Dây đỏ trói buộc, điểm xuyết trên làn da trắng.
Lạc Ngu lắc tay: "Anh cởi cho em đi, cho anh bóc quà, không cho anh bóc rồi buộc lại!"
Khăn quàng cổ tuy mềm nhưng không chịu nổi Trì Mục quấn mấy tầng. Cậu muốn tránh cũng không được, chỉ có thể dùng hai đùi đá Trì Mục.
Trì Mục túm được cổ chân cậu, tiếp tục điểm xuyết màu đỏ lên thân liên kiều.
Giọng Trì Mục gần như thở dài: "Em cứ hay trêu chọc anh như vậy."
Lạc Ngu: "Em muốn cho anh vui mà, chẳng lẽ... ưm quà này... Không phải anh thích nhất à?"
Giọng Lạc Ngu không liên tục, bên trong tràn ngập ý tứ làm cho Trì Mục phải châm chước trả lời.
Lạc Ngu tự nhận là món quà đứng đầu thiên hạ, không chấp nhận phản bác.
Trì Mục: "Thích."
Thích đến chết đi được.
Trì Mục nắm tay cậu dùng sức chút, giọng trong sáng không còn tồn tại nữa, phủ một tầng ái muội mông lung: "Nợ thêm một lần."
Lạc Ngu kinh hoảng lắc chân bởi vì động tác của Trì Mục, tỉnh táo bắt đầu phản đối: "Không công bằng, lần nào anh chẳng được lợi, sao bắt em nợ được. Với em là mua bán lỗ vốn, sau này anh đừng hòng nghĩ.".
Trì Mục ngẩng đầu giữa một mảnh trắng, mặt mày đón ánh trăng, màu mắt biến thành màu đen thuần, hời hợt tuấn mỹ, mê lòng người.
"Vậy anh tự ghi nợ của mình" hơi thở của hắn phả vào người Lạc Ngu, môi khẽ cong, "Sau này phải trả lại em mới không phụ lòng của em với anh."
Giọng hắn nỉ non càng ngày càng thấp, biến mất ở nhụy ho sương sớm lan tràn.
Lạc Ngu giống như con cá bị câu lên bờ, người cứng ngắc.
Cậu không thể động đậy, khăn quàng cổ màu đỏ là đồng lõa, cố tình là cậu tự dâng cho Trì Mục.
Cảm giác này kỳ quái hơn nhiều so với tampon lúc kỳ đặc biệt, không cùng một cấp bậc, Lạc Ngu thiếu chút nữa giật bắn người lên.
Lạc Ngu: "... Mẹ nó, cút đi!"
Quá xa lạ và cực hạn, trong quá trình xúc giác thông qua thần kinh truyền đến đại não làm cho người ta giật mình.
Lạc Ngu vô lực nắm lấy không khí, miệng còn hùng hùng hổ hổ.
Nhưng càng mắng càng không có tác dụng, càng giống cầu xin tha thứ.
Lạc Ngu: "... Em không cần anh trả, em không cho anh bóc quà như vậy."
Phiền anh bình thường chút đi, người khác đều dùng tay bóc quà, sao đến lượt Trì Mục lại như vậy.
Trì Mục không rảnh nói chuyện, nghiêm túc làm chuyện của mình.
Lạc Ngu từng tập võ nên trong tình huống như vậy cũng có thể gian nan làm cho mình thấy rõ ràng, nhưng không nhìn thì thôi, nhìn là kch thích suýt nữa qua đời.
Trì Mục lúc này như một người khác so với lúc bình thường, tỏa ra mùi lấy mạng người.
Lạc Ngu nằm yên, mơ màng nghĩ sao Trì Mục chưa cởi khăn quàng cổ, cậu như vậy tay không có sức, giống như là giẫm lên đám mây.
Lạc Ngu thỏa mãn, Trì Mục chưa mềm xuống.
Hắn không nỡ để ngày hôm sau yết hầu Lạc Ngu sưng lên, định tìm chỗ khác hoặc là ma xát như ở phòng chiếu phim lần trước, nhưng cậu cảm thấy vẫn không thể cứ bạc đãi hắn như thế, chủ động ăn kẹo bạc hà..
Nhưng bạc hà thật sự không thể hút quá độ, nhất là trong tình huống không thành thạo. Ngày hôm sau dậy, Lạc Ngu liền phát hiện mình khàn giọng.
Nhưng gấp gáp, Trì Mục không thể giúp cậu chuẩn bị lê hấp đường phèn hoặc là Xuyên bối tì ba, chỉ đành cứ thế đi học.
Đinh Duệ Tư: "Anh Ngu, ông bị cảm hả? Tôi có thuốc cảm, ông uống không?"
Gần vào đông, bệnh cảm hoành hành, hai ngày trước Đinh Duệ Tư bị cảm nhẹ nên mua thuốc cảm.
Lạc Ngu lắc đầu, không, cậu không cần.
Đinh Duệ Tư: "Ai nha, tôi biết ông không thích uống đắng, nhưng thuốc này pha ra có vị ngọt đấy, tôi đi pha cho ông một cốc!"
Đinh Duệ Tư kích động đến chỗ bình nước ở cuối lớp lấy cốc, Lạc Ngu họng đau không muốn nói chuyện chỉ có thể lẳng lặng nhìn bóng dáng cậu ta như thế.
Lạc Ngu bị bắt uống hết một cốc thuốc cảm trong cái nhìn chăm chú của Đinh Duệ Tư, sờ túi tìm kẹo, lại phát hiện đã rất lâu mình không đem kẹo, toàn là Trì Mục cho cậu.
Trì Mục đến phòng giáo vụ, bây giờ vẫn chưa về, Lạc Ngu bới ngăn kéo của hắn, không tìm được gì.
Lúc Trì Mục đi vào thấy cậu đang cúi người tìm gì đó, đi đến bên cạnh lên tiếng: "Đang tìm gì thế?"
Giọng Lạc Ngu khàn khàn: "Kẹo."
Trên bàn có cốc nước, còn thuốc cảm còn sót lại, Trì Mục hiểu rõ, lấy một viên kẹo trong túi ra cho cậu.
Không khéo, đây là một viên kẹo vị bạc hà.
Lạc Ngu nhìn chằm chằm Trì Mục: "Em không muốn ăn vị bạc hà."
Trong khoảng thời gian tới cậu không muốn ăn kẹo bạc hà nữa, cho dù ăn cũng không thể nuốt vào họng. Tối hôm qua cái kia thật sự là ngoài ý muốn, Trì Mục không khống chế, thậm chí cậu cảm thấy hắn còn to hơn, nghĩ thôi cậu đã run cả da đầu..
Trì Mục đổi cho Lạc Ngu kẹo vị hoa quả, cậu mới cao hứng chút.
Đinh Duệ Tư không biết đôi tình nhân đằng trước lại đang làm gì, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu vào bể học.
Dù sao qua lễ Giáng Sinh là đến cuối kỳ.
Gần kỳ thi cuối năm, quan trọng hơn kỳ thi trước khi nghỉ hè nhiều, có thể quyết định năm mới vui vẻ hay không.
Hiển nhiên Lạc Ngu và Trì Mục không có phiền não này. Thành tích của Trì Mục ổn định, Lạc Ngu thì không cần quan tâm, dù có thi được không, năm mới cậu đều vui vẻ, bởi vì các bà các cô sẽ không hỏi cậu thi thế nào, bởi vì cậu trông rất hung.
Buổi tối cuối năm, sau khi kết thúc tự học tối, Lạc Ngu kéo tay Trì Mục đi từ đầu sông đến cuối sông, lại từ cuối sông đến đầu sông.
Khi họ quay về đầu sông, đếm ngược năm mới cũng chấm dứt. Ở lịch dương, một năm mới đã đến.
Lạc Ngu thở hơi lạnh ra trước mặt sông, quơ quơ tay nắm tay của họ cho Trì Mục xem.
"Năm mới cũng phải như này mãi."
Giọng Trì Mục chắc chắc: "Nhất định rồi."
Trì Mục về nhà mới phát hiện có người gọi cho hắn rất nhiều lần và nhắn rất nhiều tin.
Người nhắn là Trì Hàm Triều, hắn chặn số đó, cũng không muốn đáp lại.
Nhưng lần này Trì Hàm Triều không bỏ qua, đổi sang số lạ gọi lại.
Trì Mục suy tư, ấn nghe.
Giọng Trì Hàm Triều ngọt ngấy: "Anh hai làm gì mà không nghe điện thoại của em thế? Hôm nay năm mới, em muốn chúc mừng năm mới anh."
Trì Mục đứng bên cửa sổ, giọng không có cảm xúc: "Nếu cậu không liên lạc với tôi, tôi nghĩ tôi sẽ vui hơn."
Trì Hàm Triều: "Sao anh hai lại như thế, còn nhớ chuyện lúc trước em làm hả? Em giải thích với anh rồi mà, lần trước vào nhà anh, em cũng xin lỗi anh rồi mà."
Trì Mục: "Cần tôi nhắc nhở không, cậu đột nhập nhà trái phép."
Trì Mục rất phiền kiểu tính cách tưởng chỉ cần mình làm nũng giải thích là có thể bỏ qua này, không phải tất cả mọi người phải chiều cậu ta, làm theo tính tình của cậu ta.
Trì Hàm Triều khó hiểu: "Em là em anh mà, rõ ràng chúng ta mới là người thân thiết, không phải sao?"
Trì Mục: "Không phải, còn việc gì không, không có tôi cúp."
Trì Hàm Triều: "Anh hai, cho dù lúc trước em nghi ngờ anh hiểu lầm anh, nhưng em đã sửa lại nha, anh không thể tha thứ cho em sao? Thái độ của ba mẹ cũng không phải chuyện em quyết định được, em cũng khuyên rồi, anh không thể ghét em vì ghét họ chứ...".
Lạc Ngu gõ cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ, vốn cậu muốn cao hứng nói chúc ngủ ngon với bạn trai, lại không ngờ mình nghe được lời nói như vậy.
Lạc Ngu chỉ mình ý bảo để mình nghe điện thoại. Trì Mục gật đầu, đưa cho cậu.
Trì Hàm Triều vẫn chưa nói xong, bị cậu thô bạo cắt lời.
"Cậu là vương tử chắc, cậu giải thích người khác phải tha thứ cho cậu à? Tôi đánh cậu một trận rồi giải thích, cậu tha thứ tôi được không? Nói xàm gì đâu, lấy quan hệ huyết thống để đè đầu ai, cậu không nghĩ xem cậu làm gì cho anh mình đi, chỉ toàn gây họa. Cậu hút máu ba mẹ cậu là được, đừng có dính đến anh ấy được chưa, cậu cũng xứng gọi anh ấy là anh hai?"
"Cái gì mà không thể ghét cậu vì ghét ba mẹ, không ngờ cậu cũng biết phân biệt đối xử cơ đấy, bên trọng bên khinh, cậu thoải mái lắm chứ gì? Cậu tưởng rằng cậu được người ta thích chắc, nhìn như loài bò sát khổng lồ bị chiều hư. Cậu có được tình yêu của ba mẹ, lại còn nghiêm mặt muốn anh mình yêu, cậu nói xem cậu có đối tốt với anh mình không, cậu không xem quá khứ mình làm cái gì, giờ mà cũng dám làm nũng à?"
Bình thường Lạc Ngu không chửi ai, đánh được thì đánh, không thích dài dòng giảng giải đạo lý, nhưng có đôi khi có vài người, phải cãi nhau.
Trì Hàm Triều ở bên kia bị mắng đờ ra, bỗng nhiên nhớ ra người này là ai, không phải là người lần trước xách cậu ta ra cửa thì là ai.
Giọng Trì Hàm Triều tức giận phát run: "Anh là ai, đây là chuyện của hai anh em tôi, anh dựa vào cái gì mà chõ mũi vào? Anh có cái gì tư cách nhúng tay vào chuyện nhà chúng tôi!"
"Anh dâu cậu, chuyện liên quan đến anh cậu liên quan đến tôi, cậu nói tôi có không có tư cách?"
Trì Hàm Triều: "Không thể nào! Anh không phải Alpha à? Tôi không tin!"
Lạc Ngu xùy: "Kệ cậu tin hay không."
Cậu cúp máy, chặn số, vẫn chưa hết giận hừ lạnh.
Trì Mục hôn khóe môi cậu: "Làm tốt lắm."
Tâm trạng vốn đang không vui bởi vì cuộc gọi này đã bay biến sạch, Lạc Ngu lưu loát mắng mỏ và tuyên bố khí phách cũng đủ làm cho hắn vui vẻ điên rồi.
Lạc Ngu: "Người như thế phải mắng mấy câu, nhưng việc này không hợp để anh làm. Lần sau giao cho em, cam đoan làm cho nó câm miệng."
Trong mắt Trì Mục ngậm cười: "Được."
Lạc Ngu than thở: "Lại còn anh hai cái gì, anh nó cái con khỉ, nghe là không thích."
Lạc Ngu: "Cái này em gọi hay nhất, có phải hay không, anh ơi."
Trì Mục ngậm môi Lạc Ngu, dịu dàng đáp.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như sương, một đêm qua, trời vào đông lạnh giá.
Cuộc gọi kia hiển nhiên kch thích Trì Hàm Triều, nhưng lúc sau Trì Mục không nghe điện thoại của cậu ta nữa, thế là hôm sau cậu ta tìm đến trường học của Trì Mục, chờ hắn ở cửa trường học.
Lạc Ngu vừa nhìn thấy cậu ta là sắc mặt lạnh xuống, biểu cảm của Trì Hàm Triều cũng như thể bị kch thích không nhỏ.
Trì Hàm Triều: "Anh hai, chẳng lẽ anh là đồng..."
Cậu ta chưa nói xong, Lạc Ngu đã xách người lên.
Xung quanh có rất nhiều bạn bè, nếu Trì Hàm Triều nói hết, chưa biết chừng lời đồn lại nhiều.
Lạc Ngu xách cậu ta sang một bên, bạn học khác hóng hớt, nhưng cũng không có ai chen vào. Tuy rằng nửa năm nay Lạc Ngu học tập chăm chỉ, vội vàng rời khỏi sân khấu trùm trường, nhưng truyền thuyết vẫn truyền lưu ở trên giang hồ, vẫn rất có lực uy hiếp..
Tuy Đinh Duệ Tư không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trước đến nay lấy Lạc Ngu làm cọc tiêu, dù sao đại ca làm việc nhất định có lý do, cậu ta xua quần chúng hóng hớt đi.
Đến chỗ không có ai, Đinh Duệ Tư canh cửa, Lạc Ngu mới thả người đang giãy dụa xuống.
Trì Mục cầm tay Lạc Ngu, biểu tình lạnh lùng: "Phải hay không phải liên quan gì đến cậu?"
Trì Hàm Triều: "Sao anh lại là đồng tính được! Không thể nào! Alpha có cái gì tốt, không thể thích hợp, anh hai xuất sắc như vậy, anh phải xứng với một Omega xuất sắc mới đúng!"
Lạc Ngu không khách sáo lên tiếng: "Anh cậu thích kiểu gì là lựa chọn là tự do của anh ấy, chẳng liên quan gì đến cậu, không tới phiên cậu khoa tay múa chân."
Trì Hàm Triều gần như thét lên: "Anh câm miệng! Anh ở cùng anh tôi chỉ biết hại anh tôi!"
Ánh mắt Trì Mục giống như băng lạnh, ánh mắt lạnh lùng vô tình như thế dọa sợ Trì Hàm Triều, cậu ta sợ đến mức không dám nói lời nào.
"Lời như vậy tôi không muốn nghe lần thứ hai. Tôi không có quan hệ gì với cậu, cuộc đời của tôi cũng vậy."
Trì Hàm Triều khóc nức nở: "Anh hai... Có phải anh ta làm cái gì anh mới như vậy..."
Trì Mục: "Tôi không phải anh cậu, lúc trước có lẽ phải, nhưng từ giờ trở đi, nhất định không phải."
Biểu tình Trì Hàm Triều gần như bướng bỉnh: "Anh là anh em! Đây là sự thật huyết thống, anh không thay đổi được!"
Cậu ta chán ghét nhìn Lạc Ngu: "Chắc chắn là anh làm cái gì rồi, anh tôi không thể thích anh, hai người không thích hợp!"
Đinh Duệ Tư đứng sau không nhịn được nữa: "Ôi, đờ mờ, tính tình nóng nảy này của cậu, người ta trời sinh một đôi, cần yêu quái cậu đến phản đối chắc?"
Lạc Ngu: "Thế thì có lỗi quá, trên thế giới này, không ai phù hợp với anh ấy hơn tôi."
Mọi người đều biết, Omega không thể tiến hành công kích tinh thần Alpha, nhưng giống như là Alpha và Alpha có thể cảm ứng nhau, bài xích nhau, Omega cũng có thể cảm ứng được pheromone đối phương cùng với cảm xúc trong pheromone đó, thậm chí đặc biệt, Omega có thể tiến hành áp chế Omega.
Nhưng chỉ có số rất ít Omega mới làm như vậy, hoặc là nói có khả năng làm như vậy.
Omega trời sinh pheromone và tinh thần lực thiên về ôn hòa rất khó có tinh thần lực, chỉ có Omega ngưng tụ tinh thần lực thành vũ khí có tính xâm lược mới có thể làm được hành vi công kích Omega, do đó tiến hành đả kích tinh thần.
Không khéo, Lạc Ngu làm Alpha mười tám năm, từ hồi nhà trẻ đã đánh nhau, tiểu học đã học được cách dùng pheromone để đè ép bạn cùng lứa thế nào, không ai hiểu được dùng tinh thần lực áp chế người khác hơn cậu.
Lạc Ngu xé băng dính cách mùi sau gáy, tỏa pheromone của mình ra. Trì Hàm Triều ban đầu ngửi thấy mùi này là không thể tin, người trước mặt trông thế nào cũng giống Alpha sao có thể là một Omega được, nhưng cậu ta chưa kịp kinh ngạc bao lâu, đã chìm vào cảm giác sợ hãi không thể diễn tả..
Như là bị mãnh thú cn xé, nỗi sợ không thể kìm chế phun ra từ trong linh hồn, trong đầu thậm chí xuất hiện ảo giác ong ong, như thể bị người ta dìm xuống biển, bụng dưới đau quặn, hơi thở cũng bị kìm chế, bị bắt cảm nhận cái chết đến gần.
Trì Hàm Triều cứng ngắc tại chỗ, đồng tử phóng đại, người run nhè nhẹ.
Cậu ta khó thoát khỏi sự uy hiếp tử vong này, cậu ta chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, chỉ có thể cứng ngắc đối diện với ánh mắt mãnh thú, giống như ngay sau đó sẽ bị xé thành trăm mảnh.
Cho đến khi mùi pheromone đó rút lui, Trì Hàm Triều yếu đuối xụi lơ trên đất, trên mặt đầy nước mắt.
Giọng cậu ta run run: "Anh công kích pheromone, phạm pháp... Phạm pháp...!"
Lạc Ngu ung dung mỉm cười: "Cần tôi phổ cập khoa học cho cậu không, trên pháp luật chỉ quy định cấm Alpha công kích pheromone Omega, nhưng cho tới bây giờ chưa quy định Omega không thể công kích Omega."
Lạc Ngu: "Thức thời thì sống tốt ngày của cậu, nếu cậu muốn cả đêm gặp ác mộng, cậu thử xem tiếp tục dây dưa có hậu quả gì."
Chuyện uy hiếp này Lạc Ngu cũng lão luyện, chẳng qua trước giờ chưa từng làm với Omega, nhưng hiển nhiên không khác gì, hiệu quả vẫn giống nhau.
Trì Hàm Triều không biết trên thế giới lại có Omega khủng b như vậy, thút tha thút thít chạy, không dám nhìn thêm Lạc Ngu một cái, như thể sau lưng có hồng thủy mãnh thú đang đuổi theo mình.
Lạc Ngu vỗ vỗ tay, nháy mắt với Trì Mục: "Chút lòng thành."
Trì Mục nắm chặt tay cậu, hôn đầu ngón tay.
Động tác này đại biểu ý rất thành kính, làm cho Lạc Ngu hơi khựng lại.
Cách đó không xa Đinh Duệ Tư che mắt ku rên: "Van cầu các ông, quan tâm cảm nhận của cún độc thân đi, tôi vẫn ở trong này đấy!"
Lạc Ngu: "Cơm chó miễn phí, không thích cũng phải ăn."
Cậu vui vẻ cầm tay Trì Mục đi ra ngoài, hắn dán băng dính cách mùi mới cho cậu, cũng cầm tay cậu.
Đinh Duệ Tư: "Omega vừa nãy lại bị ông dọa rồi à, chắc nó không đến nữa chứ?"
Tuy Đinh Duệ Tư không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe lời Trì Hàm Triều nói thì biết ngay là cái thằng làm người ta ghét.
Lạc Ngu: "Chắc là không đến nữa, vừa nãy tôi cho nó trải nghiệm, để nó nhìn thấy tôi là sợ."
Lạc Ngu công kích gợi lên sự sợ hãi trong lòng Trì Hàm Triều, sẽ làm cậu ta ám ảnh, thật ra chẳng kém gì công kích của Alpha, nhưng chỉ đe dọa phương diện tinh thần mà sẽ không mang đến tác dụng phụ trên thân thể.
Lạc Ngu: "Nếu lần sau nó thấy tôi không sợ, chứng minh tinh thần lực của nó rất mạnh, nhưng hiển nhiên nó rất yếu."
Lạc Ngu công kích không bị cản trở gì, chứng minh cậu ta chỉ là một Omega yếu ớt chưa từng chịu đả kích gì, giống như là hoa trồng trong lồng kính. Lạc Ngu chắc chắc cậu ta sẽ không đến lần nữa.
Đinh Duệ Tư: "Không hổ là ông, vừa nãy mùi của ông tôi cũng ngửi thấy, thơm thì thơm, nhưng cảm giác không dễ chọc, chẳng khác gì nhiều với mùi của ông lúc trước."
Lạc Ngu từ chối cho ý kiến. Cậu thấy cường độ pheromone của mình cũng không tệ lắm, lúc trước không thể chọn lựa, thật ra vẫn là vũ khí hữu lực của cậu, chắc chưa ai nghe nói Omega có thể đánh dấu ngược Alpha, còn có thể khiến não người bị thương tổn..
Chuyện này tuy không ai thấy quá trình, nhưng có người thấy Lạc Ngu dẫn theo một Omega vào ngõ, cũng có người thấy người kia khóc chạy ra.
Không có ai hoài nghi hai Alpha Lạc Ngu và Trì Mục bắt nạt Omega kia, ngược lại nhất trí cảm thấy có thể là lịch sử tái diễn.
Người diễn đàn đoán: Có thể là Omega kia tỏ tình với Lạc Ngu hoặc là Trì Mục, sau đó Lạc Ngu Trì Mục nói tôi vừa ý cậu ấy cũng không để cậu vào mắt.
Tuy rằng cái đó và chân tướng lệch khá xa, nhưng bản chất không thay đổi.
Nhưng chuyện này chỉ duy trì độ hot ở diễn đàn chưa đến một ngày, bởi vì có chuyện khủng b hơn mà mọi người phải đối mặt, là thi cuối kỳ.
So với thi cuối kỳ của lớp , thi cuối kỳ lớp rõ ràng áp lực hơn nhiều.
Chủ nhiệm lớp dùng bài thi gõ bàn: "Các em lên tinh thần cho cô, tuy thi cuối kỳ không phải thi đại học, nhưng các em phải lấy tinh thần thi đại học để nghiêm túc thi từng môn một. Đây là thời điểm kiểm nghiệm thành quả học kỳ này của các em, muốn đón năm mới vui vẻ thì phải thi tốt, đọc to lên cho cô!"
Bên dưới thưa thớt đáp, mỗi người đều cầm sách, tăng lớn âm lượng gào lên.
Đinh Duệ Tư đang lén lút ăn bánh rán trái cây, bị tiếng gào kia làm cho thiếu chút nữa nghẹn, thống khổ túm áo Lạc Ngu, khẩn cầu được một ngụm nước.
Lạc Ngu đưa sữa buổi sáng, Đinh Duệ Tư uống một hớp lớn, cảm giác mình mới sống lại.
Trì Mục đặt sữa của mình lên bàn Lạc Ngu, cậu ngậm ống hút uống, đặt giữa bàn, Trì Mục cũng uống mấy hớp, lại đặt về giữa.
Đinh Duệ Tư nhìn sữa trong tay mình, bỗng nhiên cảm thấy mất đi hương vị và linh hồn.
Càng gần ngày thi cuối kỳ, các giáo viên đã giảng bài xong, tiến hành ôn tập.
Mỗi ngày trừ thi thì là đủ loại bài tập, dạng đề chiến thuật tóm lại không ngán, các giáo viên cho rằng cho dù một đề cũng phải làm ít nhất chín mười lần.
Trong cảnh bận rộn này, trong đầu Lạc Ngu mỗi ngày đều chỉ có đủ loại đề cùng công thức, buổi tối vào phòng ngủ của Trì Mục cũng là bởi vì bài tập có chỗ chưa làm được, cần bạn trai bổ túc.
Lạc Ngu học Toán học và Vật lý khá ổn, Hóa học cũng không kém, Ngữ văn không có vấn đề, chủ yếu là tiếng Anh rất nghiêm trọng, Trì Mục vất vả bổ túc cho cậu, nhưng lúc ấy cậu nhớ nhanh mà quên cũng rất nhanh. Cậu vẫn đang cố gắng, cho dù mười hai giờ vẫn học từ mới.
Có một hôm học lâu chút, Trì Mục phát hiện phòng có cậu có ánh đèn mới bảo cậu đừng học nữa, còn ra lệnh cưỡng chế cậu ngủ sớm.
Đinh Duệ Tư cũng phát hiện gần đây Lạc Ngu ra sức học tiếng Anh, sau khi tan học còn thấy cậu ngồi lại xem từ vựng, lúc thấy cậu xem bảng từ vựng, cậu ta giật mình.
"Anh Ngu đây cũng không phải từ vựng trong lần thi này, ông không cần gắng sức vậy đâu."
Lạc Ngu lắc đầu: "Không phải vì thi, gần đây tôi đọc một bản luận văn Vật lý, nhưng toàn là tiếng Anh, tôi tự đọc thử xem."
Đinh Duệ Tư: "Lại là Vật lý à, tôi chẳng thấy nó thú vị gì, cảm giác Hóa thú vị hơn, có thể làm thí nghiệm."
Lạc Ngu: "Ông học vào đầu mới cảm nhận được chỗ cuốn hút."
Trên mặt Lạc Ngu có vẻ yêu thích không che giấu được đối với môn học này, với cậu Vật lý là sự tồn tại thần kỳ, dù là cái gì nhỏ hay to đều trong phạm trù Vật lý.
Đinh Duệ Tư thấy Trì Mục từ văn phòng trở về, đảo mắt.
"Vậy anh Ngu, ông cảm thấy là Vật lý cuốn hút hơn, hay là anh Trì cuốn hút hơn?"
Lạc Ngu không ngẩng đầu thu dọn đồ: "Sao so sánh được, không cùng đẳng cấp."
Đinh Duệ Tư: "Chỉ hỏi một câu thôi, không so được à?"
Lạc Ngu: "Khẳng định là Trì Mục hơn, tôi có thể không học Vật lý, nhưng tôi không thể bỏ lại anh ấy."
Lạc Ngu nghĩ Đinh Duệ Tư vẫn chưa ăn no cơm chó, lại đi hỏi cậu cau này, sau đó cảm nhận được có bóng đen ở trước mặt mình, ngẩng đầu đón nụ hôn nhẹ nhàng.
Mọi người đã đi hết, Thang Nguyệt và Ngụy Kha cũng đi rồi, Đinh Duệ Tư người tìm ngược duy nhất chứng kiến không nhịn được vỗ cửa.
"Thầy giáo đến kìa!"
Lạc Ngu và Trì Mục theo bản năng tách ra, ba giây sau, trong phòng học vang lên giọng Lạc Ngu.
"Đinh Duệ Tư! Ông muốn ăn đòn à!"