu chuyện phiếm đều là việc nhỏ láng giềng vụn vặt, nhưng hắn nghe mà cảm thấy rất thú vị.

Tuy Lạc Ngu không nói nhiều với hắn, nhưng động tác không một lúc nào không tỏ vẻ người nhà của em cũng là của anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio